Nhưng còn một thiên phú thần thông nữa Lý Thanh Sơn chưa thấy qua bao giờ, đó cũng là thần thông công kích duy nhất của nàng, chính là “Thực Cốt chi độc” này.
Đúng vậy, lần giao thủ trước, nàng cũng đã truyền độc tố mãnh liệt vào trong cơ thể Lý Thanh Sơn rất nhiều lần, nhưng hiệu quả lại không lý tưởng.
Nhưng đó là bản năng của một con nhện độc, căn bản không được tính là thiên phú thần thông.
Đó là vì thần thông này không phải dạng có thể phát huy công hiệu bất cứ lúc nào, mà là phải hao phí lượng lớn yêu khí cùng tinh lực, tiến hành tinh luyện độc tố của bản thân.
Mà không biết đã bao nhiêu năm nàng không gặp phải địch nhân có thể đánh một trận như này, thế nên ngày thường sao phải đặc biệt thi triển thiên phú thần thông này, tinh luyện ra “Thực Cốt chi độc” đáng sợ kia.
Không có thần thông công kích duy nhất này, nàng giống như là hổ không có nanh vuốt, tuy rằng lực lượng thể lực vẫn còn, nhưng lại không thi triển được chút lực sát thương nào của nó, thế nên oan uổng mà bại trong tay Lý Thanh Sơn.
Hiện tại, đã đến lúc nàng báo thù rửa hận rồi.
La Ti Chu hậu đi tới trước động quật, bắt lấy mép Linh Quy huyền giáp đã bị nứt, dùng sức xé tan, trong tiếng vang vỡ vụn, Linh Quy Huyền Giáp tan nát, nàng đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn.
Tay phải nàng vừa thu lại, vung roi độc thẳng tắp, đáng tan xuy tức phong quấn quanh đó, hóa thành một thanh trường thương màu đen, hơi nghiêng người lại, đặt trường thương ngang trước mặt, chân phải thon dài hơi cong lên, nghiêng người nhìn Lý Thanh Sơn.
Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng phát hiện, nếu chỉ dựa vào xuy tức phong căn bản không quấn được roi độc trong tay La Ti Chu hậu.
Roi độc khắc nhu khắc cương, lúc mềm mại thì thiên biến vạn hoá, lúc kiên có thì không thể phá hủy, ở trong tay nàng, quả thực giống như dung hợp thành một thể.
Lấy Chu Võng thành hùng tráng làm bối cảnh, dáng người đen nhánh yêu điệu của nàng cao quý tựa như nữ vương của màn đêm, mang theo khí chất túc sát mà Lý Thanh Sơn chưa từng thấy qua.
Trong lòng Lý Thanh Sơn dâng lên một cảm giác nguy hiểm cực mãnh liệt, nhưng đồng thời cũng sôi trào hưng phấn, như gió loạn vũ, như lửa thiêu đốt.
Nồng đậm hơn tình yêu, mãnh liệt hơn ham muốn.
Hắn không khỏi nhếch khoé miệng, nhe răng cười, cuồng tiếu một tiếng, há mồm phun ra, xuy tức phong vốn chỉ to như cánh tay đột nhiên trở nên lớn hơn một vòng, gào thét lao ra.
Bắt về phía trước, dường như đã bắt được thứ gì đó nên đột nhiên kéo về.
Nham thạch bốn phương tám hướng giống như cơ thể bỗng nhiên nhúc nhích, hung mãnh dồn về phía La Ti Chu hậu.
Xuy tức phong rít gào uốn lượn chạm lên người La Ti Chu hậu, cuồng phong khiến mái tóc dài đen nhánh của nàng tung bay, quần áo bó sát màu đen của nàng cũng nổi lên nếp gấp, nhưng lại không bị xuyên thấu xé rách.
Đất đá gần như sắp chôn vùi La Ti Chu hậu, chỉ còn lại một con mắt của nàng vẫn đương gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn, thân hình nàng bỗng nhiên trở nên mơ hồ, bộ dáng như vẫn đứng chôn ở đấy nhưng cơ thể đã bước về phía trước một bước lớn, tay phải đột nhiên đẩy về phía trước.
Đất đá đè ép quanh người nàng hóa thành bụi bặm trong nháy mắt, trường thương tựa như sấm sét dùng thế xuyên hết tất cả mà đâm vào đầu Lý Thanh Sơn.
Từ trước đến nay chưa từng có, không thể địch nổi.
Nếu như là Lý Thanh Sơn trong quá khứ, một chiêu này cũng đủ để ám sát hắn, không còn cơ hội chạy trốn nào hết.
Nhưng bây giờ không còn như xưa, Lý Thanh Sơn đã sớm có chuẩn bị, tất cả những gì đã làm lúc trước chẳng qua là vì muốn kéo dài thời gian, hắn khẽ hô một tiếng.
Hai tay hợp lại: “Linh Quy Huyền Giáp!” Yêu khí cuồn cuộn ngưng kết quanh thân hiện ra ảo ảnh của Linh Quy, ảo ảnh này đương nhiên là giả, thế nhưng Linh Quy huyền giáp trên lưng Linh Quy lại là thật.
Không còn là một vầng sáng hình lục giác, mà thực sự là hình dạng của mai rùa, cổ xưa, đơn giản, kiên cố.
Nó lẳng lặng nằm sấp ở nơi đó, cho dù thái sơn áp đỉnh, thương hải hoành lưu cũng thể lay động.
Trong khoảnh khắc trường thương màu đen cùng Linh Quy huyền giáp va chạm, dưới lòng đất chìm trong màn đêm vĩnh cửu không có ánh sáng chợt phát ra một luồng quang mang cực kỳ rực rỡ.
Trong khoảnh khắc giao phong, hai tròng mắt Lý Thanh Sơn đột nhiên trở nên bình tĩnh như nước, thân hình xảo diệu hết cúi lại ngẩng, tránh được mũi nhọn đâm chính diện của trường thương, để cho thứ này lướt sượt qua quy giáp hình bán nguyệt, đâm vào một khoảng không.
Quả nhiên, trên quy giáp cũng nhiễm một tầng đen nhánh, nếu muốn dựa vào thứ này để tiếp tục thì căn bản là không có khả năng.
Nhưng Lý Thanh Sơn cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy, trong phút chốc, ảo ảnh Linh Quy tản ra, ảo ảnh Hổ Ma hiện ra, chữ “Vương” màu đen ở trán rõ ràng dễ thấy.
Tư thái cúi người của Lý Thanh Sơn rõ ràng là đang tư thế chuẩn bị trước khi đánh chết con mồi của Hổ Ma.
Vào giờ khắc này, trên người hắn không có chút khí tức hung lệ nào, ngược lại trong xích đồng lại có vẻ trầm tĩnh khác lạ, hắn đương chăm chú nhìn La Ti Chu hậu trước mặt.
Thân thể cao ngất của hắn cong lên, giống như một cái cung lớn bật ra, mỗi một sợi gân mạch trong cơ thể, mỗi một cơ bắp, đều như dây cung được kéo căng.
Một đôi tỳ bà cốt sau lưng đột nhiên vung cao, Phong Thần vũ dực dựng thẳng lên.
Gào.
! Một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa !