“Thành công rồi!” Cửu Vĩ Hồ mừng rỡ nhảy dựng, lao về phía bóng nai như một tia chớp đỏ rực rỡ và phấn khích.
“Hồ Linh Dự đợi đã,” Đế Thính – Tông Tiểu Nam muốn ngăn nhưng không kịp, đành gọi với theo, “Anh chắc chắn đó là Lộ Kỳ chứ——”
Sương mù xung quanh đầy rẫy địch, lỡ có con nai nào cùng họ trà trộn thì sao?
“Yên tâm đi,” Cửu Vĩ Hồ đã nhảy lên ôm lấy con nai, chín cái đuôi xù xù vẫy vẫy khoe khoang, “Cả thế giới này không con nai nào đẹp bằng anh ấy, kể cả quá khứ hay tương lai!”
Nai cúi đầu cọ cọ thân mật với hồ ly, thần thái ưu nhã, đến cả giọng nói truyền vào ý thức các thần thú cũng nhu hòa và điềm tĩnh: “Hiệu ứng bạn trai, bao dung một chút.”
Đế Thính, Bạch Trạch, Thiên Lộc, Tỳ Hưu: “……”
Giọng này, khí chất này, cái cách cưng chiều hồ ly gần như sủng tận trời — không nghi ngờ gì, đúng là Lộ Kỳ.
Vì vậy —
Thiên Lộc – Lâm Vụ: “Lộ Kỳ, chẳng lẽ cậu là… Cửu sắc lộc?”
“Câu này phải hỏi người có thẩm quyền.” Thần thú ánh chín màu nhìn sang Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên.
Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên: “……”
Cửu Vĩ Hồ: “Gấu trắng sao không nói gì? Lẽ nào đây là lỗ hổng kiến thức của cậu à?”
Đế Thính – Tông Tiểu Nam không biết Lộ Kỳ có phải Cửu sắc lộc thật không, nhưng hiểu rõ bạn trai mình: “Cậu ấy biết, nhưng vì lý do nào đó, không muốn trả lời.”
Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên: “Tông Tiểu Nam, cậu đứng về phe nào đấy hả…”
Tỳ Hưu – Vương Dã: “Lý do gì?”
Thiên Lộc – Lâm Vụ: “Nếu thật sự là Cửu sắc lộc thì trùng hợp là có trong kiến thức ngoài giờ của tôi. Cửu sắc lộc xuất hiện trong truyền thuyết ‘Lộc Vương Bổn Sinh’, nói rằng Phật tổ Thích Ca Mâu Ni tiền kiếp là một con nai chín sắc, vì thế Cửu sắc lộc cũng được xem là hiện thân của Phật.”
Tỳ Hưu – Vương Dã: “Hiểu rồi, Cửu sắc lộc là Phật, Bạch Trạch là thần thú dưới chân Bồ Tát, vậy đúng là có chút chênh lệch thật.”
Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên: “Hai người không cần đối thoại qua lại như thế đâu!”
【Cửu sắc lộc?】
【Lại là thần thú phương Đông?】
【Thật thú vị, sao thần thú phương Đông đều mang dáng vẻ yếu đuối vậy, chỉ có con đen trắng và con trắng muốt biết đóng băng kia là còn chút bóng dáng dã thú.】
【Bớt lắm lời đi, lão đại bảo giải quyết nhanh gọn.】
【Hê, đừng căng, tụi nó chỉ có sáu đứa, đánh cũng không đủ chia.】
【Tôi lại tò mò đấy, nếu thần thú hóa theo huyết thống, lão đại sẽ biến thành gì?】
Không chỉ nghe được đồng đội, Đế Thính – Tông Tiểu Nam còn nghe được những lời thì thầm trong sương của phe địch.
Nhưng giây sau, tất cả bị một cột lửa xanh từ trời giáng xuống cắt ngang.
Lửa nóng cuồn cuộn cuốn đến, băng mỏng do Bạch Trạch tạo ra lập tức tan chảy.
Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên định phản công bằng băng, nhưng có người nhanh hơn.
Chín luồng ánh sáng từ Cửu sắc lộc phóng ra, ngưng tụ thành một màn chắn rực rỡ giữa không trung, chín màu luân chuyển thanh nhã như bức bình phong cổ kính. Lửa xanh hừng hực bị chặn lại, rồi tan vào màn chắn, trở thành một vệt xanh trong dải ánh sáng chín sắc ấy.
“Cẩn thận, trên trời còn——” Đế Thính – Tông Tiểu Nam nghiêng tai lắng nghe tiếng cánh, xác định ngay: “Tổng cộng năm con!”
Đồng thời, mặt đất cũng vang lên tiếng gầm của thú dữ, từng bóng đen giữa sương mù phối hợp tấn công từ không trung, có kẻ lao tới trực diện, có kẻ nhấc đá cuộn gió ném tới, sức mạnh hoang dã gần như hủy diệt vòng vây sáu người.
Tỳ Hưu – Vương Dã bật nhảy lên cao, bằng thân hình như nai đón lấy tảng đá khổng lồ đang bay tới.
Va chạm trực diện, đá vỡ nát tan tành.
Tỳ Hưu đáp đất không thương tích, nhưng suýt trúng tia sáng tím từ trên trời giáng xuống.
“Ầm——”
Tỳ Hưu né được sát nút, tia sáng bắn trúng đất, bụi đất tung trời.
“Vương Dã, quay về——” Cửu sắc lộc gọi to, lúc này Dã ca đã cách “màn chắn” cả một đoạn.
Tỳ Hưu không cam lòng, nhưng rõ ràng phe địch trên trời đã nhắm trúng người xung phong lẻ loi này, lại có một luồng lửa xanh nữa phóng tới.
Băng của Bạch Trạch lập tức vọt lên chống lại ngọn lửa. Cửu Vĩ Hồ cũng cùng lúc phóng ánh sáng đỏ đánh tan lửa.
Tỳ Hưu – Vương Dã thừa cơ quay về.
Cửu Vĩ Hồ lập tức tạo nên “màng sáng” mới, che chắn cho cả sáu người.
Những tiếng va đập khủng khiếp liên tiếp vang lên, khiến lớp chắn rung lắc không ngừng.
Qua lớp màng trong suốt, có thể thấy rõ từng thần thú phương Tây đang lao đến, không dưới mười con, dữ tợn khủng khiếp.
Tỳ Hưu – Vương Dã: “Lộ Kỳ, chẳng phải anh bảo thần thú hóa của bọn nó có phản ứng phụ, cầm cự không lâu sao, con phun lửa ban nãy sao vẫn còn sống?”
“Không phải Chimera,” Đế Thính – Tông Tiểu Nam đáp, “Lửa của Chimera là đỏ, còn cái này là xanh, dã tính cũng khác hẳn.”
Lâm Vụ, Vương Dã và Lộ Kỳ chưa từng giao chiến với Chimera, sư tử có cánh, sư đầu ưng và chó ba đầu, nên không thể phân biệt dã tính qua sức mạnh. Họ chỉ nghe thấy tiếng gầm qua viên đá, nhưng lúc này trên trời dưới đất cùng lúc có hơn chục thần thú phương Tây rống lên, khiến âm thanh rối loạn khó phân biệt.
Ngoại trừ Đế Thính.
“Bốn con ban đầu, giờ không còn tiếng gì nữa.” Tông Tiểu Nam tập trung cao độ, lắng nghe cẩn thận.
Cửu sắc lộc nhớ lại thời gian từ lúc bắt đầu trận chiến: “Vậy là, sau khi thần thú hóa, tụi nó chỉ duy trì được nhiều nhất hai mươi đến ba mươi phút.”
“Vậy mà vẫn liều mạng cho lão đó?” Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên lắc đầu, vẫn thấy khó hiểu.
“Ê——” Hồ ly đại tiên bỗng hét to ra ngoài lớp màng: “Tôi biết các người nghe được! Đừng để Austin lừa nữa, thần thú hóa của các người có phản ứng phụ, đám Chimera trước đã chết vì nó rồi!”
“Vô ích thôi,” Đế Thính lắc đầu, cậu đã nghe được từ lời thì thầm của đối phương, “Bọn họ biết rõ.”
Quả nhiên, giọng nói truyền vào ý thức cả sáu người.
【Austin không hề che giấu điều gì, tác dụng phụ của thuốc, hắn đều nói rõ.】
【Không ngờ đúng không, chúng ta hoàn toàn tự nguyện.】
【Sự nghiệp vĩ đại cần hy sinh, chúng ta sẵn lòng thiêu thân vì thế giới mới.】
【Lũ ngu si bảo thủ và hẹp hòi các ngươi vĩnh viễn không hiểu được…】
“Hả?” Tỳ Hưu – Vương Dã quay sang hỏi: “Chúng nó nói gì ở câu cuối vậy?”
Thiên Lộc – Lâm Vụ vội vàng cản: “Đừng——”
Nhưng Đế Thính – Chim cánh cụt không phòng bị đã thật thà đáp: “Nói bọn mình bảo thủ và hẹp hòi.”
Tiếng gầm vang dội, rung chuyển trời đất.
Không ai thấy rõ Tỳ Hưu lao ra khỏi lớp chắn như thế nào. Khi kịp định thần lại, hắn đã đánh nhau với ít nhất bốn con ngoài kia.
Những kẻ khác cũng sắp động thủ.
Không còn cách nào, Cửu sắc lộc và Cửu Vĩ Hồ đành từ bỏ phòng thủ, cùng Bạch Trạch, Đế Thính, Thiên Lộc lao ra ngoài tham chiến.
Cuồng phong nổi lên, ánh sáng xé trời, giá lạnh băng hàn và sức nóng thiêu đốt cùng ập đến.
Toàn bộ đảo Môn Nặc hóa thành địa ngục chiến trường, thầy trò trên núi xa xa cũng phải chạy vào hang trú ẩn.
Tuy sương mù dày đặc, nhưng khi các thần thú giải phóng dã tính, ai nấy đều nhìn rõ chiến trường.
Tỳ Hưu – Vương Dã đang giao chiến với bốn thần thú, con nào cũng to lớn hơn hắn, lớn nhất bằng voi, nhỏ nhất cũng cỡ gấu, mà thân thể hắn thì nhỏ và gọn hơn.
Đế Thính – Tông Tiểu Nam định tới giúp, nhưng lại bị một con rắn chín đầu quấn lấy.
Nó dường như đoán được ý đồ, cười nhạo: “Đừng uổng công vô ích nữa, trong sáu đứa tụi mày, hai con giống hệt là yếu nhất. Thức tỉnh đầu tiên, dã tính chẳng có bao nhiêu, thần thú hóa cũng chẳng biết phóng tia sáng, không phòng thủ, không băng không lửa, so với tụi mày, tụi nó đúng là đồ bỏ đi. Tao khuyên…”
“Auuuuu——” Một tiếng tru như sói vang lên, dữ dội như xé toạc màng nhĩ.
Tất cả thần thú trên chiến trường, trên trời dưới đất, đều ngoảnh đầu nhìn về phía phát ra tiếng gầm.
Và rồi, cả chiến trường chết lặng.
Chẳng ai còn đập cánh, không ai còn cất bước.
Chỉ thấy Tỳ Hưu ngoạm chặt cổ sau của con voi quái, bật nhảy bốn mét giữa không trung, lôi cả con thần thú to gấp mấy lần mình lên khỏi mặt đất, như mèo mẹ tha con.
Sau đó xoay người, vung mạnh, ném thẳng voi quái xuống biển sâu sau xác con tàu mắc cạn.
“Bùm——”
Voi quái rơi xuống biển, dội lên một cột sóng ngút trời.
Tỳ Hưu không hạ xuống đất, bước trên hư không, lướt qua màn sương mù, lao thẳng về phía ba đầu thần thú còn lại. Rõ ràng ngoại hình không hề dữ tợn, nhưng ánh sáng kim sắc thần thú tỏa ra lại khiến anh như hóa thành một mãnh hổ uy phong lẫm liệt.
Ba đầu thần thú lấy công làm thủ, hai con phản công Tỳ Hưu, một con nhảy vọt lên không, từ trên cao phóng xuống luồng tử quang chí mạng.
“Rầm rầm rầm——”
Trong tiếng nổ dữ dội như sấm, Tỳ Hưu linh hoạt tránh né luồng sáng, đồng thời va chạm mạnh với hai đầu thần thú lao tới.
Kim quang, tử quang, hắc quang giao nhau tạo thành ánh sáng chói lòa đến nhức mắt.
Cuối luồng sáng, một con bị Tỳ Hưu đè chặt dưới móng vuốt, một con khác thì bị cắn trọng thương, vừa bỏ chạy ra xa vừa vận dụng dã tính chữa lành vết thương.
Tỳ Hưu đè kẻ bại trận dưới chân, ngẩng đầu, thản nhiên nhìn về phía thần thú tỏa ra ánh sáng tím lơ lửng giữa không trung: “Ngươi xuống đây, hay để ta lên?”
Tử quang bùng nổ.
Thần thú đang bay giữa trời vội vàng dựng lên một lớp “lá chắn” cho mình.
Đế Thính, Bạch Trạch, Cửu Vĩ Hồ, Cửu Sắc Lộc: “……”
Một kẻ đến từ 127 năm trước, thuộc thế hệ thức tỉnh đầu tiên, thể chất còn ở mức sơ cấp, dã tính vẫn hỗn loạn. Dù đã hóa thần thú nhưng chỉ biết đánh cận chiến bằng thân xác… Nhưng hổ Đông Bắc vẫn luôn là hổ Đông Bắc, dã ca vẫn mãi là dã ca.
So ra, dù ngoại hình có phần tương tự, nhưng Thiên Lộc·Lâm Vụ đúng là không thể ngang tầm dã ca. Khi đối đầu hai con quái vật phương Tây, cậu rõ ràng không chiếm được ưu thế.
Thế nhưng cậu có triệu hoán thú.
“Vương Dã——”
Tỳ Hưu hổ gầm vang trời, đạp kim quang lao đến.
Thiên Lộc sóng vai, cùng nhau đối đầu yêu ma phương xa.
【Tên kia rốt cuộc là cái gì vậy?!】
【Hình như gọi là Tỳ Hưu, theo cách nói của người Trung Quốc thì loại thần thú này có thể trừ tà tránh dữ.】
【Tránh dữ? Chính hắn mới là hung thú đáng sợ nhất ấy chứ——】
Đế Thính·Tông Tiểu Nam vừa đối phó cửu đầu xà và quái vật bạch tuộc, vừa băn khoăn có nên truyền mấy câu “khen ngợi” này cho dã ca không. Đúng lúc ấy, tai thú khẽ rung, giữa âm vang hỗn loạn của chiến trận, cậu bắt được âm thanh mình luôn tìm kiếm.
Tiếng vó của con ngựa trắng chở theo Austin.
Đế Thính ngẩng đầu, nhìn về phía tầng mây dày đặc trên trời: “Austin.”
Phía trên lớp sương mù, bầu trời lạnh lẽo đã trở lại yên tĩnh.
Con ngựa trắng từ lâu đã rời bỏ hình thái cự thú, mọc cánh bên sườn, mọc chiếc sừng dài trên trán, hóa thành kỳ lân trắng tinh mộng ảo, dưới ánh trăng lặng lẽ, chở chủ nhân của mình.
Những hoa văn hình rắn sẫm màu bò khắp cổ trắng, lưng, cổ tay và mắt cá chân của người đàn ông, tựa như phần nối dài của mái tóc đen tượng trưng cho huyết thống phương Đông. Đôi mắt lam băng đã hóa thành con ngươi thẳng đứng như rắn, nhưng lại không hề mang cảm giác vô cơ thường thấy ở loài bò sát. Trong ánh lam sâu thẳm đang nhìn xuống tầng mây, ẩn chứa kỳ vọng và cuồng nhiệt, bùng cháy cố chấp và lý tưởng.
“Tông Tiểu Nam.” Austin nhẹ giọng mở lời.
Không giống như thần thú có thể dùng “mạng lưới giao tiếp” đặc biệt, con trăn vằn nửa thú hóa chẳng có cách nào truyền giọng nói của mình xuống chiến trường nơi các thần thú đang giao tranh.
Nhưng Tông Tiểu Nam lại nghe thấy: “Ghi chép của Tạ Tư Mang là do anh lấy.”
“Thay vì nói mấy chuyện đó, chi bằng tập trung bảo vệ Hồ Linh Dự đi.” Giọng Austin phảng phất nét mỉm cười nhẹ nhàng.
Tông Tiểu Nam: “Đừng làm ra vẻ nhẹ nhàng nữa. Anh biết năng lực của Đế Thính là gì mà—nghe lòng người.”
Austin: “Ồ? Vậy cậu nghe thấy gì?”
Tông Tiểu Nam: “Tôi nghe thấy anh sững sờ vì không ngờ tiểu hồ ly có thể kéo đến nhiều đồng đội như vậy. Tôi nghe thấy anh lo lắng, sợ bọn tôi thực sự sẽ cầm cự tới khi đám quái kia bị tác dụng phụ phản phệ mà tự diệt vong.”
Austin: “Thế cậu có nghe thấy tôi dao động không?”
Tiếng nổ sụp đổ đột ngột nuốt chửng giọng Tông Tiểu Nam.
Bạch Trạch·Nhiếp Băng Nguyên dựng lên “bức tường băng” bao quanh Đế Thính bị vài thần thú phá vỡ, đành phải dùng đai băng nâng cậu lên cao, trượt xiên về phía mình.
“Cậu đang làm gì đấy?!” Thần thú trắng như tuyết giận đến hét lớn, tuyết bay tung tóe táp thẳng vào mặt Đế Thính.
Tông Tiểu Nam định trả lời là đang trò chuyện với Austin, nhưng ngay sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức phóng thích dã tính lên trời.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng đặc thù thuộc về Đế Thính bao phủ trời đất.
Giữa gió bụi cuốn bay và sóng gào biển thét, giọng nói của con trăn vằn được truyền đến tai từng đầu thần thú: “Tông Tiểu Nam?”
Đám thần thú phương Tây đồng loạt chấn động, chẳng hiểu sao lại nghe được giọng của Austin.
Còn Bạch Trạch, Thiên Lộc, Tỳ Hưu, Cửu Vĩ Hồ, Cửu Sắc Lộc thì lập tức hiểu ra—đây chính là sức mạnh của Đế Thính. Không chỉ nghe được vạn vật thế gian, mà còn có thể chia sẻ những âm thanh mình nghe thấy.
“Tôi đúng là không nghe thấy anh dao động,” Đế Thính·Tông Tiểu Nam đáp lại con trăn vằn, “cho nên anh thừa nhận ghi chép của Tạ Tư Mang là do anh lấy rồi.”
Giữa tầng trời trong trẻo, trên lưng kỳ lân trắng, Austin chăm chú nhìn vào tầng sương mù tĩnh lặng, dường như chợt hiểu điều gì đó.
Ngay sau đó, dưới sự “khuếch âm” của Đế Thính, tất cả thần thú phương Tây đều nghe thấy lời cảnh báo của con trăn vằn: “Tôi chưa từng bảo các người dừng tay.”
Cái “các người” ở đây, rõ ràng không phải chỉ sáu người Tông Tiểu Nam.
Thần thú phương Tây lập tức hoàn hồn, trận chiến tiếp tục.
Đế Thính·Tông Tiểu Nam vốn tưởng có thể một mũi tên trúng hai đích—vừa để đồng đội nghe thấy lời Austin, vừa khiến kẻ địch bị phân tâm do nghe thấy giọng “lão đại”, từ đó kéo dài thời gian không cần chiến đấu.
Nhưng Austin phản ứng quá chuẩn, cũng quá nhanh.
Từ cơn sóng dã tính cảm nhận được, Tông Tiểu Nam dám chắc con trăn vằn này chưa hề hóa thần thú—một kẻ nửa thú hóa, ở xa chiến trường, vậy mà lại nắm rõ từng diễn biến chỉ trong tích tắc.
“Hồ Linh Dự đã xem quyển ghi chép đó trong không gian giả tử, nội dung bên trong các người đều biết cả.”
Khi giọng Austin vang lên lần nữa, sáu thần thú đã một lần nữa tụ lại trong “quang tráo” của Cửu Vĩ Hồ và “bình phong” của Cửu Sắc Lộc.
À không đúng, là bốn thôi.
Tỳ Hưu·Vương Dã lại lao ra rồi, Bạch Trạch·Nhiếp Băng Nguyên không chịu thua, lập tức đuổi theo, giờ hai thần thú đang lấy ít địch nhiều, hăng máu lao vào đánh hội đồng.
Đế Thính·Tông Tiểu Nam chẳng rảnh quản hai kẻ hiếu chiến kia, cậu quan tâm hơn đến việc Austin làm sao biết về không gian giả tử.
【Nghe lén.】
Giọng của Lộ Kỳ chỉ truyền đến bên trong “quang tráo”, dành riêng cho Đế Thính, Thiên Lộc và Cửu Vĩ Hồ.
【Chắc là khi chúng ta dùng đá để liên lạc đã bị nghe lén rồi.】
“Đã biết rõ nội dung, tôi thật sự không hiểu tại sao các người lại có thể dửng dưng như vậy…”
Austin không còn ý định thuyết phục ai, chỉ còn sự khó hiểu và phẫn nộ—khó hiểu trước sự lạnh nhạt của họ, phẫn nộ vì sự ngu muội ấy.
“Chúng sinh bình đẳng, ai ai cũng thành thần, đó là lý tưởng vĩ đại biết bao, ước vọng hùng tráng biết nhường nào! Đủ sức lật đổ toàn bộ quá trình thức tỉnh của loài người, trở thành trang sử kỳ diệu nhất trong lịch sử tiến hóa sinh mệnh! Các người không cảm thấy chấn động sao? Tôi đã cho các người biết bao cơ hội, tại sao lại khước từ? Các người đang tự tay khép lại cánh cửa dẫn đến một tương lai hoàn toàn mới cho nhân loại!”
Đế Thính không nhịn được nữa, vừa định phản bác con trăn vằn thì nghe thấy Cửu Vĩ Hồ bên cạnh lên tiếng: “Austin, cậu bị hắn lừa rồi.”
Bên ngoài “quang tráo”, vài đầu thần thú bị Tỳ Hưu và Bạch Trạch đánh trọng thương bắt đầu sớm phát tác tác dụng phụ, trong tiếng r*n r* đau đớn, dần mất đi hình thái thần thú, quay về hình người, thân thể xuất hiện vết bỏng nặng giống hệt Lữ Huyễn Chu khi được đưa đi cấp cứu.
Thế nhưng những thần thú phương Tây còn lại trong làn sương mù ngày càng dày đặc vẫn càng đánh càng hăng.
Trên đảo Môn Nặc, khe nứt chằng chịt, sương mù cuồn cuộn như vô tận.
“Bị lừa?” Con trăn vằn cười khẽ, “Anh nghĩ nói thế là tôi sẽ dừng tay?”
“Cậu dừng hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa,” Cửu Sắc Lộc điềm tĩnh nói, “rất nhanh thôi, thần thú của cậu sẽ hoàn toàn gục ngã. Tiểu hồ ly chỉ không nỡ nhìn cậu bị lừa thảm hại như vậy.”
Cửu Vĩ Hồ ngước nhìn bầu trời, ánh mắt sáng ngời và thành khẩn: “Đừng tưởng chỉ đọc vài cuốn ghi chép là có thể hiểu hết về Cá Voi Mập. Ngay khoảnh khắc hắn chọn ‘giấy trường sinh’, hắn đã định sẵn để lại những ghi chép đó cho người đời sau. Những chữ viết trong đó, những suy nghĩ, nhận thức và khát vọng kia chỉ là cách hắn tô vẽ bản thân. Sự thật là, nghiên cứu của hắn đã hại chết biết bao nhiêu người vô tội! Từng dòng dữ liệu ấy đều được chất chồng lên bằng mạng sống!”
Austin không đồng tình: “Tạo ra một thế giới mới, tất nhiên phải hy sinh. Điều đó càng chứng tỏ hắn dám vì lý tưởng mà bất chấp tất cả.”
“Lý tưởng của hắn là gì?” Cửu Sắc Lộc trấn an Cửu Vĩ Hồ đang suýt nữa bùng nổ, khẽ hỏi ngược lại, “Chúng sinh bình đẳng, ai ai cũng thành thần? Không, đó chỉ là lý tưởng hắn muốn cậu thấy…”
Lộ Kỳ tiếp lời: “Sự thật về Tạ Tư Mang là thế này—vì khả năng thể chất của loài Cá Voi Mập thuộc hệ yếu thế trên cạn, nên hắn không vượt qua nổi các bài kiểm tra định hướng thuộc hệ trinh sát, bị lưu ban nhiều lần, cuối cùng không chịu nổi áp lực mà nhảy lầu, tuy không chết nhưng mất đi hai chân, chuyển sang học tâm lý. Không ai hiểu cách thao túng tâm lý hơn hắn…”
“Hắn căm ghét những hệ mạnh mẽ, nên nghiên cứu cách cường hóa hệ yếu, muốn một mình lật đổ bất công phân biệt giữa mạnh và yếu. Có lẽ khi viết những ghi chép ấy, hắn đã đoán được sau này loài người sẽ tiếp tục tiến hóa, khoảng cách giữa các hệ sẽ dần thu hẹp. Lúc đó, cái gọi là ‘xóa bỏ kỳ thị’ sẽ không còn hấp dẫn, nên hắn tung ra khẩu hiệu ‘chúng sinh bình đẳng’. Cũng không loại trừ, trong một đêm khuya nào đó, hắn từng có phút chốc buông bỏ hận thù, thật lòng hy vọng ai ai cũng thành thần…”
“Nhưng tiểu hồ ly muốn nói với cậu—chúng tôi đã từng gặp Tạ Tư Mang thật sự.” Cặp sừng hươu khẽ ngẩng, từ nơi xa ngoài màn sương nhìn về phía kỳ lân trắng nơi trời cao, “Trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, điều chúng tôi thấy vẫn chỉ là một linh hồn điên cuồng bị giam hãm trong kỳ thị hệ phái, không cao thượng, không thương xót chúng sinh. Hắn chỉ nghĩ đến chuyện khiến toàn bộ hệ yếu đứng lên lật đổ, biến những kẻ từng bị kỳ thị thành kẻ chiến thắng mới… Cho đến chết, hắn vẫn chỉ là một kẻ đáng thương và đáng buồn.”
Trên không trung chẳng còn âm thanh nào đáp lại.
Tông Tiểu Nam chưa từng gặp Tạ Tư Mang, nhưng là người từng “trò chuyện sâu” với Austin đến hai lần, giờ phút này, cậu hoàn toàn hiểu vì sao con trăn vằn đến từ một trăm năm sau lại coi Cá Voi Mập từ một trăm năm trước là lãnh tụ tinh thần.
“Austin,” Đế Thính truyền giọng nói đến tai người đàn ông mang hai dòng máu, cũng vọng khắp biển đêm gió nổi, vang dội toàn đảo, “anh và Tạ Tư Mang giống nhau, đều muốn làm thần của chúng sinh. Nhưng—anh, tôi, tất cả mọi người trên thế giới này, mỗi người chỉ có thể làm chủ cuộc đời mình, không ai làm thần được cho ai cả.”
Trên đảo, từng đầu thần thú phương Tây lần lượt bất tỉnh vì tác dụng phụ, hoặc rơi xuống khe nứt, hoặc ngã vào biển sâu.
Ánh sáng mờ dần, thần linh lụi tàn.
Chỉ còn lại Bạch Trạch·Gấu Bắc Cực và Tỳ Hưu·Hổ Đông Bắc.
Một kẻ đánh đến sảng khoái, lông trắng cháy xém thành tro, nhưng niềm vui chiến thắng vẫn rạng ngời.
Một kẻ vẫn còn hăng máu, lông thú dựng ngược, kim quang rực rỡ, đảo quanh tìm đối thủ, cuối cùng ánh mắt không kìm được nhìn sang đồng đội.
Bạch Trạch·Nhiếp Băng Nguyên: “?”
Tỳ Hưu·Vương Dã: “Đấu tay đôi không?”
Bạch Trạch·Nhiếp Băng Nguyên: “Tôi đi xem Tiểu Nam đã—”
Cả đảo Môn Nặc giờ chỉ còn kỳ lân trắng và con trăn vằn cô độc lơ lửng trên cao.
Đế Thính·Tông Tiểu Nam: “Từ bỏ đi, Austin. Tôi nghe được hết mọi âm thanh trên đảo. Anh chẳng còn ai có thể hóa thần thú nữa. Thuốc của anh chỉ có chừng đó, đúng không?”
Cửu Vĩ Hồ: “Dù có thêm bao nhiêu người nữa thì kết cục vẫn vậy thôi. Thuốc của Tạ Tư Mang vĩnh viễn không thể khiến ai hóa thần thú giống như thức tỉnh tự nhiên. Hắn đã thất bại rồi!”
“Tông Tiểu Nam, cậu nói sai rồi,” Trăn vằn chỉ bắt lỗi Đế Thính, “thuốc của tôi vẫn còn một liều cuối.”
Kỳ lân trắng giương cánh, mang theo người đàn ông mang hai dòng máu lao thẳng vào tầng sương dày bên dưới.
Mũi kim sắc nhọn đâm vào thân thể.
Dù biết phía trước là đường cùng, hắn vẫn kiên quyết bước tiếp.
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, sáu thần thú dưới mặt đất dường như thấy linh hồn của Cá Voi Mập tái hiện nơi thân thể con trăn vằn.