Lý Thanh Sơn giống như một quả trứng khổng lồ có cánh, vèo một tiếng đã bay lên, tránh được trường thương đâm nhanh, hắn bay về phía sau.
Nhưng Chu Hậu La Ti đâu thể mặc cho vịt chết sắp nấu chín bay đi, hắn chỉ vừa mới bay đến cửa liền cảm thấy tốc độ đột nhiên chậm lại, không biết từ khi nào, một sợi tơ nhện dính lấy hắn.
Lý Thanh Sơn đập cánh, liều mạng bay về phía trước.
Tuy rằng ngoài miệng hắn ăn nói rất cuồng vọng, nhưng lại lần nữa bị roi độc quấn quanh, độc tố mãnh liệt tạo thành phiền phức không nhỏ cho hắn, lúc này vận dụng yêu khí thi triển thiên phú thần thông nên độc tố lập tức có xu hướng tràn ra.
Chu Hậu La Ti hừ lạnh một tiếng, nhân lúc hắn ở giữa không trung không có chỗ mượn lực bèn dùng lực kéo về, Lý Thanh Sơn không có thần lực, không thi triển được nên lập tức bị kéo trở về.
Lý Thanh Sơn ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Hậu La Ti lại buông roi độc, giang hai tay ra, giãn chân nhọn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên giống như muốn cho hắn một cái ôm thật ấm áp, sau đó lại hôn hắn thật sâu, thật nồng nhiệt.
“Không ổn, Linh Quy Huyền Giáp!”Dưới cái ôm nhiệt tình của Chu Hậu La Ti, Linh Quy Huyền Giáp phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, nó xuất hiện từng vết nứt, nhưng mà điều đáng sợ hơn là độc y chứa toàn độc tố của nàng dính vào, suy nghĩ muốn ăn mòn xuyên thấu.
Linh Quy Huyền Giáp chỉ chống đỡ được một chút thì lập tức tan nát, trong phút chốc, sắc mặt của Lý Thanh Sơn có chút quái dị, mà Chu Hậu La Ti tràn đầy hận ý vặn vẹo, ôm chặt hắn vào trong ngực, sau đó hôn thật sâu lên môi hắn, hôn cực kỳ nghiêm túc như thể khắc cốt ghi tâm.
Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy đôi môi có hơi đau đớn, sau đó lại không có bất kỳ cảm giác gì nữa.
Lý Thanh Sơn không cần nhìn cũng biết, chỉ sợ môi hắn đã không còn, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Nơi độc nhất của nàng là ở đâu? Không phải ở roi cũng không phải ở trong quần áo, mà chính là ở răng độc của nàng, nàng dùng độc thực cốt nguyên thủy nhất, thuần túy nhất rót vào trong cơ thể hắn.
Độc tính mãnh liệt, đâu phải việc da dính chút độc là có thể sánh bằng, dù là yêu soái, bị cắn một phát này thì cũng phải chịu độc phát bỏ mình.
Nọc độc chảy vào phổi theo cổ họng, chảy đến đâu nơi đó mất đi cảm giác.
Trong nháy mắt, tất cả nội tạng đều biến mất, từ trong ra ngoài đều bị ăn mòn, chỉ còn lại bộ xương.
Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy trong bụng mình như túi máu loãng lay động, lại còn ào ào chảy xuống, loại cảm giác này đúng là khủng khiếp.
Thế nhưng dù vào giờ khắc này, hắn cũng không có chút dao động nào, thậm chí không có ý định gọi Tiểu An đến cứu mạng.
Mực nước vẫn nhanh chóng lan rộng xung quanh Chu Võng thành.
Nơi này đã là thuỷ vực của hắn rồi! Đột nhiên, Thuỷ Thần Ấn trong cơ thể Lý Thanh Sơn đại phóng thần quang, linh khí cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể Lý Thanh Sơn.
Yêu khí nhanh chóng khôi phục lại, giống như biển cả thủy triều lên, nhìn như chậm chạp, nhưng trong nháy mắt đã chiếm cứ cả bờ biển dài, thế không thể ngăn cản, liều mạng đối kháng với độc tố đang xâm nhập vào trong cơ thể.
Nhưng độc tố vẫn đang ác độc cướp đoạt huyết nhục của Lý Thanh Sơn, độc cùng nước không ngừng giằng co giao phong, cái này triệt tiêu cái kia.
Chỉ thấy trong cơ thể Lý Thanh Sơn, huyết nhục bị độc tố ăn mòn bỗng nhiên biến mất, sinh trưởng dưới sự ẩm ướt của thuỷ linh.
Tình cảnh quỷ dị đến cực điểm, mà loại cảm giác này cũng không thể hình dung bằng bất kỳ ngôn ngữ nào.
“Đi chết đi!”Chu Hậu La Ti phát cuồng chọc hai tay vào mắt Lý Thanh Sơn.
Trong phút chốc, trước mắt tối đen, Lý Thanh Sơn mù loà hai mắt! Nàng càng hung hăng đâm vào trong đầu não, khuấy mọi thứ bên trong thành một mớ hỗn độn.
Nếu là yêu tướng tầm thường, dù sức sống có mãnh liệt đến thế nào, đại não cùng lục phủ ngũ tạng đều bị phá hư thì chết là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng Lý Thanh Sơn cũng không vì vậy mà ngừng chống cự, hắn cũng trải qua nhiều lần thí nghiệm, sau khi đột phá Hổ Ma tứ trọng, hắn đã không còn điểm yếu rõ ràng nữa rồi.
Dù khi tất cả huyết nhục bị lột ra, chỉ cần một thân hổ cốt của hắn còn ngạo nghễ đứng thẳng, một viên yêu đan còn đang phát sáng lấp lánh thì hắn sẽ không bị đánh bại.
Nếu so nỗi đau nho nhỏ này với cảm giác quỷ dị trên người thì chẳng khác nào như đang chơi đùa vậy.
“Tại sao ngươi lại không chết!”Mười ngón tay sắc lẻm của Chu Hậu La Ti hung hăng nắm lấy hộp sọ của Lý Thanh Sơn, sắc bén chói tai, tia lửa bắn ra bốn phía, nhưng chỉ lưu lại mười dấu vết nông cạn.
Nọc độc đổ lên đó làm bốc lên một luồng khói trắng, để lại một mảnh cháy đen, nhưng không thể làm gì nặng nề hơn.
Độc thực cốt lại không đục khoét được một thân hổ cốt này của hắn, xương còn thì hổ sống.
Quả thực nàng đã tức điên lên rồi, rõ ràng nàng mạnh hơn nhiều, rõ ràng có thể dễ dàng ngăn chặn hắn, nhưng hắn lại có thể không ngừng chống cự rồi lại giãy giụa! Lý Thanh Sơn bị ăn mòn đến độ gần như đã trở thành mặt khô lâu, miệng há ra, yêu phong thông qua cổ họng trống rỗng, cười khằng khặc đầy quái dị.