Đại Thế Giới - Nhan Lương Vũ

Chương 5

Lễ khai giảng không hề nghiêm túc, trang trọng như tưởng tượng, mà giống một buổi gặp mặt thân mật nhẹ nhàng hơn.

Đội ngũ giảng viên toàn bộ khoa Trinh sát đều có mặt, từ trưởng khoa đến các giáo sư, giảng viên từng bộ môn, rồi đến cố vấn lớp, cuối cùng là hiệu trưởng bất ngờ xuất hiện, khép lại trọn vẹn buổi lễ — chỉ có điều nhìn hơi thở không ổn định của thầy, khả năng cao là vừa chạy từ lễ khai giảng bên khoa Tổng hợp qua.

Ưu điểm của việc rút gọn quy trình là bầu không khí nhẹ nhàng, kết thúc nhanh chóng, nhược điểm là… cảm giác như đã gặp thầy cô rồi, mà lại như chưa gặp, như đã nhớ mặt rồi, mà cũng chẳng chắc là nhớ thật.

“Không sao cả, sau này cho dù các em không chủ động làm quen thầy cô, thì thầy cô cũng sẽ chủ động tìm các em. Giờ quan trọng nhất là các em phải nhanh chóng làm quen với nhau,” lễ khai giảng kết thúc, toàn bộ thầy cô đã rút lui, chỉ có thầy cố vấn vẫn chưa rời, còn đứng trên bục phát biểu yêu cầu kỳ lạ, “nên là, mọi người cùng nhau bán thú hóa đi.”

Bốn mươi bạn học bên dưới: “……”

Thầy cố vấn là một nam giáo viên tầm ngoài ba mươi, dáng người không cao, đeo kính tròn, khí chất vô cùng hiền lành vô hại, cho đến khi thầy viết tên mình lên bảng — Long Tại Thiên.

Thầy Long: “Cái tên này tượng trưng cho tinh thần của thế hệ ấy: ‘Tại Thiên’ — là niềm tin rằng dù hoàn cảnh khó khăn đến đâu, hy vọng vẫn luôn nằm ở ngày mai. Giờ ngọn đuốc đã đến tay các em.”

…Tân sinh viên lớp Trinh sát nhất thời không biết cái nào gây chấn động hơn, tên hay lời giải thích.

Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều thì thầy Long đã tung ra cú sốc tiếp theo, một câu “mọi người cùng bán thú hóa đi”, khiến cả lớp náo loạn.

“Ngay tại đây á?”

“Ngay bây giờ luôn?”

“Không cần thiết đâu…”

“Đúng rồi, sau này lên lớp thực hành thì thiếu gì cơ hội…”

Bán thú hóa không phải hình thái thường ngày của họ, cảm giác này giống như đột nhiên bị yêu cầu giới thiệu bản thân một cách thật sâu sắc giữa đám người xa lạ vậy, không đến mức chết vì ngại, nhưng chắc chắn lúng túng.

“Nhìn đi, bạn học này làm rất tốt.” Thầy Long đột nhiên lớn tiếng, ra hiệu cho cả lớp nhìn về phía “tấm gương sáng”.

Cả lớp lập tức quay nhìn, muốn xem ai phản bội nhanh như thế.

Bạn cáo tai to vẫn giữ nguyên trạng thái bán thú hóa từ lễ khai giảng đến giờ, tay vẫn nhét dưới tai thú xù lông: “…Tôi chỉ là một nhà tiên tri vô tội thôi mà.”

Bán thú hóa cần sức mạnh dã tính duy trì, nhưng nếu chỉ đơn giản giữ hình thái mà không làm gì thêm thì mức tiêu hao không lớn. Thầy Long dùng lý lẽ này làm đòn bẩy, nói lý lẽ, lay cảm tình, tư tưởng trung tâm chỉ có một: các em không bán thú hóa, thì thầy không tan ca.

“Ôi giời, bán thú hóa thôi mà,” Khâu Mộng Manh bật dậy, vung tay cổ vũ, “Tôi xung phong, mọi người cùng làm, nhanh gọn lẹ cho xong!”

Không hổ là cao thủ giao tiếp, nói làm là làm, không hề do dự, tiếng nói vang dội còn chưa dứt thì cậu ta đã hoàn thành bán thú hóa.

Nếu nói trong lớp học này có ai chỉ mới nửa buổi sáng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho các bạn thì Nhiếp Băng Nguyên và Tông Tiểu Nam tính là một tổ hợp nhan sắc đốn tim, Hứa Diễm thì nhờ mái tóc hồng bá đạo, còn lại một suất cuối cùng chắc chắn thuộc về Khâu Mộng Manh.

Không ai nói ra, nhưng ai cũng thắc mắc, một cậu béo con tròn trĩnh nhìn chẳng giống có sức chiến đấu gì như thế, làm sao có thể vượt qua vòng tuyển chọn khắt khe để đậu vào Đại học Giác Tỉnh số 4? Dù có giao tiếp giỏi đến đâu thì cũng đâu thể qua được bài kiểm tra thể lực chứ. Nhưng chuyện này thật sự khó mở lời, cho nên dù mấy bạn nam đã quen từ tối qua, cũng không ai hỏi cậu ta thuộc họ thú nào.

Giờ thì mọi thắc mắc đã có lời giải.

Khâu Mộng Manh sau khi bán thú hóa, không có tai thú, cũng không có đuôi thú, chỉ có một ít vảy bò sát phủ hai bên cổ mập trắng, nền màu như lá úa xen lẫn hoa văn bắt mắt.

“…Thuộc loài rắn hả?”

“Còn có vẻ là rắn độc.”

“Nhìn hoa văn là biết, cực độc luôn.”

“Nhưng rắn thì thường dáng đẹp mà?”

Một cao thủ giao tiếp chính hiệu sẽ không để câu hỏi lơ lửng: “Tôi là rắn hổ bướm Gaboon, thuộc loài rắn mập của nhà rắn, nhưng tốc độ không thua gì hổ mang chúa hay rắn chuông đâu nhé. Trong lớp mà có ai cũng thuộc loài rắn thì có thể làm chứng cho tôi. Với cả tôi có răng nanh dài nhất, lượng nọc độc cũng nhiều nhất, hồi cấp ba tôi còn có biệt danh…”

“Răng độc?”

“Nọc độc?”

“Rắn mập?”

Khâu Mộng Manh: “Xà Đế.”

Cả lớp: “…Thôi được rồi, bắt đầu bán thú hóa đi!”

Thế mới nói, không khí cần phải khuấy động lên, một khi lớp học đã hỗn loạn thì muốn làm gì cũng dễ.

Các loài chim và chim săn mồi sau lưng đều mọc cánh, kéo khóa áo chuyên dùng cho bán thú hóa, để lộ đôi cánh vươn dài rực rỡ như thiên thần… À mà cũng có vài người nhìn là biết chỉ là “chim người”.

Loài thú thì thường có tai thú trên đầu và đuôi thú phía sau, thuộc mèo, chó, gấu, voi hay động vật ăn cỏ v.v… phần lớn đều dễ nhận biết.

Tất nhiên cũng có ngoại lệ——

“Cậu bán thú hóa rồi hả?” Hứa Diễm tóc hồng, mặc áo bông hồng, đeo cánh hồng, quanh quanh Tông Tiểu Nam đi ba vòng.

Tối qua trên đường từ tòa y học về ký túc xá, khi Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên bị hỏi thuộc loài gì, trong đám bạn xung quanh không có Hứa Diễm, nên đến tận trước khi bán thú hóa cậu ta vẫn không biết hai người thuộc họ thú nào.

Nhưng đến giờ đã bán thú hóa rồi mà cậu ta vẫn chỉ nhận ra được Bắc Cực.

“Thật sự là hoàn thành rồi mà.” Tông Tiểu Nam gật đầu rất thành khẩn.

Hứa Diễm hoang mang: “Nhưng người cậu chẳng thay đổi gì hết.”

“Cậu ta chuyên dùng trò đó để gian lận,” người từng là nạn nhân, Nhiếp Băng Nguyên lên tiếng, “trước kia đánh nhau, nói là không dùng sức mạnh dã tính, ai ngờ cậu ấy âm thầm bán thú hóa, tôi chẳng hề hay biết, còn nghiêm túc solo với cậu ấy, kết quả…”

Hứa Diễm: “Ăn hành thảm hại?”

Nhiếp Băng Nguyên: “Là thắng không dễ như thường.”

Chim hồng hạc vỗ vai Tông Tiểu Nam: “Tôi hiểu vì sao cậu lại đánh nhau với hắn rồi.”

“Không,” Tông Tiểu Nam lắc đầu, “những gì cậu vừa nghe chỉ là một phần triệu lý do cậu ta đáng bị đánh.”

“Trước mặt tôi mà dám nói xấu tôi hả.” Nhiếp Băng Nguyên quàng cổ cậu, giả vờ siết chặt, nhưng thực chất là kéo người vào lòng vò vò vọc vọc.

Tông Tiểu Nam cúi gập người vùng vẫy, Hứa Diễm mới nhìn thấy phía sau tai cậu có một nhúm lông tai màu vàng cam nhạt, nhẹ nhàng đáng yêu như một bông hoa nhỏ.

“Cánh cụt hoàng đế à?” Dựa vào những mẩu kiến thức từ sách giáo khoa sinh học hồi cấp ba chưa bị quên sạch, Hứa Diễm cuối cùng cũng nhận ra dấu hiệu bán thú hóa đó.

Chỉ là, cậu ta chưa từng thấy cá nhân nào thuộc họ cánh cụt ngoài đời. Trước giờ bạn bè cùng lớp ít nhất cũng từng có bóng dáng Bắc Cực lướt qua, nhưng cánh cụt thì thật sự chưa gặp bao giờ.

Không nhịn được muốn đưa tay sờ thử nhúm lông tai vàng cam xinh xắn kia — cậu thích mọi thứ dễ thương.

“Bốp!”

Vuốt gấu vô tình.

Suýt chút nữa gãy tay, Hứa Diễm hoảng hốt nhìn về phía Nhiếp Băng Nguyên.

Bạn học Nhiếp với đôi tai thú trắng tinh trên đầu, cau mày tỏ vẻ không vui: “Đừng có động tay động chân.”

Hứa Diễm không hiểu nổi, thật sự không hiểu: “Thế lúc nãy cậu nhào lên ôm người ta gần như sờ khắp người còn gì?”

“Chúng ta giống nhau chắc?” Nhiếp Băng Nguyên hừ một tiếng, không thể gọi là khoe khoang, chỉ có thể nói là ngạo khí ngút trời.

Hồng hạc bất lực lại quay sang nhìn cánh cụt.

Tông Tiểu Nam: “Cậu ta có bệnh.”

Còn có thể nói gì nữa? Lần đầu xảy ra thì hiểu nhầm, lần hai thì tưởng có hy vọng, đến lần thứ một trăm thì chỉ còn lại: “Cậu lại phát bệnh gì nữa đấy?”, hoặc “Tên này bị điên”, hay “Anh em tôi đơn phương máu thề kết nghĩa sống chết nên không cho ai khác lại gần”.

Ánh mắt Hứa Diễm đảo qua đảo lại giữa hai người một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra chút gì đó, quay sang chỉ vào Nhiếp Băng Nguyên hỏi Tông Tiểu Nam: “Hồi nãy cậu ta nói hai người từng đánh nhau, vậy là quen nhau từ trước rồi?”

Tông Tiểu Nam miễn cưỡng gật đầu: “Bạn học cấp ba.” Dịch nghĩa: nghiệt duyên.

“Hèn gì tối qua hai người đi cùng nhau, còn rất thân thiết nữa.” Hứa Diễm ra vẻ như chợt hiểu.

“Thân lắm chứ,” Nhiếp Băng Nguyên không cần ai hỏi, chủ động khoác vai Tông Tiểu Nam tuyên bố, “ba năm huynh đệ, cả đời bằng hữu.”

Đó, chính là vậy đó.

Nếu Nhiếp Băng Nguyên thật sự có ý gì với cậu, chắc chắn sẽ không thể tự nhiên như vậy mỗi lần ôm ấp bá vai. Không cảm thấy tội lỗi và cảm thấy tội lỗi, khác biệt lớn thế nào, không ai hiểu rõ hơn Tông Tiểu Nam.

Hồng hạc chăm chú quan sát cánh cụt hoàng đế: “Tiểu Nam, mặt cậu có vẻ sát khí đấy.”

Tông Tiểu Nam: “Đừng gọi tôi như vậy.”

Nhiếp Băng Nguyên: “Đừng gọi cậu ấy như vậy.”

Nam – Bắc Cực đồng thanh, chút ăn ý ít ỏi cũng dồn hết vào mấy chuyện kỳ quặc thế này.

Hứa Diễm không chọc nổi, nhưng tránh được: “Được rồi, vậy tôi nên gọi sao?”

“Tùy cậu,” Nhiếp Băng Nguyên đáp, “miễn không gọi là Tiểu Nam.”

Hứa Diễm nhăn mày: “Tôi ghét phải nghĩ biệt danh cho người khác nhất…”

Tông Tiểu Nam: “Gọi tôi là Nam ca.”

Hứa Diễm: “Thôi để tôi nghĩ lại đã.”

Ba người tự thành một nhóm, hoàn toàn không hay biết mình đã trở thành “phong cảnh” trong mắt người khác.

“Thì ra là gấu Bắc Cực.”

“Thật ghen tị với các bạn thuộc cực địa, không sợ lạnh thì đúng là sướng nhất!”

“Đều là họ gấu, sao chúng ta vai u thịt bắp, còn cậu ta thì vai rộng chân dài, người hình tam giác ngược?”

“Có thể vì cậu ta trắng?”

“Lông trắng không phải càng dễ lộ béo à?”

“…”

“Thảo nào hồng đến vậy, thì ra là hồng hạc.”

“Sao tớ thấy chẳng liên quan gì đến hệ loài, chủ yếu là gu cá nhân thôi.”

“Nói mới nhớ, cậu ở giữa thuộc họ gì thế?”

“Cậu nào cơ?”

“Cái cậu không dữ như gấu Bắc Cực, cũng không lòe loẹt như hồng hạc, nhìn dễ chịu dễ mến nhất, giống em trai nhà tớ ấy.”

“…”

“Sao các cậu không nói gì thế?”

“Chuyện ai cũng biết: khi một câu nói có quá nhiều điểm gây choáng, cả thế giới sẽ im lặng vì bạn.”

Toàn lớp bán thú hóa xong đều được thầy cố vấn Long tán thưởng hết lời. Sau một hồi tổng kết và định hướng tương lai, cuối cùng thầy Long cũng phát sổ tay tân sinh viên và huy hiệu trường: “Sách giáo khoa sẽ được chuyển đến tầng trệt ký túc xá vào chiều nay, đến lúc đó tôi sẽ thông báo các bạn xuống lấy.”

Tông Tiểu Nam cất huy hiệu, lật xem sổ tay, phát hiện bên trong không chỉ có quy định chi tiết trong trường, mẹo sống sinh viên, mà còn đính kèm bản đồ khuôn viên trường, cả những chỗ có sóng tốt và có wifi đều được đánh dấu rõ ràng — bởi vì những chỗ như thế thật sự rất hiếm.

Bán thú hóa toàn bộ tuy chỉ là màn phá băng đơn giản, nhưng không thể thật sự giúp mọi người hiểu nhau trong thời gian ngắn, nhiều nhất chỉ làm giảm cảm giác xa lạ, nếu có thể làm quen thêm một, hai người bạn thì đã là thu hoạch lớn.

Vì vậy, khi Tông Tiểu Nam, Nhiếp Băng Nguyên và Hứa Diễm cùng nhau đi đến nhà ăn, cậu chim cánh cụt rất sẵn lòng chấp nhận việc từ tổ đội hai người biến thành nhóm ba.

Tuy rằng hồng hạc đúng là một tín đồ màu hồng, nổi bần bật giữa tuyết trắng cả trường.

Tuy rằng Bắc Cực rõ ràng không ưa bạn mới, cứ cố chiếm vị trí trung tâm trong bộ ba.

Tuy rằng hồng hạc bị hai đàn anh — một trực tiếp một gián tiếp — hỏi xin số điện thoại, và đều bị từ chối bằng câu “Tôi thích mấy chị dịu dàng cơ.”

Tuy rằng Bắc Cực bị một đàn chị khoa trinh sát và hai nữ sinh khoa tổng hợp…

Đủ rồi, đủ lắm rồi, chẳng lẽ chim cánh cụt không có mùa xuân?

“Anh Hứa? Anh Hứa Diễm?” Một tiếng gọi kinh ngạc vang lên, cứu vớt Nhiếp Băng Nguyên và Hứa Diễm khỏi cơn bạo phát của chim cánh cụt, dù cả hai hoàn toàn không biết gì.

Một nam sinh chạy tới với vẻ mặt mừng rỡ, vừa tới nơi chưa đứng vững đã hỏi ngay: “Sao anh lại ở đây?”

“Học trò lớp dưới hồi cấp ba,” hồng hạc trước quay đầu giải thích với gấu và cánh cụt, sau đó mới nhìn nam sinh, “à, năm nay anh thi vào Giác Tỉnh số 4 rồi.”

“Anh học cao học nhanh vậy? Mới hơn em một khóa mà, em mới năm hai thôi mà…” Nói đến đây, cậu ta bỗng dừng lại, nghi hoặc, “Không đúng, hồi đó anh học y mà, mà trường Giác Tỉnh số 4 bỏ ngành y từ lâu rồi mà?”

Hứa Diễm cười dịu dàng, chuẩn mực một đàn anh hiền lành: “Anh đổi ngành, học lại từ đầu.”

Học trò: “…”

Gấu Bắc Cực đút tay vào túi, ngắm tuyết; chim cánh cụt ngước mắt nhìn trời. Miễn là bọn tôi giả vờ không nghe thấy, thì mấy người cũng sẽ không thấy xấu hổ.

“Đúng, tôi học y hai năm rồi lại về học lại một năm, giờ thành cùng khóa với mấy đứa, thực ra lớn hơn mấy đứa ba tuổi,” trong nhà ăn, Hứa Diễm nhai tôm nướng, ăn cá biển áp chảo, vừa một miếng tôm, một miếng cá, vừa thản nhiên thốt ra: “Tôi vui thì tôi đổi ngành, ai làm gì được tôi.”

Tông Tiểu Nam gặm khoai lang nướng, ăn cải thảo hầm thanh đạm: “Câu này nên nói trước khi cậu học trò chạy mất.”

“Thằng nhóc đó chạy nhanh quá.” Hiển nhiên hồng hạc vẫn ấm ức.

“Không chạy mới lạ, cả buổi nói chuyện xong ai mà không chết đứng.” Nhiếp Băng Nguyên cắn bánh khoai tây, giọng lành lạnh.

Khoai, khoai lang và hải sản là ba món xuất hiện nhiều nhất trong nhà ăn của trường Giác Tỉnh số 4. Ngũ cốc thì toàn cầu đều thiếu hụt, rau xanh thì khỏi nghĩ, mùa này có cải thảo là đã tốt lắm rồi. Trong ba loại đó thì hải sản là đắt nhất, bởi cả thế giới đều đang tranh thủ đánh bắt, qua mấy chục năm khai thác điên cuồng, giờ tài nguyên biển gần như cạn kiệt.

Trước giờ Tông Tiểu Nam chưa từng thấy Hứa Diễm “chín chắn”, nhưng bây giờ biết cậu ta là “đàn anh”, lại nhìn gần hơn khuôn mặt trắng trẻo kia…

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai học lại à?”

Ánh mắt. Ánh mắt Hứa Diễm nhìn cậu và Nhiếp Băng Nguyên lúc này, chính là kiểu nhìn hai đứa trẻ con ngây ngô.

Lẽ nào là lật bài rồi, không giả vờ nữa?

“Liên quan gì đến tôi,” hồng hạc lập tức phủi sạch trách nhiệm, “cậu đang tự ám thị đấy, tự diễn kịch cho bản thân xem thôi.”

“Thôi được,” Tông Tiểu Nam không thèm tranh cãi, chỉ quay lại nghĩ mà thấy hơi thương cậu học trò kia, “Tôi thấy cậu bé đó thật sự vui khi gặp anh.”

Hứa Diễm: “Tôi cũng rất vui khi gặp nó.”

Nhiếp Băng Nguyên cười khúc khích, không thèm giấu giếm: “Thôi đi, lúc thấy nó là anh tính quay đầu bỏ chạy còn gì.”

Hứa Diễm: “Ai nói?”

Tông Tiểu Nam: “Tôi cũng thấy vậy.”

Hứa Diễm: “…Hai cậu hợp sức bắt nạt người ta thì đúng là tình thâm nghĩa trọng.”

“Tôi đâu có ghét nó, chỉ là một học trò bình thường, ngoan ngoãn, tôn trọng đàn anh. Chỉ là hệ loài của nó thật sự…” Hồng hạc nói tới đây thì ngập ngừng.

Tông Tiểu Nam thấy cốt truyện này có vẻ quen quen: “Tôi đoán thử nhé, lại là chim săn mồi?”

“Chuẩn,” Hứa Diễm nhún vai, “chim cắt đỏ.”

“Phản ứng thiên địch” đúng là có tồn tại. Ví dụ, người thuộc linh dương mà gặp người thuộc báo săn thì dễ sinh ra cảm giác khó chịu, bài xích, nếu bên kia sở hữu sức mạnh dã tính vượt trội thì thậm chí còn gây ra áp lực đến mức nghẹt thở — tất nhiên, đó là trường hợp cực đoan nhất.

Còn bình thường thì tùy người, có người phản ứng mạnh, có người yếu, cũng có người không thấy gì.

Như Tông Tiểu Nam, theo lý thì thiên địch của cậu là hải cẩu, nhưng từng gặp người thuộc họ hải cẩu rồi mà cũng không thấy gì đặc biệt. Còn Nhiếp Băng Nguyên thì khỏi nói, gấu Bắc Cực không có thiên địch.

Hứa Diễm đúng là tình huống hơi đặc biệt, vì nói chung thì loài chim săn mồi đúng là thiên địch của hồng hạc. Nhiều loài chim săn mồi cỡ lớn, thậm chí cỡ trung, hoàn toàn có thể bay lượn trên vùng đầm nông và rình cơ hội tấn công hồng hạc.

Nhưng chim cắt đỏ thì…

“Một con chim cắt đỏ chỉ dài có 30–36 cm,” Nhiếp Băng Nguyên ăn miếng bánh khoai cuối cùng, ngẩng đầu liếc nhìn hồng hạc, “loài săn mồi cỡ nhỏ, còn chưa cao bằng cái chân chim của anh.”

Chuẩn luôn, Tông Tiểu Nam cũng muốn nói điều đó: “Cái này gọi là vượt cấp kiếm chuyện, gượng ép làm thiên địch.”

“Miễn là chim săn mồi thì tôi đều thấy không thoải mái.” Hồng hạc thừa nhận có vấn đề, nhưng không định sửa.

Một bữa cơm sắp kết thúc, đã tám chuyện hết cái có và cái không, vậy mà lại chẳng ai đụng đến vấn đề cốt lõi.

Nhưng cũng chẳng sao. Tông Tiểu Nam thấy rất thoải mái. Dù sao Hứa Diễm vẫn là tên đầu hồng mà bọn họ đã quen, về chuyện cậu ta vì sao cam tâm phí ba năm thời gian để làm lại, nếu người ta không muốn nói, họ cũng chẳng ép.

Nhiếp Băng Nguyên: “Anh học lại là vì sao?”

Hay lắm!

Hứa Diễm: “Muốn nghe thật hay nghe giả?”

Nhiếp Băng Nguyên: “Cả hai.”

Hứa Diễm: “Tôi không thích học y, cố gắng hai năm, cuối cùng vẫn muốn nghe theo tiếng lòng, quay lại học ngành mình thật sự yêu thích.”

Nhiếp Băng Nguyên: “Thế còn thật?”

Hứa Diễm: “Câu trên là thật.”

Nhiếp Băng Nguyên: “Anh không thể cảm động đến thế.”

Hứa Diễm: “…”

“Cho nên,” Tông Tiểu Nam tranh thủ chen vào, “lý do thật sự là?”

Hứa Diễm im lặng một lúc lâu, ngẩng mắt, ngón tay vén nhẹ sợi tóc hồng nhạt rơi trước trán, tư thế nhàn nhã mà thấu hiểu: “Học y mẹ nó khó bỏ mẹ.”

Bình Luận (0)
Comment