Ngày khởi hành được ấn định vào thứ Sáu, nhưng từ lúc có tin, trái tim sinh viên Đại học số 4 đã bay đi mất rồi. Trong phút chốc, siêu thị trường đại học cháy hàng, thực phẩm tiện dụng và đồ dùng du lịch hết sạch trong ngày thứ Hai.
Tông Tiểu Nam thuộc dạng điềm tĩnh, nhưng đến tối thứ Tư cũng không nhịn được mà bắt đầu thu dọn hành lý trước.
Chuyến đi kéo dài mười ngày, trừ thời gian di chuyển thì ít nhất họ sẽ ở lại đảo Môn Nặc tám ngày. Bên đó đang là mùa xuân, nhưng nhiệt độ vẫn dưới 0℃. Tông Tiểu Nam lấy bừa vài món đồ dày, chỉ trong chốc lát vali đã đầy kín, nhét thêm vài vật dụng lặt vặt nữa thì chật ních, thu dọn mười phút, nhưng gần nửa tiếng sau vẫn đang vật lộn để kéo khóa vali lại.
Cuối cùng cũng xong, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy vali trông nguy hiểm, không cần hành lý ký gửi kiểu bạo lực, chỉ cần va nhẹ cũng có thể bung ra.
Để chắc ăn, Tông Tiểu Nam quyết định sang nhờ Hồng Hạc giúp đỡ.
Ký túc xá 218.
“Dây buộc hành lý?” Trùng hợp là Hứa Diễm cũng đang thu dọn vali, bốn cái rương kim loại to tướng trải đầy sàn, nhìn chất liệu thôi đã thấy vừa đắt vừa bền, mỗi cái chứa được gấp rưỡi vali của Tông Tiểu Nam.
“…Nếu không dư thì thôi vậy.” Trước khi đến, Tông Tiểu Nam còn rất tự tin—rõ ràng hôm qua đã thấy Hồng Hạc ôm sạch số dây buộc hành lý còn lại trong siêu thị—nhưng giờ thấy số vali của cậu ta, Chim Cánh Cụt tự dưng mất tinh thần.
“Cậu vẫn may đấy,” Hứa Diễm lấy từ tủ một cái ném cho cậu, “Tôi chỉ mua đúng năm cái, nhiều hơn một cái cũng không có.”
“Đây đều là đồ của anh à?” Tông Tiểu Nam thấy hai rương đầu đã nhét đầy quần áo, cái nào cũng hồng sặc sỡ, nhưng từ cái thứ ba trở đi thì phong cách thay đổi, đồ bên trong từ kiểu dáng đến màu sắc đều tối giản, nhìn kỹ cổ áo gấp gọn gàng, hình như là đồ bảo hộ giữ ấm?
“Tôi mà mặc đồ xấu vậy á?” Hứa Diễm liếc mắt, “Đồ của Thúc Phóng đấy.”
“Thúc Phóng cũng đi đảo Môn Nặc?”
“Khoa Nông nghiệp đi hết, còn xuất phát sớm hơn mình một ngày.”
…Vậy là ngày mai rồi?
Tông Tiểu Nam phải mất vài giây mới tiêu hóa nổi thông tin: “Vậy là Đại học số 4 đi du lịch giữa kỳ chung với khoa Nông nghiệp?”
“Không rõ nữa, tên đó chẳng quan tâm mấy chuyện này, từ lúc biết được đi đảo Môn Nặc thì vui tới phát cuồng, mấy hôm nay bận làm hộp sinh thái.”
“Hộp sinh thái?”
“Xúc ít đất, chôn vài hạt giống, bảo là muốn mang ra đảo để xem tác động môi trường khác biệt gì gì đó.”
“Lúc chim săn mồi nói thì anh chắc là không thèm nghe nghiêm túc rồi?”
“Vừa khô khan vừa khó nhớ, ma nào nhớ nổi chứ.”
“Vậy mà cũng không ngăn được anh lén mua đồ cho người ta.”
“……”
Rõ ràng giữa loài chim săn mồi và chim hồng hạc có vấn đề, không phải kiểu “cậu trồng lúa tôi mang cơm” đơn giản, mà là một bước tiến xa hơn—với con mắt từng trải của một chú chim cánh cụt đang yêu, Tông Tiểu Nam dám chắc phỏng đoán của mình tám chín phần là đúng.
Tối hôm đó, cậu chia sẻ phát hiện này với bạn trai mình, không ngờ bị gấu Bắc Cực đóng dấu xác nhận ngay: “Y hệt như tụi mình.”
Tông Tiểu Nam ngạc nhiên đến bật dậy khỏi giường: “Không ngờ anh chàng đó ghê vậy.”
“Không phải ghê, mà là rất có nghề.” Nhiếp Băng Nguyên nằm nghiêng, một tay gối đầu nhìn chú chim cánh cụt, “Hôm đó về tôi còn tra lại, mới biết câu ‘Quan quan cưu cưu, tại hà chi châu’ trong thơ cổ, theo khảo chứng thì ‘cưu cưu’ chính là chim ó. Nên từ xưa đến nay, loài ó rất giỏi trong việc theo đuổi người khác.”
Tông Tiểu Nam lại học thêm một kiến thức vô dụng, nhưng vẫn không quên hỏi: “Hôm đó là hôm nào?”
Gấu Bắc Cực: “……”
Chim cánh cụt tiếp lời: “Sao cậu biết anh ta rất giỏi theo đuổi người khác?”
Tông Tiểu Nam chưa kịp nhận được câu trả lời thì bàn tay tinh quái của gấu Bắc Cực đã luồn vào trong áo cậu.
Sau đó, cậu chẳng còn nhớ mình vừa hỏi gì nữa.
Sáng thứ Sáu, Trường đại học số 4 bố trí xe đưa học sinh và giáo viên ra sân bay. Vì số lượng khá đông nên họ được chia làm hai chuyến bay vào sáng sớm và buổi trưa, lần lượt đến đảo Môn Nặc.
Là nơi sinh ra đại sương mù, nơi này từng là điểm du lịch nổi tiếng nhất, khi kinh tế còn hưng thịnh, khách du lịch nườm nượp kéo đến đảo, mỗi ngày có vô số chuyến bay từ khắp thế giới đổ về đây. Để thuận tiện hơn, người ta còn xây cả sân bay trên biển cách đảo không xa.
Tuy hiện nay dân số suy giảm, kinh tế cũng tụt dốc, “ngành du lịch” đã trở thành từ ngữ lịch sử xa vời, nhưng đảo Môn Nặc vẫn là một trong số ít các địa điểm du lịch còn tồn tại, vẫn duy trì chính sách miễn visa với toàn thế giới.
—Tất cả những điều này đều được viết trong cuốn “Cùng Bạn Khám Phá Đảo Môn Nặc”.
Tông Tiểu Nam ngồi xuống ghế trên máy bay thì thấy cuốn tạp chí này được nhét sẵn sau lưng ghế phía trước.
Tuy nhiên chưa kịp lật được mấy trang thì tiếp viên hàng không đã thông báo máy bay sắp cất cánh.
Cậu vội vàng nhét lại tạp chí, kiểm tra dây an toàn đã cài chưa, rồi ngồi thẳng lưng, nghiêm túc hơn cả lúc học.
Lần đầu ngồi máy bay, vừa mới lạ vừa hồi hộp.
Không chỉ riêng cậu, ai nấy cũng như thế—ngoại trừ các bạn bên khoa chim tỏ vẻ rất bình tĩnh, dù sao thì cũng quen bay trên trời rồi.
Thế là mọi người bắt đầu trò chuyện để xua tan căng thẳng. Ví dụ như con rắn mũm mĩm và cáo tai to ngồi trước Tông Tiểu Nam thì đang bàn xem một vé máy bay giá bao nhiêu, còn mấy bạn chim điêu và mèo nhỏ ngồi sau lại đang lo Trường đại học số 4 sẽ phá sản vì chuyến đi giữa kỳ này.
Bỗng nhiên, có ai đó nắm lấy tay cậu, rồi đan chặt mười ngón tay vào nhau.
“Đừng căng thẳng,” Nhiếp Băng Nguyên nói, “lát nữa máy bay cất cánh, tai có thể bị ù vì thay đổi áp suất, chịu khó nuốt nước bọt là đỡ.”
Tông Tiểu Nam hối hận: “Lẽ ra nên mua ít kẹo ở sân bay.”
Lúc như thế này mà ngậm viên kẹo trong miệng thì quá hợp.
Gấu Bắc Cực như thể chờ sẵn cậu nói câu đó, đắc ý nhướng mày, tay kia lôi từ túi áo ra hai gói nhỏ sặc sỡ: “Tôi mua rồi.”
Tông Tiểu Nam vừa định khen ngợi thì nhìn thấy mấy chữ “kẹo nổ vui vẻ” trên bao bì.
…Không thể đứng đắn được chút sao!
Chuyến bay dài mười mấy tiếng, cất cánh giữa tiếng lách tách của kẹo nổ trên đầu lưỡi chim cánh cụt, nếu không có gì bất ngờ thì lúc hạ cánh cũng vẫn là giai điệu ấy.
Nhưng trước khi máy bay hạ cánh, cũng vừa vặn đến giờ liên lạc đá truyền tin hẹn trước vào thứ Sáu.
Tông Tiểu Nam trao đổi ánh mắt với Nhiếp Băng Nguyên, sau đó đứng dậy một mình đi vào nhà vệ sinh.
Tiểu hồ ly: “Đang ở trên máy bay à?”
Chim cánh cụt: “Ừ, du lịch giữa kỳ, đến đảo Môn Nặc.”
Thông báo vào thứ Hai, thứ Sáu đã xuất phát, hoàn toàn không kịp báo với bốn người hổ, sói, nai, cáo.
“Đảo Môn Nặc?” Phản ứng ngạc nhiên gần như đồng thanh.
Tuy không nhìn thấy nhau, Tông Tiểu Nam vẫn vui vẻ gật đầu: “Đúng rồi, chính là nơi bốn người từng đến, nơi sản sinh ra đá truyền tin, tôi với lão Nhiếp cũng sắp đặt chân lên hòn đảo thần kỳ đó rồi.”
Một cảm giác định mệnh mơ hồ, như có một lực vô hình đang kéo họ về cùng một điểm giao nhau.
Tông Tiểu Nam tin bốn người bạn cũng có cảm giác giống hệt, vì—
Hồ Ly: “Giờ trên đảo còn nhiều khách du lịch không?”
Lộ Kỳ: “Có thể đến xem xem viện nghiên cứu bí mật dưới lòng đất còn không.”
Lâm Vụ: “Tôi với Vương Dã chắc không giúp được gì nhiều, trừ phi cậu cũng định lên đảo ‘khai thác đá’.”
Vương Dã: “Nhớ mang nhiều đá về nhé, biết đâu gom đủ, bọn tôi có thể nhảy vèo tới một trăm năm sau.”
Máy bay còn chưa hạ cánh, hành trình của Tông Tiểu Nam đã bị bốn người bạn sắp đặt kín mít.
Tuy vậy, vẫn còn một chuyện cậu hơi lo, đó là liệu lên đảo rồi còn có thể thiết lập liên lạc đá truyền tin như bình thường không?
“Hẳn là không sao đâu,” hồ ly tiên rất lạc quan, “máy bay cậu giờ đang ở Nam bán cầu rồi, bọn mình vẫn kết nối ngon lành mà.”
“Nhưng họ còn chưa đến đảo Môn Nặc,” Lộ Kỳ nhắc hồ ly, “đừng quên, từ trường nơi đó rất đặc biệt.”
Đây là một phát hiện khác của các nhà khoa học khi nghiên cứu về nguồn gốc đại sương mù từ trong lòng Trái Đất. Trước đó Tông Tiểu Nam cũng từng nhắc qua với hồ và nai, quả nhiên nai hoa nhớ rất rõ.
Là vấn đề từ trường.
Sáu người bọn họ từng không chỉ một lần thảo luận tại sao một hòn đá lại có thể thiết lập liên lạc xuyên thời gian không gian, lúc đó Lộ Kỳ từng đưa ra một giả thuyết: rất có thể viên đá đó mang từ trường không gian đặc biệt.
Đảo Môn Nặc đã “sinh ra” hòn đá đặc biệt ấy, thế nhưng từ lần đầu Nam – Bắc Cực liên lạc với hồ – nai, đến khi hồ – nai kết nối với hổ – sói, tất cả đều diễn ra sau khi viên đá rời khỏi đảo Môn Nặc.
Giờ đưa nó trở lại nơi “từ trường mạnh”, liệu có khiến việc thiết lập liên lạc bị nhiễu?
Vương Dã: “Thử luôn là biết.”
Lâm Vụ: “Mai bọn mình kết nối lại lần nữa xem sao.”
Tông Tiểu Nam: “Nhắc nhở nhẹ, đảo Môn Nặc lệch múi giờ với Đông 8 nhé.”
Hồ Ly: “Biết mà, sáng bọn tôi là tối bên cậu, tối bên tôi là sáng bên cậu.”
Lộ Kỳ: “Lấy giờ Môn Nặc làm chuẩn, hẹn mười giờ tối nhé, ban ngày cậu với Nhiếp Băng Nguyên cứ đi dạo trước đã.”
Thông minh như nai hoa, cũng có lúc tính sai.
Máy bay hạ cánh vào ban đêm theo giờ Bắc Kinh, nhưng ở đảo Môn Nặc lại là sáng sớm. Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên theo đoàn lớn vào ở khách sạn duy nhất trên đảo, ngủ một mạch tới chiều.
Cũng nhờ hồng hạc tới gõ cửa mới tỉnh nổi: “Đừng ngủ nữa, ngủ thêm là tối mất ngủ đấy, sao mà điều chỉnh múi giờ.”
Chim cánh cụt lười biếng không chịu dậy, còn xoay người kéo chăn trùm đầu, làm như thế là có thể tiếp tục ngủ ngon.
Nhiếp Băng Nguyên bật cười, qua lớp chăn xoa đầu cậu hai cái rồi ngáp một cái đi mở cửa, ai ngờ bên ngoài là hai người.
Chim hồng hạc màu hồng phấn và chim săn mồi mặc đồ bảo hộ.
Một người như chuẩn bị đi tắm nắng trên bãi biển, người kia như sắp đi đào kho báu ven biển.
Gấu Bắc Cực: “Hai người làm gì vậy?”
Hồng hạc: “Đi dạo đảo, chụp vài tấm hình.”
Chim săn mồi: “Quan sát môi trường, đào ít đất.”
Cái gọi là hẹn hò song song, chính là: cùng nhau, nhưng mỗi người làm một việc.
Dưới sự quấy nhiễu không mệt mỏi của hồng hạc, Tông Tiểu Nam cuối cùng cũng đành phải rời giường. Bốn người ra khỏi khách sạn vào lúc hai giờ chiều—thời điểm nắng đẹp nhất trên đảo.
Nhiệt độ dưới 0 độ, thở ra làn hơi trắng xóa, không xa chính là bãi biển.
Ánh nắng rực rỡ chiếu lên người không mang lại bao nhiêu hơi ấm, nhưng lại trải lên những con sóng cuộn trào lớp ánh sáng lấp lánh như ngọc.
Khách du lịch không nhiều, người và thú chạy nhảy ven biển hầu hết đều là sinh viên của Học viện Nông nghiệp và Đại học số 4.
Đứng trước biển khơi, phóng mắt nhìn xa, cảnh tượng không khác gì kỳ nghỉ tuyệt vời.
Nhưng chỉ cần quay lưng lại, nhìn vào sâu trong đảo, thế giới bỗng trở nên tiêu điều.
Những khách sạn bị bỏ hoang với đủ hình dạng rải rác ở nơi gần hoặc xa, ở vùng thấp hoặc lưng chừng núi. Màu sơn ngoài tường vốn tươi sáng, nhưng đã dần phai màu trong dòng chảy thời gian.
Nhiếp Băng Nguyên thấy Tông Tiểu Nam ngẩn người ngắm nhìn, lập tức khoác vai cậu, ánh mắt hăm hở rõ ràng định nói gì đó, nhưng lại kịp thời nuốt lời.
Tông Tiểu Nam nhìn ra được: “Muốn đi thám hiểm phế tích à?”
Nhiếp Băng Nguyên lập tức lắc đầu: “Tôi có nói đâu.”
Không nói, nhưng viết hết lên mặt rồi.
Thật ra Tông Tiểu Nam cũng không quá ghét việc khám phá phế tích, ít nhất nếu để cậu chọn giữa “thám hiểm phế tích” và “té ngã trong tuyết”, thì cậu sẽ chọn cái đầu tiên không chút do dự. Huống hồ bao năm nay bị gấu Bắc Cực lôi đi mãi, cũng dần dần sinh ra chút cảm tình.