Lễ khai giảng bắt đầu lúc mười giờ sáng, trước khi ngủ, Tông Tiểu Nam còn tính toán kỹ lưỡng như hổ vồ mồi, cuối cùng cài báo thức vào đúng 9 giờ 30 — từ lúc bật dậy đến lúc rửa mặt rồi được một con Gấu Bắc Cực nào đó thú hóa cõng trên tuyết phóng thẳng đến tòa nhà học viện trinh sát, nửa tiếng là đủ.
Ai ngờ trời tính không bằng chim tính, bảy giờ sáng điện thoại đã bắt đầu reo.
“Đinh linh~”
Tiếng chuông tin nhắn leng keng như gió rung chuông đồng, thanh thanh mà ngắn ngủi, nhưng phiền ở chỗ cứ vài chục giây lại reo một lần.
Tông Tiểu Nam khó nhọc mở mắt ra, quả nhiên, trong đống tin nhắn chen chúc có một dòng “Đăng ký nhập học hoàn tất. Chào mừng tân sinh viên đến với Đại học số 4…”, còn lại toàn là quảng cáo với vài cái trông rất giống lừa đảo.
Đa phần các tin nhắn đều được gửi từ ngày hôm qua.
Tông Tiểu Nam nửa tức nửa ngạc nhiên.
Hôm qua từ lúc rời khỏi khu dân cư là điện thoại đã không còn tín hiệu, vào đến khuôn viên Đại học số 4 thì càng không khả quan, cậu còn tưởng tương lai phải sống trong điều kiện như thế, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý dùng điện thoại làm đồng hồ suốt bốn năm tới.
Tình trạng tin nhắn gửi trễ hoặc mất sóng là chuyện thường ở thời đại này. Trường trung học trước đây của Tông Tiểu Nam nằm ngay khu dân cư đông đúc, thế mà sóng điện thoại vẫn thường xuyên chỉ toàn dấu “x”, chẳng phải vấn đề riêng của trường nào hay thành phố nào, mà là vấn đề trên phạm vi toàn cầu.
Nghe giáo viên cũ kể, tổ tiên nhân loại từng rất giàu có, từng có công nghệ viễn thông siêu cấp, mạng lưới thông tin phát triển, tốc độ truyền tải nhanh như chớp, gọi điện, gọi video, xem phim trực tuyến gì cũng có, điện thoại thông minh thậm chí từng rẻ như rau — là rau thời đó.
Nhưng sau khi khí hậu suy thoái, thiên tai liên miên khiến chi phí duy trì mạng lưới viễn thông tăng chóng mặt, rồi thì khủng hoảng lương thực, kinh tế sụp đổ, công nghiệp toàn cầu thụt lùi nghiêm trọng, lục địa dần bị băng giá bao phủ khiến việc khai thác nguyên liệu cơ bản trở nên vô cùng gian nan. Lúc ấy, không còn là chuyện chi phí nữa, mà là cả ngành viễn thông sụp đổ không thể cứu vãn.
Ngày nay điện thoại thông minh bị đội giá lên trời, có tiền cũng chưa chắc mua nổi.
May mà người bình thường cũng chẳng cần đến, vì với tình hình viễn thông hiện nay, trừ phi mua dịch vụ đặc quyền của vài nhà mạng hiếm hoi — đắt đến mức khiến bạn cảm thấy sống không có liên lạc cũng chẳng chết ai — thì ngay cả gọi điện qua mạng cũng là thứ xa xỉ, chưa nói đến video hay xem phim, nhận gửi tin nhắn thoại chậm rì rì đã là giới hạn cao nhất rồi.
Vì vậy điện thoại thời nay chỉ cần thỏa ba yêu cầu: nghe gọi, nhắn tin và giờ giấc chính xác.
Tông Tiểu Nam từng thấy trong viện bảo tàng một chiếc điện thoại cách đây một trăm năm mươi năm, màn hình màu bé tẹo, nút bấm chi chít, vỏ nhựa trông cứng cáp lạ thường. Từ lúc ấy, cậu không bao giờ chê điện thoại mình nữa — hóa ra đây là bản phục chế cổ điển.
Vừa định nhét điện thoại lại dưới gối, Tông Tiểu Nam bỗng khựng lại, nhìn kỹ lại danh sách tin nhắn.
Mẹ thân yêu: [tin nhắn thoại]
May thật, suýt nữa bị đống quảng cáo kia che mất, xém tí bỏ sót giọng của mẹ ruột.
Cậu bấm mở, đợi điện thoại tải dữ liệu, mất tròn hai phút mới phát được.
“Nam Nam à, nghe bố con nói hôm nay khai giảng, thế nào rồi, gặp thầy cô và bạn bè chưa? Trường học thế nào, ký túc, nhà ăn…”
Chỉ trong mấy chục giây, mẹ cậu đã gần như hỏi sạch chuyện ăn ở học hành ở Đại học số 4, còn suýt triển khai điều tra môi trường xung quanh. Nếu không vì cước phí quốc tế đắt đỏ, chắc bà đã gọi điện trực tiếp truy hỏi suốt một tiếng.
Tông Tiểu Nam đành gõ chữ trả lời: Mẹ ơi, con mới đến hôm qua, giờ còn chưa tỉnh ngủ nữa.
Mẹ cậu là phóng viên quốc tế, dạng hay đi khắp nơi, hiện giờ vẫn đang ở nước ngoài. Bận quá nên thường xuyên không có thời gian quan tâm con, nhưng mỗi khi rảnh rỗi thì lại dồn hết mức quan tâm, lực đạo hơi mạnh.
Mẹ thân yêu: [tin nhắn thoại]
Mẹ thân yêu: [tin nhắn thoại]
Mẹ thân yêu: [tin nhắn thoại]
Hiển nhiên giờ bà rảnh rỗi không để đâu cho hết.
Tông Tiểu Nam: Mẹ, tải thoại lâu lắm, mẹ gõ chữ được không?
Mẹ thân yêu: Mẹ con nhiều lời, gõ chữ mỏi tay.
Tông Tiểu Nam: “…”
Hai người trò chuyện khoảng hai mươi phút, mà mười phút trong đó là ngồi chờ điện thoại tải giọng nói. Cuối cùng mẹ mới nhận ra nhắn thoại không hiệu quả.
Mẹ thân yêu: Không nghe được à?
Tông Tiểu Nam: Cái tin cuối cùng, mãi không tải xong.
Mẹ thân yêu: Ý mẹ là, mẹ không ngờ con lại thi vào Đại học số 4. Nhớ hồi trước mẹ hỏi con sau này muốn làm gì, con nói còn chưa tìm ra.
Tông Tiểu Nam: Con vừa phát hiện mẹ gõ chữ còn nhanh hơn cả con.
Mẹ thân yêu: Thằng nhóc thối, tính giở trò đánh trống lảng trước mặt mẹ là phóng viên chuyên nghiệp? Còn non lắm.
Mẹ thân yêu: Lúc đó mẹ còn gợi ý con nên cân nhắc mấy trường đại học chuyên về thức tỉnh, nhất là Đại học số 4 và ngành Trinh sát học.
Tông Tiểu Nam: Mẹ đúng là bà mẹ thông minh tuyệt đỉnh.
Mẹ thân yêu: Nhưng con trai đáng yêu của mẹ lại nói, học Trinh sát học thì có gì hay? Sau này vào tổ hành động của Cục Kiểm soát Thú hóa thì công việc nguy hiểm, lương không cao, ngoài ổn định ra thì chả có điểm gì sáng.
Tông Tiểu Nam: Mắt nhìn hạn hẹp quá rồi.
Mẹ thân yêu: Rốt cuộc điều gì khiến con thay đổi?
Tông Tiểu Nam: Khó nói lắm mẹ ơi, kiểu như bỗng nhiên khai sáng vậy đó.
Mẹ thân yêu: Còn dám giở giọng văn mẫu đối phó với mẹ nữa, tin không mẹ gọi bố con đấy?
Tông Tiểu Nam: Đừng mà!
Không giống người mẹ tư duy cảm tính đầy cảm hứng, bố cậu là kỹ sư điện lực chính hiệu, não lý trí theo chuẩn dân kỹ thuật. Một khi đã được giao nhiệm vụ — chẳng hạn như “Anh hỏi con trai xem sao nó lại đổi ý thi vào Đại học số 4” — thì coi như xong. Dù là bóc tách manh mối, thu thập chứng cứ, phân tích suy luận hay thẩm vấn trực tiếp, ông cũng phải moi cho ra chân tướng, nếu không chẳng xứng đáng với công sức theo đuổi mẹ năm xưa.
Tông Tiểu Nam: Dù sao thì giờ con cũng muốn học cái này thật mà.
Buông xuôi mà hóa hay, mẹ cậu thật sự không hỏi nữa.
Trời sáng rõ, mong mỏi ngủ bù thành ảo tưởng. Tông Tiểu Nam mắt quầng như gấu trúc đi rửa mặt, trong đầu bất chợt hiện lên ký ức cũ.
“Lão Nhiếp, cậu cũng định thi vào Đại học số 4 à?”
“Tôi là đời thứ năm trong gia tộc truyền nhân của Cục Kiểm soát Thú hóa đó.”
“Hình như đời thứ tư đến bố cậu là bỏ thú theo y rồi mà?”
“Thì tôi mới phải chấn chỉnh lại lịch sử.”
“…”
“Còn cậu thì sao, đăng ký trường nào?”
“Đại học số 4.”
“M* kiếp?!”
“Há miệng to thế, định cắn tôi à?”
“Không, vừa nãy tôi còn đang lo lắng, sợ cậu thi vào trường nào xa mình thì chết. Cái này thì… khỏi nói, lại đây cho anh ôm một cái!”
“Cút.”
“Tiểu Nam~ Tiểu Nam Nam~~”
“Tin không tôi đổi nguyện vọng ngay bây giờ?”
Cậu đã nói dối. Khi đó rõ ràng còn chưa đăng ký nguyện vọng gì cả.
Tông Tiểu Nam rửa mặt xong, ngẩng đầu nhìn vào gương, chỉ thấy trên mặt mình như viết tám chữ to: “Não yêu đương, chính là tôi đây.”
“Sao cũng ngủ ba giờ sáng mà tôi thì vật vờ, còn cậu vẫn phơi phới như vậy?” Trên đường tới tòa nhà học viện trinh sát, Tông Tiểu Nam tràn đầy khó hiểu.
Hai người đi muộn, trên đường không còn bao nhiêu sinh viên đi khai giảng. Trời cực xấu, âm u như sắp sập, gió thổi vù vù.
“Không phải ba giờ, là bốn giờ.” Gấu Bắc Cực không ngại gió lớn, bước nhanh trên tuyết, còn hăng hái đính chính thời gian ngủ của mình.
Tông Tiểu Nam vừa chạy vừa nhảy mới miễn cưỡng theo kịp, mấy lần suýt trượt ngã mà vẫn không té, cảm ơn sâu sắc những sinh viên dậy sớm đã dẫm ra một con đường tuyết cho cậu: “Cậu làm gì thế? Bình ổn lại tinh thần bị dọa à?”
Lần đầu tiên Nhiếp Băng Nguyên không đáp trả, gương mặt nghiêm túc: “Tiểu Nam, tôi hỏi cậu một chuyện.”
Tông Tiểu Nam hơi sững người, theo phản xạ dừng bước: “Gì thế?”
Nhiếp Băng Nguyên: “Tôi có nên mua một cái lưới không? Nếu lần sau lại thấy con chim chết tiệt đó trong trường, khỏi cần hỏi han, chụp thẳng cho xong.”
Tông Tiểu Nam: “…”
Đúng là, cậu tự dưng nghiêm túc làm gì.
Lễ khai giảng do các khoa tự tổ chức, khoa Trinh sát ở tòa nhà học viện trinh sát, khoa Tổng hợp thì ở tòa nhà tổng hợp.
Tòa nhà học viện trinh sát mới được sửa cách đây vài tháng, do đợt mưa băng kèm bão tuyết khiến tường ngoài xuất hiện vết nứt. Sinh viên năm nhất vốn không biết chuyện, nhưng dấu vết sửa chữa rõ mồn một như gạch chân in đậm, sợ người ta không chú ý.
“Cái tòa nhà này có sập không đấy?”
Sinh viên mới trong lớp trinh sát vừa ngồi chưa ấm ghế đã chuyển chủ đề trò chuyện sang chuyện sống còn.
“Các cậu có thấy không, tòa này hình như đang rung.”
“Ngày gió lớn, tầng cao lắc nhẹ là bình thường.”
“Thông tin nho nhỏ: lớp mình ở tầng ba…”
Khóa này của khoa Trinh sát chỉ có một lớp, bốn mươi người, đã có ba mươi tám ngồi trong lớp. Nhìn qua là thấy toàn thanh xuân rực rỡ, nam thì khỏe mạnh tuấn tú, nữ thì gọn gàng lanh lợi.
Diện mạo khí chất đồng đều như vậy nhờ vào tính chất đặc thù của ngành Trinh sát học, ngoài thành tích thi viết, còn phải qua kiểm tra sức khỏe, thể lực và năng lực kiểm soát dã tính.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Chẳng hạn như đám nam sinh tụ tập quanh mấy cái bàn ở cuối lớp, có một bạn dáng thấp mà tròn trịa.
Bạn học đó tên là Khâu Mộng Manh, là điển hình của kiểu “xã giao thần thánh”. Nửa đêm hôm qua đã mò ra hành lang ký túc bắt chuyện từ hàng xóm trái sang hàng xóm phải, sáng nay vừa bước vào lớp đã kéo theo bảy tám anh em chí cốt, cùng nhau từ nói chuyện an toàn tòa nhà sang đến cơ học công trình, từ FA bẩm sinh đến tương lai sau tốt nghiệp, giờ lại bắt đầu nhìn quanh lớp đếm người.
“Còn thiếu hai người chưa đến,” Khâu Mộng Manh sờ sờ cằm hai ngấn, ánh mắt như đang nói “chuyện này không đơn giản”, “chẳng lẽ là 206 và 215?”
“Hai phòng đó hôm qua không có ai ra ngoài hả?” Người hỏi có vẻ thuộc họ cáo tai to, bởi cậu ta đang nửa thú hóa, hai tay áp sát hai chiếc tai cáo to đùng lông xù trên đầu — tự chế túi sưởi.
Tầm một giờ sáng qua, hệ thống sưởi ở khu ký túc xá nam Đại học số 4 đột ngột gặp sự cố. Tuy dừng không lâu nhưng nhiệt độ trong phòng tụt quá nhanh khiến đám sinh viên mới toe phải chui hết ra hành lang. Còn chưa dự lễ khai giảng mà đã được “đón tiếp nồng hậu”.
“Hai người à? Sao tôi nhớ hôm qua có ba phòng không ai ra ngoài?” Một cậu cao to lên tiếng thắc mắc. Cậu thuộc họ Gấu Xám Bắc Mỹ, không cần thú hóa cũng nhìn ra từ vóc dáng, vừa cao vừa vạm vỡ, vai rộng eo to, điển hình gấu.
“Cậu vừa nghỉ học à,” cáo tai to nói rồi khoác vai Khâu Mộng Manh, “218 đến rồi, và người anh em Mộng Manh nhà ta đã lập tức hoàn thành giao tiếp sơ bộ.”
Gấu Xám Bắc Mỹ: “Ai vậy?”
Cáo tai to cùng mấy nam sinh không vắng mặt hôm qua đồng loạt quay đầu.
Gấu Xám Bắc Mỹ nhìn theo, bị một mớ tóc hồng bên cửa sổ chói mù mắt, mãi mới tỉnh lại được để hỏi Khâu Mộng Manh: “Giao tiếp sơ bộ là sao cơ?”
Khâu Mộng Manh: “Bạn học cậu ở ký túc nào? 218. Cảm ơn nhé.”
Gấu Xám Bắc Mỹ: “…”
Ừ, đúng là “sơ bộ” thật.
Mớ tóc hồng đó có sức hút tập trung ánh nhìn toàn diện không phân biệt giới tính — nam sinh thì lóa mắt, nữ sinh cũng khó mà làm ngơ.
Tuy nhiên, sự chú ý của các nữ sinh lại đặt vào những chi tiết tinh tế hơn——
“Màu hồng nhạt kiểu kem như vậy, chỉ cần pha lệch một chút là thảm họa ngay.”
“Nhưng cậu ấy làm đẹp thật.”
“Lại còn tôn da nữa.”
“Có khi nào là màu tóc tự nhiên không?”
“Cậu ấy thuộc họ gì vậy?”
“Không biết nữa.”
“Áo cũng là màu hồng, nhưng độ bão hòa khác nhau nên trông rất hài hòa.”
“Cậu ấy đang vẽ gì lên kính thế?”
“Vừa thở ra sương vừa vẽ, trông cũng nghiêm túc phết.”
“Hình như là trái tim.”
“Dễ thương ghê.”
Cũng một khung cảnh ấy, nhưng khi lọt vào mắt đám con trai——
“Cái thằng này đúng là… hường.”
“Nó vẽ cái gì thế?”
“Vòng tròn.”
Mái tóc hồng đã mở rộng sức tưởng tượng của Khâu Mộng Manh và đồng bọn về hai người còn lại của phòng 206 và 215. Sau khi trong đầu đã lần lượt điểm qua đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bọn họ chắc chắn một điều: dù người bước vào sau có đội cả cầu vồng trên đầu, tụi này cũng không thèm nhướn mày.
Vài phút sau, hai bóng người sóng vai bước vào lớp.
Không tóc nhuộm, không ăn mặc kỳ quái, chỉ là hai nam sinh trông rất bình thường.
Khâu Mộng Manh: “Bình thường.”
Gấu Xám Bắc Mỹ: “Thật sự quá bình thường luôn.”
Cáo tai to: “Tôi cũng thấy vậy. Nhưng sao vẫn muốn chửi?”
Khâu – Gấu – Cáo: “…Má nó, đẹp trai thật.”
Nhiếp Băng Nguyên và Tông Tiểu Nam hoàn toàn không nhận ra mình vừa bước vào đã trở thành tâm điểm ánh nhìn, vì cả hai đều dán mắt vào “một vệt hồng” nơi cửa sổ.
Hai người nhìn nhau, ngạc nhiên: Tên này là bạn cùng lớp với mình á?
Bạn học tóc hồng vẫn mải mê vẽ trái tim lên mặt kính phủ sương, mãi đến khi trên lớp phản chiếu bóng người mờ mờ mới ngoảnh lại.
Hai bên vốn đều tưởng đối phương là sinh viên khoa Tổng hợp, nào ngờ lại hội ngộ đầy bất ngờ tại lớp Trinh sát.
“Tôi là Nhiếp Băng Nguyên, cậu ấy là Tông Tiểu Nam.”
“Hứa Diễm, chữ Diễm trong hồng hạc.”
…Hỏi tên, tặng kèm họ thú.
Tối qua trời quá tối nên không nhìn rõ, giờ trong lớp ánh đèn sáng trưng, Tông Tiểu Nam mới phát hiện Hứa Diễm ngũ quan thanh tú, da trắng, cổ mảnh, mái tóc hồng kia thật ra là hồng nhạt, dưới ánh đèn vừa mềm mại vừa rực rỡ, rất hợp với tổng thể người cậu ta.
Chỉ có điều chiếc áo bông màu hồng phồng phềnh như mây của cậu ta, thoạt nhìn như cái bánh mì hồng, nhìn kỹ… thôi đừng nhìn kỹ thì hơn, tất cả độ thẩm mỹ đều nhờ vào khuôn mặt gánh vác.
Hai người vừa đánh giá Hứa Diễm, thì Hứa Diễm cũng đang quan sát lại họ. Một lúc sau, chú hồng hạc bỗng nhiên đứng dậy.
“Hôm qua không để ý, cậu cũng cao ghê,” cậu ta giơ tay đo đo giữa mình và Nhiếp Băng Nguyên, hỏi, “cao bao nhiêu?”
“1m89,” Nhiếp Băng Nguyên trả lời rất thật, còn cẩn thận bổ sung, “không loại trừ khả năng gần đây lại cao thêm.”
Chú hồng hạc hồng gật gù đầy ngưỡng mộ, quay sang Tông Tiểu Nam – người có chiều cao gần bằng mình – tìm kiếm sự đồng cảm: “Còn cậu?”
Gấu Bắc Cực sốt sắng giành trả lời: “1m79.”
Cánh cụt hoàng đế không hề phòng bị: “1m80.”
Hứa Diễm ngớ ra hai giây, rồi lập tức tỏ ra vô cùng khoái chí, xem trò vui không sợ chuyện lớn: “Thế, tôi nên tin ai đây?”
Nhiếp Băng Nguyên thử liếc sang Tông Tiểu Nam.
Tông Tiểu Nam nheo mắt đầy cảnh cáo.
“1m80,” Nhiếp Băng Nguyên lập tức chịu thua, “cậu ấy đi giày còn có thể cao hơn.”
Tông Tiểu Nam: “Không cần thêm điều kiện cụ thể vậy đâu!”