Đại Thế Giới - Nhan Lương Vũ

Chương 16

“Xem như hai người đã bị Trần Bỉ Đức ghi sổ rồi đấy,” buổi tối tại căn-tin, Hứa Diễm bưng một chậu lớn đầy hải sản hầm nóng hổi từ quầy trở về, ngồi xuống đối diện Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên, “cầu trời phù hộ đi là vừa.”

“Tranh luận quan điểm trong lớp là chuyện bình thường mà,” Tông Tiểu Nam nhét một viên tôm chiên vào miệng, hai má phồng lên, lầu bầu nói, “ổng không đến mức vì chuyện nhỏ xíu này mà để bụng, nhằm vào tụi mình sau này đâu ha.”

“Có người lòng dạ vốn hẹp hòi thế đấy,” Hứa Diễm thoăn thoắt lột xong một con tôm tích, kỹ thuật thuần thục đến mức vỏ lột ra còn nguyên vẹn, “anh nhìn người rất chuẩn, không tin thì cứ chờ xem.”

“Nhắm vào thì sao chứ?” Nhiếp Băng Nguyên khinh thường, “cuối kỳ điểm lý thuyết tôi đạt tuyệt đối, ông ta dám cho rớt?”

“Cậu thi được điểm tuyệt đối tôi xem thử coi,” Hứa Diễm cạn lời, “thần học thật sự còn không dám ngông nghênh như thế, cùng lắm thì nói trên chín mươi thôi.” Nhưng miệng vẫn không ngừng, lại môi thêm một con ốc biển.

Nhiếp Băng Nguyên vui vẻ tiếp nhận đề xuất: “Cuối kỳ đạt trên chín mươi điểm, ông ta dám cho tôi rớt?”

“…” Hồng hạc đã hiểu, cầm ốc biển lên nhìn chim cánh cụt: “Nói chung cậu ta mặc định bản thân là thần học.”

Tông Tiểu Nam nhấp một ngụm canh rong biển, dù không muốn thừa nhận, nhưng: “Riêng khoản này thì đúng là lão Nhiếp nói đâu trúng đó.”

Hồng hạc nhìn hai kẻ xui xẻo kia trọn một phút, cuối cùng thở dài: “Trần Bỉ Đức đáng lẽ nên đến học hỏi anh.”

Dù sao trong lĩnh vực bị cặp đôi địa cực đánh hội đồng, cậu ta là kẻ có kinh nghiệm dày dạn nhất.

Người trong căn-tin ngày càng đông, bạn học nào bước vào cũng phải phủi tuyết trên người trước đã, có vài người còn lắc mình như sủa lông, động tác từ đầu đến chân trông cũng ra dáng ra phết.

Bão tuyết vẫn chưa dừng, thậm chí gió còn mạnh hơn cả ban ngày.

“Mai là thứ Bảy rồi,” Hứa Diễm hỏi hai người ngồi đối diện, “hai người tính sao, còn định đi phục kích ở tòa Y nữa không?”

Tông Tiểu Nam gật đầu không chút do dự.

Nhiếp Băng Nguyên thò đũa sang lấy trộm một viên tôm chiên trên khay chim cánh cụt: “Tôi không tin không rình được tên đó.”

“Hai cậu cứ đi đi,” gương mặt trắng trẻo của Hồng hạc tràn đầy u sầu, “anh bỏ cuộc rồi.”

Dạo này, không chỉ cuối tuần mà buổi tối trong tuần rảnh rỗi, họ cũng thường xuyên đến tòa nhà Y “phục kích” vài tiếng, chưa tóm được loài chim săn mồi nào, mà Hứa Diễm thì bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng bị chim săn bắt.

Tông Tiểu Nam động viên: “Cố thêm chút nữa, kiên trì là thắng lợi.”

“Thật sự kiên trì hết nổi rồi,” Hứa Diễm thở dài thườn thượt, “giờ đến lương thực chính còn thiếu, ăn chẳng đủ no, lấy gì mà đánh nhau với kẻ xấu.”

Nhiếp Băng Nguyên liếc mắt nhìn cậu: “Thiếu khoai lang, thiếu khoai tây thì liên quan gì tới anh? Anh là người ăn tôm ngày ba bữa còn gì.”

Hứa Diễm: “Hải sản không chắc dạ.”

“Vậy phải xem ăn bao nhiêu đã.” Tông Tiểu Nam liếc sang chiếc thau hải sản to gần nửa bàn trước mặt Hồng hạc.

Hứa Diễm theo ánh mắt cúi đầu nhìn, quan sát một lúc rồi kết luận: “Tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói rằng, đều là động vật thân mềm, nửa chậu hải sản thì hết nửa là vỏ.”

Nhiếp Băng Nguyên: “Nhưng trước đó anh đã xơi một con cua hoàng đế.”

Tông Tiểu Nam: “Theo lời bé Rắn nói, vì lượng tiêu thụ hải sản nổi bật của anh mà trong trường đã bắt đầu lan truyền tin đồn: trong lớp Điều tra khóa này có một con cá voi, ngày ba bữa hải sản không ngớt, chắc là ‘phú nhị cá voi’.”

“…” Đùa về khẩu phần ăn còn chịu được, chứ nghi ngờ chủng loài thì không thể nhịn. Hứa Diễm lập tức dùng khăn giấy lau tay, ngồi thẳng dậy, ngẩng cao cái cổ mảnh khảnh, mái tóc hồng rực như hút hồn người ta: “Tôi tiên khí thế này, nhìn phát biết ngay là loài chim!”

“Câu này tôi đồng ý.” Chim cánh cụt lập tức phụ họa.

Hứa Diễm hơi khựng lại, nhìn Tông Tiểu Nam mấy giây mới phản ứng: “Xém nữa quên, cậu miễn cưỡng cũng tính là loài chim… dù không biết bay.”

Tông Tiểu Nam: “…”

“Không cần miễn cưỡng làm gì,” Nhiếp Băng Nguyên vòng tay ôm vai chim cánh cụt, mạnh mẽ kéo về phía mình, quay sang Hứa Diễm nói, “các anh bên loài chim cứ việc gạch tên cậu ấy, tụi tôi bên thú trên cạn nhận người.”

… Chim cánh cụt chỉ muốn ăn một bữa yên ổn.

Điện thoại chợt vang lên, là của Tông Tiểu Nam.

“Thật á?” Mới nghe hai câu, mắt cậu đã sáng rỡ, “Được, bọn mình đang ở căn-tin.”

“Ai vậy?” Cuộc gọi vừa kết thúc, Nhiếp Băng Nguyên hỏi ngay.

“Khâu Mộng Manh,” Tông Tiểu Nam nói, “trước đó tôi nhờ cậu ấy giúp tìm thử xem có tìm ra được cô gái năm hai viết lá thư cầu cứu kia không.”

Trong “Thư cầu cứu của kẻ chôn xác”, người cầu cứu chỉ nói mình học năm hai, ở ký túc xá nữ, không để lại tên.

Hứa Diễm: “Vậy là tìm được rồi?”

“Ừ, cậu ấy đang dẫn người tới đây.” Tông Tiểu Nam cũng không ngờ Khâu Mộng Manh nhanh nhẹn vậy.

“Thay vì ngồi phục kích vô định, chi bằng tìm nhân chứng hỏi cho ra lẽ, biết đâu còn moi được thông tin chi tiết hơn cả trong thư…” Hứa Diễm vừa gật gù tự nhủ vừa chọn một con ốc đẹp nhất trong đống hải sản, đưa cho chim cánh cụt, “ý tưởng này được đấy, không ngờ cậu người nhỏ mà đầu óc cũng nhanh nhạy.”

Tông Tiểu Nam: “Anh Hồng hạc, anh chỉ hơn tụi tôi ba tuổi thôi mà.” Hơn nữa nhìn mặt thì chẳng ai đoán ra.

“Cậu nhờ Khâu Mộng Manh khi nào vậy, sao tôi không biết?” Nhiếp Băng Nguyên hơi chau mày.

“Hai hôm trước,” Tông Tiểu Nam quay sang gấu Bắc Cực, giải thích, “tôi không chắc bé Rắn có tìm được hay không, nên chưa nói với các cậu.”

Hồng hạc nghe mà không chịu nổi nữa: “Này gấu Bắc Cực, dựa vào cái gì mà cậu ta làm gì cũng phải báo cáo cho cậu?”

Tông Tiểu Nam bị nhắc mới ngộ ra, đúng ha, mình giải thích cái quái gì chứ!

“Dựa vào quan hệ của tụi tôi.” Nhiếp Băng Nguyên đầy khí thế đáp.

Ánh mắt Hứa Diễm đảo qua đảo lại: “Quan hệ gì vậy?”

Nhiếp Băng Nguyên: “Mặc chung một cái quần.”

Hồng hạc lưỡng lự: “Có… ý theo nghĩa đen không vậy?”

“Không!” Tông Tiểu Nam mà không lên tiếng thì đời này chẳng gột rửa nổi nữa.

Đang đối lời với Hứa Diễm, Nhiếp Băng Nguyên lập tức quay sang nhìn chim cánh cụt: “Cậu chưa từng mặc quần của tôi sao?”

Tông Tiểu Nam: “…”

“Thôi được rồi, coi như tôi chưa hỏi.” Hồng hạc cúi thấp mái đầu hồng, lặng lẽ nói.

Cậu thật sự chẳng muốn biết thêm bất cứ chi tiết nào về cặp oan gia này nữa.

May mà bé Rắn và chị khóa trên đến kịp, giải cứu chú chim cánh cụt đang trên bờ vực tự đóng cửa trái tim.

“Chị học khóa trên, chị đã từng thấy cái người chôn xác đó mấy lần rồi?”

“Ba lần.”

“Đều ở tòa Y?”

“Ừ, hai lần phía trước, một lần phía sau.”

“Anh ta đang làm gì?”

“Đào đất, lần nào cũng đào, giữa tuyết dày như vậy trông ghê lắm.”

“Cụ thể ba lần đó là vào ngày và giờ nào?”

“Để chị nhớ đã…”

Tông Tiểu Nam phụ trách hỏi chính, Nhiếp Băng Nguyên phụ trách bổ sung, Hứa Diễm thì lo đãi bé Rắn và chị khóa trên một bữa hải sản để tỏ lòng cảm ơn.

Chị khóa trên rất nhiệt tình, cố gắng nhớ lại được gì là kể lại hết. Nhưng mà——

“Cả ba lần đều xảy ra trong tuần đầu khai giảng, tức là sau khi bị tụi mình bắt gặp, hắn đã nhanh chóng quay lại ba lần nữa, rồi biến mất luôn.” Chờ chị khóa trên và bé Rắn rời đi, Hứa Diễm tổng kết lại toàn bộ thông tin, tương lai vốn đã u ám lại càng thêm mịt mù, “chả trách rình mãi chẳng được gì, trước khi tụi mình tới canh, hắn chắc chắn đã đào được thứ mình cần.”

“Nhưng rốt cuộc hắn muốn đào cái gì chứ?” Đây là điều Tông Tiểu Nam nghĩ mãi không ra, vô thức quay sang nhìn Nhiếp Băng Nguyên, “cậu xem tư liệu về trường Đại học Giác Tỉnh Thú Hóa số 4 có thấy ghi chép nào nói dưới toà Y chôn báu vật gì không?”

Nhiếp Băng Nguyên lắc đầu: “Trong toà thì xảy ra không ít chuyện, gần thì bị cháy, xa thì có cả đại chiến người – thú.”

Vụ cháy thì Tông Tiểu Nam biết, lần trước đi tìm Dũng Cảm Giả bị thất lạc đã thấy dấu tích còn sót lại trên tường: “Đại chiến người – thú là gì?”

Nhiếp Băng Nguyên đáp: “Một tên tội phạm ngoài vòng pháp luật, bán thú hình cá mập voi, dẫn theo một băng tội phạm đột nhập vào trường Đại học số 4, cuối cùng bị mấy sinh viên phối hợp với Cục Kiểm Soát Thú Hóa dẹp loạn. Trận quyết chiến xảy ra ngay trong toà Y.”

Tông Tiểu Nam: “… Cậu đúng là đọc không ít thứ thật.”

“Chuyện này không có trong tư liệu đâu, đã là chuyện của cả trăm năm trước rồi.” Nhiếp Băng Nguyên nói.

Tông Tiểu Nam sững người: “Vậy sao cậu biết?”

Nhiếp Băng Nguyên: “Vì cụ tổ của tôi lúc đó có mặt tại hiện trường.”

“…” Cái vai vế này Tông Tiểu Nam phải nghĩ kỹ mới hiểu.

Cụ tổ… chẳng phải chính là đời đầu tiên của dòng họ Nhiếp – năm đời làm trong Cục Kiểm Soát Thú Hóa sao?

“Chuyện tổ tiên thì để sau đi, dù sao cũng cả trăm năm rồi, thêm ngày hai ngày cũng chẳng khác gì,” tay chống đầu của Hứa Diễm đã len vào tận mái tóc, vò rối cả chùm tóc hồng, “vấn đề là, tên đó sẽ không quay lại nữa, hai cậu có muốn hay không thì cũng đành bỏ cuộc thôi.”

Nhiếp Băng Nguyên nhìn về phía Hồng hạc, lập tức kéo dòng suy nghĩ về hiện tại: “Nếu đoán sai thì sao?”

Hứa Diễm: “Đoán sai cái gì?”

Nhiếp Băng Nguyên: “Có thể dưới toà Y vốn chẳng có gì, hắn cũng chẳng phải vì muốn đào thứ gì, mà là vì lý do khác.”

Hứa Diễm: “Nếu mục đích chưa đạt được, thì tại sao lại không xuất hiện nữa?”

Nhiếp Băng Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ căn-tin: “Có thể là do thời tiết quá tệ?”

Hứa Diễm: “… Cậu có thấy giả thiết đó hơi tùy tiện không.”

“Vậy đi,” Tông Tiểu Nam quyết định, “cuối tuần này vẫn hành động như thường lệ, nếu lại công cốc…”

Hứa Diễm: “Tuần sau bỏ luôn.”

Tông Tiểu Nam: “Tuần sau nghiên cứu tiếp.”

Trên đường về ký túc xá, Hồng hạc rẽ qua cửa hàng tạp hóa, nói là muốn mua ít kẹo để xoa dịu nỗi khổ của cuộc sống.

Chỉ còn lại hai người, Nhiếp Băng Nguyên và Tông Tiểu Nam, Nhiếp Băng Nguyên bất ngờ nói: “Tôi có linh cảm, tuần này sẽ thành công.”

“Tại sao?” Tông Tiểu Nam nghiêng đầu tránh gió tuyết, vừa phân tâm vừa trượt chân ngã cái rầm, tuyết mềm lún thành hình dáng người.

Nhiếp Băng Nguyên cười hì hì kéo cậu dậy: “Vì lần trước tụi mình bắt gặp hắn, tuyết cũng dày thế này.”

Sự thật chứng minh, nhảy dây trên băng chỉ tăng khả năng giữ thăng bằng khi bán thú hóa, còn bình thường thì chẳng giúp ích được gì.

Sự thật cũng chứng minh, trực giác của Gấu Bắc Cực là đúng.

Thứ Bảy, đêm khuya.

Bão tuyết đã ngừng từ lâu, xung quanh toà nhà Y trắng xóa tĩnh lặng, như một góc bị thế giới quên lãng.

Trong bồn hoa sát toà nhà, có một người tuyết xấu đến khó tin: bụng to, đầu nhỏ, vài viên đá làm cúc áo, hai nhánh cây khô làm tay, một nhánh còn gãy mất rồi, bây giờ chỉ còn là “hiệp sĩ tuyết cụt tay”.

Tông Tiểu Nam trốn trong bụng hiệp sĩ tuyết, thỉnh thoảng khều một viên đá ra, nhìn qua khe hở quan sát bên ngoài, cho nên từ bốn cúc áo ban đầu giờ chỉ còn lại hai.

Nhiếp Băng Nguyên trốn ở mặt còn lại của toà nhà, tình huống y hệt chim cánh cụt, chỉ khác là người tuyết của anh trông còn xấu hơn.

Cả hai đều cầm trên tay lưới huấn luyện chuyên dụng cho loài chim – loại lưới được bán trong cửa hàng trường với danh nghĩa “dụng cụ học tập”, nhưng khả năng chiến đấu lại chẳng hề kém cạnh vũ khí thực thụ.

So với hai người kia, Hồng hạc thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

Không vác, không xách, vật nặng duy nhất trên người chính là chiếc áo khoác giữ nhiệt màu đen mới thay hôm nay.

Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh bông hồng phấn thường ngày, hôm nay Hứa Diễm ăn mặc cực kỳ gọn gàng, trông như một hồn ma bóng đêm, lượn lờ sau từng ô cửa tầng bốn của toà nhà Y.

Lượn qua lượn lại, rảo khắp nơi, nhìn từ trên xuống dưới, giám sát cả trời lẫn đất.

Khi cậu đi ngang ô cửa thứ năm ở hành lang phía tây, ánh trăng bất chợt bị che khuất, gió lạnh ùa qua ô cửa kính vỡ toang, thổi bay mũ áo khoác giữ nhiệt.

Mái tóc hồng tung bay.

Hứa Diễm ngẩng đầu nhìn lên – một người bán thú hình loài chim đang lơ lửng bay tới, vóc dáng cao gầy, sau lưng là cánh chim ưng màu xám nâu đặc trưng, lông nền dưới cánh lại xám trắng, khi xòe ra che khuất cả ánh trăng.

Bình Luận (0)
Comment