Lý Thanh Sơn vươn Phong Thần Vũ Dực nhào về phía Chu Hậu La Ti: "Nương nó ơi đừng vội đi vậy mà!”Chu Hậu La Ti vừa giận vừa hận, roi độc mãnh liệt quất vào người Lý Thanh Sơn.
Máu thịt trên khắp người Lý Thanh Sơn văng khắp nơi, thế nhào vào bị cản trở, nhưng cũng triệt để cắt đứt đường trốn chạy của nàng.
Huyết nhục vừa rơi vào trong Huyết Hải lập tức khiến cho huyết hải bốc lên một trận, bị huyết thủy nuốt vào, chuyển hóa thành một phần của Huyết Hải.
Lý Thanh Sơn hồn nhiên không sợ hãi, phong thần vũ dực gia tốc mãnh liệt, hung hăng đụng vào người Chu Hậu La Ti, hắn giang hai tay, cười quái dị rồi ôm chặt lấy nàng, cùng nhau quăng mình vào trong biển máu.
Huyết hải này không phân biệt địch ta, thù địch với hết thảy sinh linh, nuốt hết mọi huyết nhục.
Dù Tiểu An là chủ nhân của Huyết Hải Phiên này cũng phải cực lực khống chế mới có thể để khiến Huyết Thủy không công kích Lý Thanh Sơn, nhưng trong nháy mắt hắn cũng chỉ còn lại một khung xương lớn.
Chu Hậu La Ti bị Huyết Hải tập trung tấn công nên càng thảm hơn, nàng phải liên tục dùng yêu khí chống lại sự ăn mòn của huyết thủy, độc y trên người đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi trong nháy mắt.
Tuy rằng độc tố mãnh liệt đã nhuộm đen một vùng biển, nhưng trong huyết hải vô biên vô hạn thì chẳng đáng là gì cả.
Lý Thanh Sơn bóp chặt cổ Chu Hậu La Ti, hai chân quấn lấy vòng eo của nàng, gắt gao cưỡi trên người nàng, cười to rồi đánh một quyền vào người nàng, tất nhiên nàng liều mạng giãy giụa.
Thân ảnh của bọn họ bập bềnh trong biển máu, làm nổi lên một đợt sóng lớn.
Chu Hậu La Ti thấy không còn cách nào thoát khỏi Lý Thanh Sơn bèn vứt roi độc ra, điên loạn dùng cả hai tay bóp chặt xương cổ của Lý Thanh Sơn, dưới lực lượng đáng sợ, xương cổ kêu rắc rắc, rất nhanh đã xuất hiện vết nứt.
Mặc dù sức sống của Lý Thanh Sơn rất mạnh mẽ, nhưng nếu cổ bị bóp đứt thì cũng chỉ còn một con đường chết.
Lý Thanh Sơn tránh được một chút nhưng lại không tránh hẳn ra, sau khi hắn mất đi huyết nhục, sức lực cũng yếu đi rất nhiều.
Đây chính là yêu soái, dù là rơi vào hoàn cảnh bất lợi nhất, nhưng mỗi lần phản kích cũng đều là trí mạng.
Nhưng Tiểu An sao có thể giương mắt nhìn Lý Thanh Sơn bị thương, nhân lúc Lý Thanh Sơn và Chu Hậu La Ti giằng co với nhau, khô cốt niệm châu bay ra quấn quanh cổ tay Chu Hậu La Ti, lại biến thành một chuỗi niệm châu.
Hai mươi mốt đầu lâu ma cùng nhau phát lực, kéo tay Chu Hậu La Ti ra, khóa trái ở phía sau.
Hơn nữa chúng còn không ngừng gặm nhấm cổ tay nàng, nếu không phải nàng thi triển thiên phú thần thông, hoá da thịt thành màu xám bạc không thể phá hủy, không thì chỉ sợ huyết nhục sẽ bị gặm sạch trong nháy mắt.
Trong lúc được nới lỏng, Lý Thanh Sơn nắm chặt hai móng vuốt, giơ lên cao, tựa như một thanh cự chùy, đánh mạnh xuống.
Trong phút chốc, Chu Hậu La Ti cảm thấy như có một ngọn núi nhỏ đang đè nén mình, một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó lại chấn động mãnh liệt, lan khắp toàn thân.
Sóng chấn đi tới đâu, độc y bị huyết hải ăn mòn của nàng tan nát đến đấy, thân thể màu xám bạc của nàng chìm sâu vào trong Huyết Hải.
Nước lũ tràn ngập động quật, thế nhưng lại chống đỡ mái vòm đang không ngừng sụp đổ, Tiểu An cầm Huyết Hải Phiên trong tay, lẳng lặng đứng trong nước, ngọn lửa trong hốc mắt đung đưa, nhìn chằm chằm vào Huyết Hải Phiên.
Một lát sau, Lý Thanh Sơn nhảy ra từ trong Huyết Hải Phiên: "Ha ha, cuối cùng cũng xong!” Xem như Lý Thanh Sơn đã hiểu ra, muốn đánh bại một yêu soái với muốn giết chết một yêu soái khác nhau đến nhường nào.
Nếu không có Huyết Hải Phiên của Tiểu An hỗ trợ, nói thế nào hắn cũng không giữ được nàng, thậm chí nếu không cẩn thận còn có thể bị nàng phản kích giết chết.
Cuối cùng tuy rằng thành chế ngự được nàng, lột sạch như lần trước, thế nhưng đương nhiên hắn không thể làm chuyện không phù hợp với trẻ em ở trước mặt Tiểu An được.
Hơn nữa cả người hắn chỉ còn lại bạch cốt, dù có muốn làm chút gì đấy cũng bất lực.
Trong Huyết Hải Phiên, Chu Hậu La Ti nằm trong biển máu, yêu khí của nàng đã cạn kiệt, da thịt khôi phục thành màu trắng tuyết, thể lực cũng gần như suy kiệt.
Vừa không nhìn thấy mặt biển, cũng không đến được đáy biển, giống như là ở trung tâm huyết hải, huyết thuỷ không ngừng ăn mòn sức sống của nàng.
Nếu là yêu tướng tầm thường, chẳng bao lâu nữa sẽ bị hóa thành một vũng máu, dung nhập vào huyết hải này, tăng cường lực lượng của Huyết Hải Phiên.
Mà nàng thân là yêu soái, thân hình cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ thêm được một khoảng thời gian.
Mà bị cắt đứt liên lạc với ngoại giới, ngay cả yêu khí cũng không thể khôi phục, thì chỉ có thể dần dần chết đi.
Sợ hãi và tử khí trước nay chưa từng có bao phủ nàng, đó là tư vị đã lâu chưa thấy.
Thân ở trong huyết hải, chẳng những thân thể chịu thương tổn, tinh thần cũng chịu ảnh hưởng lớn, đó là tiến lui không được, huyết hải vô biên thâm trầm tuyệt vọng.
Nàng dùng khí lực còn sót lại, kêu rên: “Kim Thiền đại nhân!”Tiểu An hỏi: "Muốn giết không?”Lý Thanh Sơn sờ cằm, ánh mắt chợt lóe: "Cũng không phải không được!”Lập tức có một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Khoan hẵng động thủ, tha cho nàng một mạng.
”