Người đó hạ xuống phía trước bồn hoa, hai chân lặng lẽ giẫm lên lớp tuyết dày, đôi cánh thu lại theo sau, trong tay quả nhiên xách một chiếc túi đen khả nghi.
Là người có tầm quan sát rộng nhất, Hứa Diễm đã cùng Nhiếp Băng Nguyên và Tông Tiểu Nam thống nhất hai phương án hành động nếu phát hiện “mục tiêu”——
Phương án một: chim chết đáp xuống nơi ngoài tầm nhìn của hai địa cực – đây là khả năng cao nhất, vì tầm quan sát khi trốn trong người tuyết vô cùng hạn chế. Khi đó, Hứa Diễm sẽ phải âm thầm rút lui đến mặt sau toà nhà, tránh kinh động đối phương, sau đó tìm người đang ẩn nấp bên đó, rồi âm thầm vòng ra sau phục kích.
Phương án hai: chim chết hạ cánh đúng ngay trong phạm vi tầm nhìn của Tông Tiểu Nam hoặc Nhiếp Băng Nguyên – đúng kiểu “buồn ngủ gặp gối”, Hứa Diễm chẳng cần làm gì, chỉ cần chờ người trốn trong người tuyết tung lưới tập kích, rồi gọi Gấu Bắc Cực ra kết thúc trận chiến.
Đen cho con chim ưng kia, đúng lúc lại trúng ngay phương án hai.
Trong cái bụng tròn vo của người tuyết, Tông Tiểu Nam đã hoàn tất bán thú hóa ngay khoảnh khắc đối phương chạm tuyết, vừa cẩn trọng kiềm nén sức mạnh dã tính, vừa gắt gao khóa chặt ánh mắt vào bóng người gần trong gang tấc, chỉ còn chờ thời cơ tốt nhất để tập kích.
Tựa cổ áo đột ngột lóe lên ánh sáng mạnh.
Luồng sáng đó dễ dàng xuyên qua lớp áo khoác chống lạnh, mang theo ánh lam nhàn nhạt, khiến không gian kín bên trong người tuyết bỗng sáng như ban ngày.
Tông Tiểu Nam hoàn toàn sững người.
Ánh sáng chỉ kéo dài trong tích tắc, đến khi cậu lôi mặt dây chuyền đá ra, xung quanh đã trở lại tăm tối như cũ, cả mặt dây chuyền cũng im lìm, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng lần này, cậu không thể tiếp tục tìm lý do mơ hồ để lấp l**m nữa.
Nếu ánh sáng lần đầu tiên cứu mạng cậu còn có thể đổ cho hiện tượng khúc xạ ánh sáng, nếu ánh sáng lúc nhảy dây trên băng còn gượng ép coi là ảo giác, thì lần này – trong đêm tối, bên trong người tuyết không có lấy một tia trăng chiếu vào – mặt dây chuyền chính là nguồn sáng duy nhất.
Phía trước bồn hoa, thiếu niên vừa kết thúc bán thú hóa ngồi xuống, mở chiếc túi đen đặt dưới đất.
Từ cửa sổ tầng bốn bị vỡ, Hứa Diễm nhìn xuống, lông mày cau chặt từng chút một.
Tông Tiểu Nam đang làm cái gì vậy? Tên kia đã quay lưng về phía người tuyết rồi, không ra tay lúc này còn chờ khi nào?
Thiếu niên móc ra một chiếc xẻng gấp, dứt khoát bật mở, cắm thẳng xuống tuyết.
Hứa Diễm cố nhìn xem trong cái túi căng phồng ấy còn gì nữa.
Nhưng đúng lúc đó, thiếu niên ngồi xổm chợt ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao lia tới, gần như không lệch một ly.
Hứa Diễm không kịp tránh.
Cảm giác như một chú chim bị chim săn mồi rình rập.
Thiếu niên ánh mắt trầm xuống, đứng bật dậy, rõ ràng định rút lui.
Hứa Diễm không hiểu mình bị lộ bằng cách nào, hoặc là trực giác tên này quá kinh khủng, giờ cũng không kịp nghĩ thêm, còn chần chừ thì ngay cả sợi lông chim lần trước cũng chẳng lấy nổi.
“Tông Tiểu Nam—”
Hồng hạc gầm lên, chim cánh cụt phá tuyết chui ra.
Người tuyết đang yên lành bỗng nổ tung, không ai ngờ được, thiếu niên kia bị phủ kín đầu mặt bởi tuyết trắng.
Tông Tiểu Nam nhân cơ hội nhào tới, lưới bắt chim bổ thẳng lên người đối phương.
Thiếu niên mất thăng bằng, nhưng không bị vật hẳn xuống đất mà chỉ ngồi phệt, tấm lưới chỉ trùm được nửa người.
Tông Tiểu Nam lập tức ôm chặt lấy hắn, cố ghì chặt cả người lẫn lưới.
Thiếu niên nhìn gầy, mà sức rất khỏe, chỉ trong chớp mắt đã giằng ra được, còn tiện tay giáng cho Tông Tiểu Nam một cú thúc khuỷu tay đau điếng.
Tông Tiểu Nam đau đến nỗi hít một hơi lạnh.
Thiếu niên thừa cơ thoát lưới, bật dậy khỏi tuyết, đôi cánh xám nâu không biết từ lúc nào đã mọc lại, lại một lần nữa xòe ra giữa đêm đen.
Nhiếp Băng Nguyên vừa chạy đến liền chứng kiến cảnh ấy.
Kẻ bay vút lên theo gió.
Nhiếp Băng Nguyên dốc hết sức lao người nhảy tới, vẫn chậm một bước.
“Hứa Diễm, chặn hắn lại—” Gấu Bắc Cực hét vọng lên qua cửa sổ vỡ.
Hồng hạc: “…”
Chặn chim săn mồi á? Một chọi một? Nếu lúc lên kế hoạch có cái đoạn này thì cậu đã chẳng thèm tới rồi biết không?!
“Hứa Diễm, trông cậy vào cậu đấy—” Chim cánh cụt cũng giao hết hi vọng.
Hồng hạc chỉ muốn đập đầu vào tường.
Mấy loài chim săn khác thì còn đỡ, chứ sao lại là chim ưng chứ?
Chim ưng – loài săn mồi gần sông nước, chuyên bắt mồi ở sông hồ ao suối, bãi cạn ven biển. Tiếng kêu cảnh giác vang dội của chúng là cơn ác mộng đời đời lởn vởn trên đầu Hồng hạc.
Tên kia đã bay lên cao khoảng năm sáu mét, nếu để hắn vượt qua độ cao tầng bốn, thì thực sự không còn cơ hội nào nữa.
Chết thì chết!
Một thân ảnh cao gầy lao ra khỏi cửa sổ, khoảnh khắc tung người liền dang rộng đôi cánh lộng lẫy, lông cánh đan xen giữa hồng, trắng và đỏ sẫm, nhưng phần đuôi lông lại đen như màn đêm.
“Bốp—”
Hồng hạc lao xuống đâm sầm vào chim ưng đang bay lên, lông vũ tung tóe ngay tức khắc.
Hứa Diễm là người chủ động, tốc độ bổ nhào từ trên cao nhanh hơn hẳn kẻ kia bay lên, lực va chạm cực mạnh, trực tiếp đâm hắn rơi ngược trở lại mặt đất.
Để chắc chắn tuyệt đối, ngay lúc va vào nhau, cậu còn ôm chặt hắn, dùng chính quán tính của mình để ép đối phương cùng rơi xuống tuyết.
Tưởng rằng tuyết dày với việc ôm đệm thịt sẽ không đau lắm, ai ngờ vừa chạm đất, Hứa Diễm vẫn bị chấn động đến mức đầu óc trống rỗng.
Ngay khoảnh khắc ấy, tình thế đảo chiều.
Rõ ràng là người nên bị ngã nặng hơn, thế mà tên thiếu niên kia mạnh mẽ bật dậy, phản thủ thành công. Đến lúc Hứa Diễm tỉnh táo lại, đầu đã bị ghì chặt xuống tuyết, má ép sát nền băng lạnh buốt thấu tim.
Hứa Diễm không thấy mặt hắn, chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập vì tức giận của đối phương.
Đúng lúc ấy, hai tấm lưới lớn từ trên trời chụp xuống.
Kèm theo sức nặng hợp lực của Bắc Cực và Nam Cực.
Nhiếp Băng Nguyên: “Còn dám chạy nữa thử coi?”
Tông Tiểu Nam: “Đừng giãy nữa!”
“Là tôi giãy này——” Hồng hạc bị ép nằm tầng dưới cùng, r*n r* ai oán.
May mà Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên nhanh chóng kéo tên bị lưới trói ra khỏi người Hứa Diễm, đè hắn xuống tuyết, y như cách hắn đã làm với Hồng hạc lúc nãy.
Vừa được giải thoát, Hứa Diễm không màng giải trừ bán thú hóa, mang theo đôi cánh trườn đi cả mấy mét trong tuyết, chỉ để kéo giãn khoảng cách với cái khí tức đáng ghét và quen thuộc kia – thứ khí tức chỉ loài chim săn mồi mới có, rồi mới quay lại nhìn tên bị đè dưới đất.
Cuối cùng, ba người cũng lần đầu tiên nhìn rõ diện mạo đối phương.
Cùng tầm tuổi với họ, mặc một chiếc áo khoác lao động màu sẫm có vẻ mỏng manh, tóc đen nhánh, giống hệt màu đôi cánh xám nâu – cả người toát ra vẻ cô độc và xa cách, kể cả đường nét khuôn mặt vốn rất điển trai, cái cảm giác đầu tiên vẫn là sự lạnh lùng của một kẻ đơn độc. Ngay cả ánh giận trong mắt, cũng là một cơn giận lặng thầm.
“Cậu là ai? Tới trường Đại học số 4 làm gì?” Nhiếp Băng Nguyên truy hỏi.
Không có câu trả lời.
Tông Tiểu Nam quay đầu nhìn cái túi đen cách đó không xa, vừa rồi lúc cậu lao ra khỏi người tuyết, không chỉ đâm vào chim ưng, mà còn va phải cả túi – lúc đó chưa kịp để ý, giờ mới phát hiện, cái túi đã bị va lệch, thứ bên trong tràn cả ra tuyết.
Một đống đất… màu đen?
Nhiếp Băng Nguyên cũng trông thấy, liếc mắt nhìn Tông Tiểu Nam, cả hai mặt mày ngơ ngác.
Mang đất tới để đào đất, là có vấn đề tâm thần à??
“Ai——” Hồng hạc đột nhiên cảnh giác, quay đầu nhìn về một ô cửa tầng một, “ai đang ở đó——”
Cửa sổ cũ kỹ bị khó khăn mở ra, một cái đầu quen thuộc ló ra: “Là tôi đây.”
Gấu Bắc Cực, Chim Cánh Cụt, Hồng hạc: “Chủ nhiệm hội?”
“Bên kia hoạt động câu lạc bộ vừa kết thúc, tôi nghĩ sang xem tình hình tiểu đội các em thế nào,” Lữ Huyễn Chu nhìn thiếu niên đang bị Nam Bắc Cực đè dưới đất, ngờ vực hỏi: “Cậu này là ai vậy?”
Nhiếp Băng Nguyên, Tông Tiểu Nam, Hứa Diễm: “Kẻ đào xác.”
Tên khả nghi không chịu mở miệng, vậy thì chỉ còn cách áp giải đến nơi có thể khiến hắn chịu nói — phòng trực ban an ninh khuôn viên Đại học số 4.
Thầy trực ban sau khi nghe hết đầu đuôi, trước tiên khẳng định sự cảnh giác của bọn họ, nhưng cũng phê bình việc tự ý hành động, nói lần sau gặp chuyện như vậy phải lập tức báo cho nhà trường.
Nhiếp Băng Nguyên gật đầu như gà mổ thóc, ngoan đến mức khiến người ta rợn tóc gáy, chỉ mong thầy nhanh chóng vào quy trình “thẩm vấn riêng”.
Thầy trực ban đúng là giàu kinh nghiệm, đóng cửa chưa đến hai mươi phút, khi mở ra lần nữa đã đưa người ra khỏi phòng: “Lần sau đừng làm vậy nữa,” vỗ vai thiếu niên đầy thân thiện, “về trường đi.”
Thiếu niên cụp mắt, hoàn toàn không liếc nhìn bốn người ngồi ngoài hành lang, xách cái túi đen, lặng lẽ rời đi.
Nhiếp Băng Nguyên sững sờ: “Cứ thế thả hắn đi luôn à?”
“Đừng vội, chỉ là hiểu lầm,” thầy trực ban vừa nói vừa vẫy tay gọi họ vào, “vào đây, thầy giải thích.”
Vài phút sau.
Tông Tiểu Nam: “Học viện Nông nghiệp?”
Thầy trực ban: “Thúc Phóng, năm hai học viện Nông nghiệp, thầy đã xác minh với bên trường họ rồi.”
“Học viện Nông nghiệp nằm tận vùng núi xa ngoại ô, cách chỗ mình khá xa đấy.” Lữ Huyễn Chu tuy đến trễ, nhưng lúc chờ ngoài hành lang cũng đã được thành viên giải thích tóm tắt, “Hắn đến Đại học số 4 làm gì?”
Thầy trực ban cười: “Nói ra có thể các em không tin, cậu ta đến tìm ‘ruộng thí nghiệm’.”
Nhiếp Băng Nguyên, Tông Tiểu Nam, Lữ Huyễn Chu: “…”
Hứa Diễm: “Thầy nói xong tự mình cũng thấy buồn cười rồi kìa.”
“Thầy thấy mấy đứa thật đáng yêu,” nếp nhăn đuôi mắt hiền hậu chứng minh thầy không hề khách sáo, “trong túi của cậu ta toàn là đất hữu cơ, muốn trộn loại đất này vào lớp đất tự nhiên dưới tuyết ở đây, tận dụng lớp tuyết để giữ nhiệt, rồi quan sát sự thay đổi của môi trường đất sau thời gian nhất định.”
Bốn học sinh: “…Thầy có thể nói tiếng người không?”
Thầy trực ban: “Toàn là kiến thức chuyên ngành của bọn họ, thật ra thầy cũng không hiểu lắm. Đại khái là cậu ta từng thử nhiều nơi, cuối cùng phát hiện đất quanh Tư Đại, đặc biệt là khu vực quanh tòa y học, rất phù hợp để làm ruộng thí nghiệm.”
“Làm ruộng thí nghiệm mà phải hành động lén lút như vậy à?” Nhiếp Băng Nguyên vẫn hoài nghi.
Tông Tiểu Nam gật đầu thật mạnh: “Hơn nữa vừa thấy bọn em là bỏ chạy, đúng chuẩn dáng vẻ guilty.”
“Vì hình như cậu ta tự ý làm thí nghiệm này, chưa báo cho thầy cô hay nhà trường,” thầy kiên nhẫn giải thích, “các em cũng thấy rồi đấy, cậu ta tính cách hơi… trầm lặng.”
“Nhưng lúc thúc cùi chỏ vào tôi thì chẳng im lặng chút nào.” Tông Tiểu Nam lẩm bẩm.
Hứa Diễm hất mái tóc hồng ướt sũng ra: “Còn dí đầu tôi vào tuyết.”
“Hắn đánh cậu à? Khi nào?” Nhiếp Băng Nguyên nhìn về phía Chim Cánh Cụt, giọng không vui.
“Ngay cú đầu tiên tôi nhảy ra từ người tuyết, định chụp lưới ấy,” Tông Tiểu Nam đáp, “lúc đó cậu còn chưa kịp đến.”
“Sao không nói sớm.” Nhiếp Băng Nguyên hối hận vì không cho tên kia thêm vài cú.
“Không sao đâu,” Tông Tiểu Nam thản nhiên, “dù sao hắn cũng chẳng được lợi gì.”
Chờ mãi chẳng thấy ai quan tâm, Hồng hạc yếu ớt cất tiếng: “A lô, có ai nhớ đến cái người bị dí đầu không?”