Lông mày Lý Thanh Sơn lập tức dựng lên, kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám đến chỗ hắn gây chuyện.
Màn đêm đen đặc, mây đen bao phủ, tiếng sấm vang bên tai không dứt, trời lúc sáng lúc tối.
Những tia chớp giật đan xen giữa bầu trời, một bóng người quen thuộc sừng sững giữa không trung, bộ đạo bào cũ nát trên thân tung bay dù chẳng có gió, những dòng điện quấn quanh người hắn tựa như long xà, chẳng khác gì Lôi Thần giáng thế.
Đó chẳng phải là Chu Thông hay sao!“Lão đạo này đã vượt qua thiên kiếp rồi!”Lý Thanh Sơn nói thầm, tiếp theo lại ngước lên nhìn trên trời cao, phát hiện không chỉ có mình Chu Thông mà còn một chiếc Phi Thiên Long hạm đậu ở trong biển mây.
Người trên boong thuyền là Liễu Trường Khanh dẫn đầu các gia chủ Bách Gia.
Các khẩu đại pháo phun ra một loạt tia chớp, đánh vào trận pháp khiến nó lấp lóe không yên, bên mép trận pháp dần bị phá vỡ.
Trong lúc Lý Thanh Sơn luyện hóa Thủy Nguyệt bàn thì Chu Thông cũng luyện hóa Lôi Cức mộc kiếm lần nữa, cuối cùng cũng bước qua bước kia, kết thành “Thần Lôi Châu”, cũng chính là cảnh giới Kim Đan.
Chuyện đầu tiên mà hắn làm sau khi tu dưỡng là đến báo thù rửa hận.
Bách Gia kinh viện thấy có tu sĩ Kim Đan dẫn đầu cũng tự tin bừng bừng, còn lấy chiếc Phi Thiên Long Hạm mà Mặc gia tốn năm năm mới chế tạo được ra và mang đến đây trợ giúp.
Mặt Liễu Trường Khanh bị ánh chớp chiếu vào lúc sáng lúc tối cũng muốn đòi lại Thủy Nguyệt bàn của mình, hắn vội vàng nhìn Nguyệt Đình Thủy Phủ ở phía dưới, nhưng suy nghĩ một hồi thì lại nói với Tuyệt Trần Tử ở bên cạnh:“Tuyệt Trần Tử, xem ra Nguyệt Ma thực sự không ở đây, ngươi khuyên sư phụ ngươi đi, chờ sau khi công phá trận pháp thì nhất định phải nương tay một chút, đừng đại khai sát giới.
”Vất vả lắm mới bình ổn được chiến tranh, ngày xưa lúc Nguyệt Ma chiếm ưu thế cũng chưa bao giờ đuổi tận giết tuyệt họ, lần này trút bỏ tức giận thì cũng thôi, nếu khơi ra đại chiến lần nữa thì chẳng bằng không cần đòi lại Thủy Nguyệt bàn kia.
Cũng vì còn mối lo lắng này nên họ không ra tay đồng loạt, bằng không chỉ cần sử dụng chủ pháo long hống trên Phi Thiên Long Hạm thì đã công phá được Nguyệt Đình Thủy Phủ này từ lâu rồi.
Hoa Thừa Tán nói:“Đúng đấy, coi như Nguyệt Ma tới thì cũng chỉ cần bảo hắn giao Thủy Nguyệt bàn ra, rồi rút khỏi Nguyệt.
Thanh Đình hồ là được.
”Tuyệt Trần Tử bày ra vẻ mặt khó xử:“Chuyện này.
Sư phụ đang lúc vui mừng…”“Không cần ngươi nói thì ta cũng tự biết.
Ta muốn ép Nguyệt Ma ra đây chiến một trận nữa với ta, đến lúc đó không cho phép các ngươi nhúng tay vào, lão đạo ta nhất định phải bắt đánh đến lúc hắn quỳ gối xin tha mới được.
Nếu hắn ngoan ngoãn giao Thủy Nguyệt bàn ra, sau đó cút khỏi Nguyệt Đình hồ thì ta sẽ tha cha hắn một mạng cũng đâu có sao!”Giọng nói Chu Thông truyền lại Phi Thiên Long hạm, nổ vang tựa như tiếng sấm.
Tuy tính nết hắn hung hăng nhưng ân oán rõ ràng, cũng biết lúc trước Nguyệt Ma đã nương tay, nên tất nhiên hắn cũng không muốn mang tiếng “còn chẳng bằng yêu quái”.
“Mũi trâu lớn giọng thế, ngươi muốn tha mạng cho ai!”Một tiếng quát to truyền đến từ hồ, vừa vang lên đã chặn lại toàn bộ Thiên Phong lôi.
Lý Thanh Sơn đứng chắp tay mà ngược nhìn về phía chân trời, mái tóc đỏ thẫm tung bay theo gió, rừng rực như lửa.
Mắt Chu Thông sáng lên, chĩa Lôi Cức Kiếm về phía Lý Thanh Sơn, tiếng gào tựa tiếng sấm:“Yêu nghiệt, cuối cùng ngươi cũng dám ra đây, nhưng dám đánh với ta một trận hay không?”Lôi đình đầy trời vừa mới vừa ngớt giờ lại tụ lại trên người hắn, bừng sáng rực rỡ, lấp lánh lập lòe tựa như vầng thái dương biến thành một đám lôi đình, nó vẫn đang liên tục hấp thu sấm sét ở trong tầng mây, càng ngày càng lớn, dù ở ngoài ngàn dặm nhưng vẫn nhìn thấy, trong đó ẩn chứa sức mạnh hủy diệt đáng sợ.
Lý Thanh Sơn cười ha ha:“Ta thấy nếu ngươi không cần thành kiếm nát trong tay kia nữa thì đưa cho ta để ta nướng gà đi!”Giọng nói hai người đều vang dội, chấn động trời đất, tựa như hai vị thần linh đang trò chuyện vậy.
Chu Thông bị chói tai đến mức đau đớn, sắc mặt thay đổi:“Tên yêu nghiệt kia, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
”“Lão đạo kia, chưa thấy gà nướng chưa chết tâm.
Ta thấy ngươi tu thành Kim Đan thì có gì tuyệt vời.
Mây mưa, sấm sét, tản hết cho ta!”Lý Thanh Sơn đột nhiên vươn tay ra, dồn sức xé một cái tựa như đang nắm lấy món đồ gì đó.
Mây đen đầy trời bỗng bắt đầu nứt từ bên trong, giống như tấm màn che trên sân khấu bị kéo ra từ từ, lộ ra bầu trời đầy sao và vầng trăng khuyết như lưỡi câu.
Đám tu sĩ trên Phi Thiên Long Hạm bị ánh trăng bao phủ đều ngạc nhiên, sắc mặt bị ánh trăng nhuộm thành màu trắng bợt.
Loại sức mạnh này thực sự mạnh đến mức khó mà tin nổi, không phải sức mạnh mà một yêu tướng có thể nắm giữ, gần như có được uy thế như ngày xưa Cố Nhạn Ảnh mở ra chiến trường trên không trung.
Hoa Thừa Tán nói:“E rằng đây là sức mạnh Thủy Thần, tuy rằng Nguyệt Ma không thể vượt qua thiên kiếp nhưng cũng trở nên mạnh hơn, chỉ sợ trận chiến này sẽ không dễ dàng.
”Những tu sĩ khác lại không nghĩ như vậy, dù Nguyệt Ma có mạnh hơn thì chẳng qua cũng chỉ là yêu tướng thôi, sao có thể thành đối thủ của tu sĩ Kim Đan được.
Chu Thông bỗng mất đi lợi thế bầu trời, không thể hút lấy sức mạnh sấm sét từ trong tầng mây nữa.
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, chĩa Lôi Cức Kiếm trong tay ra trước.