Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 985 - Chương 988: Kính Tượng“Không Có Gì Là Không Thể Hết, Ngươi Sẽ Không Bao Giờ Giết Được Ta Đâu.

Chương 988: Kính Tượng“Không có gì là không thể hết, ngươi sẽ không bao giờ giết được ta đâu.

Bất luận là nanh vuốt của ngươi sắc bén cỡ nào, luyện chế ra độc tố mãnh liệt ra sao, cũng không thể giết chết ta ở nơi này, mà ta sẽ càng ngày càng mạnh, cuối cùng có một ngày, chinh phục ngươi dưới thứ gì đó, ha ha ha!” Lý Thanh Sơn cười điên cuồng, độc tố trên người không cánh mà bay chỉ còn lưu lại một ít thương thế.

Không có độc tố quấy nhiễu, đương nhiên hắn sẽ khôi phục trong nháy mắt.

Trong lòng thầm nghĩ: “Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị ép dùng con át chủ bài đầu tiên, nếu không phải còn có chiêu này, hiện giờ ta cũng chỉ đành thối lui thôi, kính tượng phân thân cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!”Trong đáy hồ nhỏ ở giữa đảo, kính tượng phân thân của Lý Thanh Sơn cũng khoanh chân ngồi, trên đầu gối đặt Thuỷ Nguyệt Bàn lấp lánh, phản chiếu bộ dáng của hắn.

Bỗng nhiên, từng vết độc tố đen ngòm mãnh liệt xuất hiện trên người hắn, tựa như có một đầu dã thú vô hình đang cắn xé hung hãn, đợi đến khi ngừng cắn xé, kính tượng phân thân cũng sắp bị nghiền nát, dưới độc tố ăn mòn, dường như sẽ nhanh chóng hoàn toàn vỡ vụn.

Dường như Lý Thanh Sơn đã sớm có chuẩn bị, trong bách bảo nang mà kính tượng phân thân mang theo đã chuẩn bị không ít đồ vật như thần dược chữa thương, linh đan giải độc, hắn vơ lấy rồi nhanh chóng nhét vào mồm mới miễn cưỡng ngăn chặn độc tố.

Dựa vào chút thần tính của Linh Quy, Lý Thanh Sơn kích phát năng lực trong Thuỷ Nguyệt Bàn, mà năng lực này ngay cả Liễu Trường Khanh cũng chưa từng phát hiện ra.

Ngoại trừ khả năng dò xét ra, một năng lực khác của Thuỷ Nguyệt Bàn chính là “phản chiếu”, lưu lại cái bóng của người nắm giữ trong Thuỷ Nguyệt Bàn, một khi bản thể bị thương tổn, có thể chiếu đến “phản chiếu” trong nước.

Mặc dù khả năng nhận thương tổn có hạn, nhưng trong thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng.

Chỉ có thể nói không hổ là khí pháp do cổ tu sĩ luyện chế, năng lực này thật sự cường hãn, hơn nữa còn rất quỷ dị.

Vốn dĩ La Ti Chu hậu chỉ cần dùng roi độc quất hắn hai roi đại khái đã đạt tới cực hạn mà phản chiếu có thể thừa nhận, thế nhưng, Lý Thanh Sơn còn có thần thông “Kính Hoa Thủy Nguyệt”, quả thực chính là thiên tác chi hợp với Thuỷ Nguyệt Bàn này.

Khi Lý Thanh Sơn dùng Thuỷ Nguyệt Bàn triệu ra kính tượng phân thân, kính tượng phân thân liền biến thành “phản chiếu” của hắn, mà kính tượng phân thân có được mấy phần yêu khí của Lý Thanh Sơn, nên năng lực thừa nhận đâu chỉ mạnh hơn phản chiếu trong Thuỷ Nguyệt Bàn này gấp trăm lần.

Kết quả là, Lý Thanh Sơn bèn di dời toàn bộ độc thương này sang kính tượng phân thân, thế nên mới có cảnh tượng tự chữa quỷ dị này, rõ ràng là có thêm một cái tính mạng.

Đương nhiên hắn không ngại dựa vào đó để đả kích lòng tin của La Ti Chu hậu đâu, nhưng không ngờ rằng thế công của La Ti Chu hậu thực sự mạnh như vậy, còn tốt hơn cả tính toán của Lý Thanh Sơn.

Sau khi dời hết thương tổn mà La Ti Chu hậu gây ra cho hắn lên kính tượng phân thân, hắn lại dùng yêu khí tiến hành chữa trị cho kính tượng phân thân, rồi dùng Thuỷ Thần Ấn bổ sung yêu khí, hình thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ, liền trở thành một tiểu cường đánh mãi không chết, nhất định có thể khiến cho La Ti Chu hậu chiến đến tuyệt vọng, quỳ xuống đất kêu đánh đi.

Mà hiện tại, tuy rằng đan dược có một ít tác dụng, nhưng cũng không thể hoàn toàn khôi phục, cùng lắm chỉ có thể kéo dài thêm một chút thời gian, giúp Lý Thanh Sơn lại san sẻ vài lần thương tổn.

Nhưng vào lúc này, La Ti Chu hậu cũng không biết đã xuất hiện ở ngay trung tâm thêm lần nữa từ bao giờ, cảm giác giao thủ cùng Lý Thanh Sơn lần trước cứ như bất luận đánh bại hắn bao nhiêu lần, hắn đều có thể đứng lên lần nữa, một mực kéo dài tiêu hao, cho đến khi nàng sức cùng lực kiệt.

Nàng lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi trí não, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn: “Ta chắc chắn sẽ không thua trận chiến này!” Roi độc tựa như độc long loạn vũ, gầm rú gào thét mà ra.

Tuy rằng Lý Thanh Sơn hoà được một ván, đả kích sự tự tin của La Ti Chu hậu, nhưng với hắn nàng vẫn là một đề khó, không thể xuống tay, nếu để nàng đánh trúng sẽ trúng độc, đánh trúng nàng cũng sẽ trúng độc, lại bị độc vài lần nữa thì kính tượng phân thân chắc chắn sẽ sụp đổ.

Độc tố là vật phổ biến, nhưng ở trong tay nàng lại biến thành át chủ bài kiêm đầy đủ cả công lẫn thủ.

Mà một khi lại bị roi độc quấn lấy, muốn thoát thân sẽ không còn đơn giản như vậy.

Cho nên, lựa chọn của Lý Thanh Sơn là lui về phía sau! Không chút do dự lui về phía sau, lui thẳng vào hồng thuỷ mãnh liệt phía sau.

Khi sự cuồng bạo của Hổ Ma, sự kiên cố của Ngưu Ma đều vô dụng, thứ hắn cần là sự ẩn nhẫn của Linh Quy.

Lý Thanh Sơn khoanh chân ngồi trong nước, ngồi xuống giống như lão tăng, trên người hắn lại huyễn hóa ra ảo ảnh Linh Quy thêm lần nữa.

Roi độc tựa như độc long nhập động, quất, đâm kích, quấn quanh, thế công mãnh liệt thiên biến vạn hóa, lợi dụng bất kỳ khoảnh khắc nào, phảng phất như một trận mưa lớn màu đen, xoắn nát bức lui nước sông, dừng lại trước mặt Linh Quy huyền giáp.

Bình Luận (0)
Comment