Ngồi xuống nói chuyện một phen, trong lúc vô thức đã qua một đến hai canh giờ.
Lý Thanh Sơn đứng dậy chào từ biệt, đang định dẫn Tiểu An chạy về núi Liên Nhạc thì lại bị Hoa Thừa Tán cản lại.
Hắn vừa mới thảo luận với Liễu Trường Khanh xong, đang muốn mời Lý Thanh Sơn trở lại chủ trì đại cục của Ưng Lang vệ.
Chưa bao giờ nghe nói có Xích Ưng thống lĩnh nào chỉ xuất hiện đúng một ngày kế nhiệm chức, còn đâu là mất tăm mất tích.
Hiện tại chiến tranh đã kết thúc, Ưng Lang vệ có trăm việc cần làm, đang cần hắn về chủ trì đại cục.
“Tiểu Hoa, tất cả đành giao cho ngươi, ta muốn bế quan một quãng thời gian.
”Lý Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai Hoa Thừa Tán, lời còn chưa dứt mà Hoa Thừa Tán đã sợ hãi nói:“Còn muốn bế quan, chẳng phải ngươi mới bế quan xong mà!”Cũng chưa nghe nói vị tu hành giả nào bế quan nhiều lần như vậy.
Không phải cứ nhốt mình trong một động phủ nào đó là coi như bế quan.
Phải là khi tu hành đến một bình cảnh nào đó, hoặc tích lũy đến một trình độ nhất định thì mới chọn bế quan để đột phá.
“Ha ha, gần đây lại có chút lĩnh ngộ.
”Lời này của Lý Thanh Sơn cũng không phải là giả, hắn vẫn chưa lĩnh hội tỉ mỉ bài học kinh nghiệm sau trận chiến với Chu Hậu La Ti, mà sau khi luyện hóa Nguyệt Đình hồ thì hắn cũng đạt được chút lĩnh ngộ, giờ vẫn chưa kịp lắng đọng, những thứ này đều cần hắn tốn thời gian.
“Được rồi!”Hoa Thừa Tán còn nói được gì nữa, với tu hành giả mà nói, việc quan trọng nhất vẫn là tu hành, những cái khác như Ưng Lang vệ hay đại cục thiên hạ gì đó đều không quan trọng bằng.
“Có điều tu hành đạo là phải tiến lên dần dần, nếu quá gấp chỉ vì cái trước mắt, trái lại nóng vội thì không thành công, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
”“Ta biết mà, lúc ngươi giao tiếp với Nguyệt Ma thì cũng cẩn thận một chút, đừng đánh hổ không được mà ngược lại còn bị hổ làm bị thương.
”Đương nhiên Lý Thanh Sơn hiểu đạo lý phải tiến lên dần dần, thực ra thời gian và tinh lực mà hắn tiêu tốn trên Đại Hải Vô Lượng Công cũng không được coi là nhiều.
Nhưng hắn còn phải tu thêm thần thông cực kỳ ảo diệu như Thần Ma Cửu Biến, còn phải duy trì địa vị ở thế giới yêu ma, thời gian chưa bao giờ là đủ với hắn.
Hắn vẫn luôn muốn học luyện khí đạo, nhưng chả rảnh rỗi lúc nào cả.
Hi vọng lần này chiến tranh kết thúc, thế cuộc có thể hòa hoãn một thời gian thì hắn sẽ có nhiều thời gian tu hành hơn!“Con hổ này quá dữ, không phải là đối thủ mà ta đánh lại được.
Ta chỉ muốn vuốt lông hổ thôi, để hắn bớt làm người khác bị thương.
”Lý Thanh Sơn cười nói:“Vậy cũng không đơn giản, thế thì chúng ta sẽ có thêm một tình dịch lợi hại.
”“Tình địch.
”Hoa Thừa Tán chợt phát hiện mình tính sót một điểm, Nguyệt Ma bày tỏ tình yêu với Cố Nhạn Ảnh trước mặt mọi người, thế thì Như Ý Hậu sẽ nghĩ thế nào, e rằng lần trao đổi này sẽ gặp trở ngại.
”Mà sự tiến triển của tình hình tựa như đang nghiệm chứng suy đoán của Hoa Thừa Tán.
Liễu Trường Khanh đã tấu xin, tuy Như Ý Hậu chưa từng từ chối nhưng cũng không chịu đồng ý.
Vì thế Liễu Trường Khanh không dám dễ dàng giao Thủy Nguyệt bàn ra, chuyện cứ thế bị gác lại.
Đương nhiên Lý Thanh Sơn sẽ không suốt ruột, kẻ cần suốt ruột là Chu Thông mới đúng.
Đây vốn là một nước cờ nhàn chợt lóe lên của hắn, thành công thì tốt mà không được thì cũng không tiếc cái gì.
Trên thực tế, hắn đã quên mất chuyện này.
Núi Liên Sơn, trong Thanh Tiểu động phủ, hai mắt Lý Thanh Sơn nhắm nghiền, ánh sáng màu xanh lam trên người chập trùng không ổn định tựa như sóng biển, loáng thoáng còn truyền ra tiếng sóng lớn.
Ngoài chia một phần tâm tư để phân thân tiếp tục luyện hóa thủy mạch, mở rộng sự nghiệp thần ấn.
Thì toàn bộ tâm trí của hắn đã hoàn toàn chìm vào trong đầu, rộng lớn vô hạn vô biên, nó phản chiếu ra hai bóng người tựa như một tấm gương to lớn.
Một người là Lý Thanh Sơn và một người khác là Chu Hậu La Ti.
Tất cả mọi chuyện từ khi họ gặp mặt lần đầu đến tận mỗi một lần gặp mặt sau này, mỗi một câu chuyện, mỗi một lần giao hoan ở Chu Võng thành, rồi trận khổ chiến dưới Chu Võng thành, kể tả sự trút bỏ và phóng túng sau khi đắc thắng.
đều hiện ra.
Lý Thanh Sơn nhơ đáng nhớ về người yêu, nhớ về mọi thứ của nàng, mỗi một vẻ mặt hay mỗi một động tác.
Xét ở một trình độ nào đó thì kẻ thù đúng là thân mật hơn với người yêu, khi hận một người thì sẽ nghĩ về người đó mỗi ngày, mà khi yêu thì khó làm được điều này.
Đương nhiên, Lý Thanh Sơn cũng không hận Chu Hậu La Ti, đa phần thứ đọng lại sau khi hồi tưởng là cảm xúc mãnh liệt và hưng phấn.
“Chắc thương thế của nàng và yêu khí đã hồi phục từ lâu rồi nhỉ! Tại sao còn chưa tới báo thù rửa hận, nàng đang chuẩn bị vũ khí bí mật gì sao?”Hổ Ma nhỏ giọng rít gào trong lòng, khát vọng lại được chiến một trận nữa với nàng! Có thể tưởng tượng được rằng trận chiến này vô cùng gian này, chẳng qua đó cũng là điểm thú vị của nó.
Hắn cũng không phải là Lý Thanh Sơn của quá khứ, việc nắm giữ Nguyệt Đình hồ có ý nghĩa phi phàm đối với hắn, ngoài những điểm tốt lồ lộ ra thì quan trọng hơn chính là mặt tinh thần.
Hắn lại nhớ đến huyễn ảnh linh quy tỏa ra khí tức cực kỳ yên tĩnh kia, bắt đầu lĩnh ngộ và cảm nhận.