Đại Thế Giới - Nhan Lương Vũ

Chương 61

Ống tiêm rỗng rơi từ trên trời xuống, một con trăn to lớn trong suốt tách ra khỏi thân thể người đàn ông mang hai dòng máu, trên thân thể linh thú tỏa ánh sáng lam nhàn nhạt vẫn còn thấp thoáng vằn kim cương độc đáo—dấu hiệu rõ ràng nhất của loài trăn có sức xiết mạnh nhất.

Sáu thần thú trên mặt đất muốn ngăn cản nhưng khoảng cách quá xa.

“Tại sao cả sáu đứa mình không ai biết bay vậy?” Bạch Trạch·Nhiếp Băng Nguyên nhìn quanh đồng đội, cực kỳ ủ rũ.

Tỳ Hưu·Vương Dã: “Nhìn tôi làm gì, tôi có phải tổ tông đâu.”

Bạch Trạch: “…”

Đế Thính·Tông Tiểu Nam: “Lão Nhiếp, trước giờ tôi toàn nói cậu đáng ăn đòn…”

Bạch Trạch: “So sánh mới thấy tôi đáng yêu đúng không?”

Đế Thính·Tông Tiểu Nam: “Không, là tôi thấy tội nghiệp cho Đại Sói Xám thôi.”

Thiên Lộc·Lâm Vụ: “……” Yêu phải một ông bạn trai nóng tính thì đúng là nằm cũng dính đạn.

Lông vũ rơi từ đôi cánh ngựa tản bay giữa ánh sáng trắng của kỳ lân, luồng ánh sáng ấy liên tục truyền dã tính mãnh liệt cho thân thể linh thú của con trăn.

Tốc độ tiến hóa thức tỉnh của Austin nhanh gấp nhiều lần so với những người trước, có thể là do thuốc hắn tự tiêm mạnh hơn, hoặc cũng có thể là kỳ lân đã thiêu đốt toàn bộ năng lượng của mình để truyền cho hắn—chỉ thấy linh thú thể của hắn tỏa ra ánh sáng đen, trong khoảnh khắc đã nuốt trọn ánh sáng trắng của kỳ lân và mọi thứ xung quanh.

Sáu thần thú dưới đất còn chưa kịp thấy hình dạng hóa thú của hắn thì khắp nơi đã phủ đầy một màn đen dày đặc.

Gió mạnh quét qua đảo, sóng dữ đập vào bờ, đẩy con thuyền mắc cạn lùi thêm vài mét vào đất liền. Tuyết còn sót trên mặt đất cũng bị cuốn bay, để lộ ra lớp đá sần sùi của đảo Môn Nặc.

Trong màn sương đen đặc, kỳ lân phát ra tiếng rít thảm thiết sau cùng, rồi rơi thẳng từ tầng mây xuống, nện mạnh vào đại dương.

Chỉ một thoáng, vệt trắng ấy đã bị biển nuốt chửng.

Đồng thời, một con rồng phương Tây màu đen lao ra từ tầng mây—đầu nhọn sừng sắc, thân thể giống báo sư tử châu Mỹ, đôi cánh mở rộng như cánh dơi khổng lồ, toàn thân phủ kín vảy cứng, lưng lởm chởm gai nhọn—đó là dấu tích cuối cùng còn sót lại của gene loài bò sát. Chiếc đuôi dài ngoằn ngoèo như một con trăn đen, chót đuôi mọc móc ngược, vạch ra tàn ảnh mờ mịt trong không trung.

Cửu Vĩ Hồ: “Hắn… bay đi rồi?”

Bóng Austin biến mất trong sương mù, bầu trời đêm không còn ánh sáng thần thú, trở lại tối đen tĩnh lặng, trở thành lớp ngụy trang hoàn hảo cho con rồng đen.

“Không đâu, hắn vẫn còn ở đây.” Đế Thính·Tông Tiểu Nam nghiêng đầu lắng nghe, định xác định hướng gió và âm thanh của đôi cánh bay, nhưng bất chợt sắc mặt thay đổi, nhào đến đẩy Cửu Vĩ Hồ: “Cẩn thận——”

Vừa hét được một chữ, dã tính của Cửu Sắc Lộc đã tụ lại trên đỉnh đầu Cửu Vĩ Hồ, dựng nên “bình phong phòng ngự” lấp lánh như một bức tranh thủy mặc sống động.

Từ màn sương dày, bóng rồng đen lao xuống, đâm thẳng vào “bình phong”, chấn động vang trời.

Dã tính quanh thân con rồng mang theo uy lực và áp lực chưa từng có, vượt xa tất cả thần thú phương Tây trước đó. “Bình phong” nứt vụn như cửa kính màu của nhà thờ bị phá vỡ.

Vuốt rồng sắc bén lao về phía Cửu Vĩ Hồ, nhưng lại cào lên lưng Đế Thính·Tông Tiểu Nam đang che chắn cho Hồ Linh Dự, rạch ra mấy vết máu dài trên lớp lông đen.

Thịt lật, lông văng, Đế Thính rên khẽ, cố gắng chịu đựng cơn đau.

Nhưng Nhiếp Băng Nguyên thì không thể nhịn được nữa.

Bạch Trạch gầm lên giận dữ, hàng vạn mũi băng như mưa tên xuyên thẳng vào rồng đen.

Rồng đen dang cánh định bay lên, nhưng lại không thể thoát, cúi đầu xuống mới thấy—đuôi rồng móc nhọn đã bị đông cứng từ lúc nào.

Băng chọc xuyên đôi cánh rồng, chỉ trong nháy mắt cánh rồng đen đầy lỗ thủng, như tấm dù đen rách nát.

Con rồng phương Tây giãy khỏi lớp băng trên đuôi, dù cánh thủng vẫn còn có thể bay lơ lửng giữa không trung.

Giây tiếp theo, “bão tuyết” theo tiếng gầm của rồng đen gào thét tràn đến.

Chẳng phải năng lực thần thú của Austin là “băng giá” sao?!

“Gào——” Tỳ Hưu·Vương Dã gầm vang, tức tốc lao tới, húc bay toàn bộ đồng đội còn chưa kịp dựng phòng thủ.

Năm thần thú chưa hiểu gì đã bị húc văng tứ phía, sức mạnh và tốc độ của Tỳ Hưu khiến họ thấy mình như những chai bowling bị quét sạch.

“Bão tuyết” quét sạch mọi thứ.

Thiên Lộc·Lâm Vụ: “Vương Dã——”

Tỳ Hưu bị đông cứng hoàn toàn, giữ nguyên tư thế hổ gầm, hóa thành bức tượng băng.

Năm thần thú còn lại may mắn thoát nạn nhờ bị húc bay kịp thời.

Thiên Lộc bật dậy, đôi mắt hoe đỏ, máu sôi sục, giận dữ bốc cao. Trong cơ thể, một luồng sức mạnh lạ thường đang không ngừng gào thét muốn phá tan lớp da thần thú.

“Auuu——” Thiên Lộc tru dài với mặt trăng.

Cũng như Vương Dã, dù đã hóa thần thú, nhưng vẫn giữ lại dấu vết của hệ nguyên thủy—giờ phút này, Lâm Vụ chẳng còn là Thiên Lộc, mà là một con sói rừng liều chết.

“Lâm Vụ…” Cửu Vĩ Hồ lo cậu mất kiểm soát, nhưng chưa nói xong, đầu đã bị một bóng đen khổng lồ che phủ.

Cửu Vĩ Hồ ngẩng đầu.

Rồng phương Tây màu đen đã lao đến ngay trước mắt.

Nhưng cùng lúc đó, Thiên Lộc cũng nhào tới, cắn mạnh vào đuôi rồng.

Đòn tấn công nhắm vào Cửu Vĩ Hồ bị cản lại, khiến rồng đen lệch hướng.

Cửu Sắc Lộc nhanh chóng dùng sừng hươu đẩy Cửu Vĩ Hồ trượt ra sau lưng, lướt đi như bay.

Đế Thính·Tông Tiểu Nam: “Austin, đừng cố chấp nữa. Một mình anh không thể thắng được sáu người chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ không để anh mang tiểu hồ ly đi đâu cả——”

Rồng đen quay đầu, há miệng, để lộ hàm răng sắc nhọn.

Tông Tiểu Nam tưởng hắn định nói gì, nào ngờ miệng rồng lại phun ra lửa nóng hừng hực.

Bạch Trạch kịp thời dựng bức “tường băng” dày trên đầu Đế Thính bằng dã tính: “Tên này rốt cuộc là rồng băng hay rồng lửa vậy hả——”

Lúc này thì thuộc tính không còn quan trọng nữa rồi.

Ngay khi rồng đen đốt chảy bức tường băng, Cửu Sắc Lộc—sau khi hạ Hồ Linh Dự xuống—đã phóng trở lại.

Thiên Lộc vẫn bám chắc vào đuôi rồng, kéo hắn hạ thấp độ cao.

Theo làn gió, đạp lên hư không, Cửu Sắc Lộc mạnh mẽ bật cao, đến gần rồng đen, cúi đầu, lấy sừng hươu đối kháng.

Rậm rạp như rừng.

Sắc bén như chông.

Rồng đen trong khoảnh khắc cuối cùng đã hất bay Thiên Lộc, gắng né tránh.

Nhưng sừng hươu vẫn rạch toạc cánh rồng.

Rồng đen gầm rú dữ dội.

Tiếng hươu vang vọng trời cao.

Cửu Sắc Lộc nhẹ nhàng đáp đất, sừng hươu trong suốt như ngọc, tỏa ánh sáng lưu ly chín màu rực rỡ.

Tấm thân rách nát của con rồng phương Tây rung lên, những đôi cánh bị xuyên thủng cố gắng bay lên cao.

Luồng ánh sáng đen bao quanh hắn bắt đầu mờ dần với tốc độ chóng mặt — đó là dấu hiệu của tác dụng phụ đã bắt đầu.

Cửu Sắc Lộc nhìn hắn, ánh mắt nai trầm tĩnh: “Sau khi thần thú hóa, sức mạnh của cậu vượt trội tất cả, đổi lại, tác dụng phụ cũng đến nhanh hơn, đúng chứ?”

Con rồng đen đã bay lên đến ranh giới giữa biển và bờ cát, từ xa nhìn xuống những thần thú phương Đông bên dưới. Vảy đen ánh lên tia sáng âm u phản chiếu từ mặt nước biển.

“Các người nghĩ tôi thất bại sao?”

Lần đầu tiên Austin lên tiếng sau khi thần thú hóa, không còn khinh miệt mỉa mai, cũng không còn giận dữ mất kiểm soát, chỉ là giọng điệu bình thản.

“Hoàn toàn ngược lại,” hắn nói, “nhìn lại bộ dạng hiện tại của các người, cảm nhận kỹ luồng sức mạnh thần thú đang tuôn trào trong cơ thể các ngươi, mọi thứ đều chứng minh Tạ Tư Mang đã đúng. Tôi có vinh hạnh góp phần chứng minh cho học thuyết vĩ đại ấy. Còn các người, dù có cố chấp, phản kháng hay không cam lòng, cũng không thể thay đổi sự thật rằng — chính các người mới là người được hưởng lợi nhiều nhất từ học thuyết đó…”

“Kể từ khoảnh khắc các ngươi trở thành thần thú, màn mở đầu cho việc nhân loại thoát khỏi sự ràng buộc sinh tồn đã được kéo lên. Thời đại thức tỉnh mới — ‘chúng sinh bình đẳng, ai cũng thành thần’ — nhất định sẽ đến.”

Đế Thính, Bạch Trạch, Cửu Sắc Lộc, Cửu Vĩ Hồ, Thiên Lộc — năm thần thú lặng lẽ nhìn bóng rồng đen với đôi cánh rách nát, thật lâu không lên tiếng.

Lúc này họ mới chợt hiểu ra — điều bao trùm lên khoảnh khắc cuối đời của Austin không phải sự bình thản, mà là sự mãn nguyện, hài lòng đến thanh thản.

Tín đồ trung thành nhất của Tạ Tư Mang.

Có lẽ ngay từ khi hắn tự tiêm loại thuốc đó vào cơ thể, hắn đã sẵn sàng trở thành người tử vì lý tưởng của chính mình.

Đôi cánh rồng phương Tây bỗng bốc cháy dữ dội.

Ngọn lửa đỏ như thiêu đốt từ sâu trong thân thể hắn, trong khoảnh khắc biến rồng đen thành một quả cầu lửa khổng lồ.

Rồng cháy rơi xuống, đâm sầm vào giữa chiếc Thuyền Lớn đang mắc cạn.

Lửa tung tóe, vang lên một tiếng nổ chấn động đất trời.

Năm thần thú vây quanh Tỳ Hưu vẫn đang bị đóng băng, lập tức giải phóng sức mạnh dã thú bảo vệ khu vực xung quanh.

Giữa cột lửa bốc cao ngất trời, chiến hạm khổng lồ bằng thép bị gãy đôi.

Nhân viên trên thuyền đã sơ tán từ lâu, chỉ còn lại “ngân hàng gen” chất đầy những mẫu vật tích lũy qua nhiều năm.

Tông Tiểu Nam từng nghĩ có thể chiếc Thuyền Lớn này sẽ chẳng bao giờ đợi được ngày tận thế, hoặc sẽ bị tận dụng vào việc khác trước đó — nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được một kết cục như trước mắt.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn, từ chỗ vết gãy của chiến hạm, vô số đốm sáng lấp lánh bay vút ra — trong bóng đêm trên đảo, tựa như hàng nghìn ánh sao và đom đóm.

Đám thần thú phương Đông còn chưa kịp hỏi đó là gì, thì ngay giây tiếp theo, một loại năng lượng kỳ lạ như đang cố kết nối với thần lực trong cơ thể họ.

Loại năng lượng ấy rất nhiều, mỗi tia đều yếu ớt, nhưng tụ lại thì lại ấm áp và bao la, như gió, như mưa, như vô số tiểu thú nhỏ bé nghịch ngợm và tràn đầy sức sống chạm vào họ.

“Là gen,” Đế Thính – Tông Tiểu Nam không kìm được cất tiếng, “tất cả đều là gen trên thuyền…”

Không chỉ cảm nhận được sự gọi mời của sự sống, họ còn cảm nhận được từ trường đặc biệt thuộc về hòn đảo này.

Chính hòn đảo giữa biển đầy sương mù này đã “kích hoạt” từng chuỗi gen Trái Đất đang ngủ yên trong con tàu thép.

Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên hỏi: “Chúng định đi đâu?”

“Không đi đâu cả,” Cửu Sắc Lộc ngẩng nhìn bầu trời tràn ngập ánh sáng, “chúng sẽ ở lại đây.”

Vô số gen như đom đóm bay về phía bầu trời trên đảo Môn Nặc, tụ lại thành một khối “khí đoàn”.

Sương mù bất ngờ tan biến, tan sạch không còn dấu vết.

Kẽ nứt không còn phun khí trắng, đảo cũng chấm dứt những chấn động cuối cùng, mặt biển lặng lẽ lấp lánh dưới làn gió nhẹ đêm khuya.

Mây tan trăng hiện, bầu trời trong sáng, như thể chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Khối “khí đoàn” kia dần dần duỗi ra trong không trung, hiện lên một hình thể to lớn rõ ràng — sừng như lộc ly, thân như mãng xà, vuốt như ưng cầm.

Cửu Vĩ Hồ ngẩn ngơ nhìn hình ảnh quen thuộc đến không tưởng: “Đây là…”

Bạch Trạch, Đế Thính, Cửu Sắc Lộc cùng cất lời: “Rồng của chúng ta.”

Toàn bộ gen trên Thuyền Lớn đã ngưng tụ thành hình rồng bằng sương mù — một con rồng thực sự thuộc về phương Đông.

Đằng vân giá vũ, điềm lành hiện ra, xuân phân thì lên trời, thu phân thì lặn biển.

“Vương Dã!” Lâm Vụ từ nãy đến giờ luôn lo lắng nhìn Tỳ Hưu bị đóng băng, lúc này bất ngờ kêu lên.

Bốn thần thú lập tức nhìn về phía Tỳ Hưu.

Chỉ thấy lớp băng dày không biết từ lúc nào đã tan, Tỳ Hưu ướt sũng đang lắc lông: “Mẹ nó, lạnh chết tôi rồi.”

Lắc xong mới phát hiện sương mù xung quanh đã tan hết, bầu không khí yên tĩnh lạ thường.

“Không phải đánh xong rồi chứ?” Tỳ Hưu mơ màng, hơi thất vọng nhìn quanh ánh mắt quan tâm, lại ngẩng đầu nhìn lên trời — quả nhiên vẫn thấy bóng rồng, nhưng: “Sao nó lại đổi dạng rồi?”

Thiên Lộc – Lâm Vụ nhào tới, xúc động vì mất rồi lại được lại.

Cảm nhận được tâm trạng của cậu sói nhỏ nhà mình, Vương Dã đưa móng vuốt xoa đầu Thiên Lộc một cái: “Không sao, anh chịu lạnh giỏi.”

Cú xoa đó làm ngay cả thần thú Thiên Lộc cũng rụng mất một nhúm lông.

Đế Thính, Bạch Trạch, Cửu Sắc Lộc, Cửu Vĩ Hồ: “…”

Yêu Vương Dã không chỉ cần dũng khí, còn cần cả thể lực.

“Đó không phải Austin,” Đế Thính – Tông Tiểu Nam lại nhìn lên trời, “mà là…”

Xa xa trên núi đảo.

“Má ơi, rồng—”

Trước đó sương mù dày đặc, thầy trò trốn trong hang chỉ nghe thấy từng tiếng rống dữ dội, tiếng thú gầm, ánh sáng chói lòa và mặt đất rung chuyển.

Khi mọi thứ chấm dứt, những kẻ tò mò len lén thò đầu ra khỏi hang phát hiện sương mù đã tan, cuối cùng họ có thể thấy trọn bầu trời.

Rồi thì đơ người.

“Cái gì?!”

“Đừng nói nhiều, mau ra đây—”

“Rồng thật hả, hay chỉ là đám mây có hình rồng…”

“Nhưng nó đang bay tới.”

Trên một ngọn núi thấp hơn ở góc đảo, chim hồng hạc bàng hoàng nhìn con rồng sương khổng lồ bay qua đỉnh núi — chỉ nửa thân rồng đã phủ kín bầu trời phía trên, đầu rồng, sừng rồng, râu rồng sống động đến khó tin, vừa huyền ảo vừa chấn động lòng người.

Hứa Diệm quên cả chớp mắt đến khô cả con ngươi, vẫn không thấy có cảm giác thực: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy…”

Không ai trả lời.

Hứa Diễm nghi hoặc quay lại nhìn con chim săn mồi phía sau — phát hiện Thúc Phóng không nhìn lên trời, mà cúi đầu nhìn vào chiếc hộp sinh thái luôn mang theo sau lưng — thứ mà trong mắt hồng hạc chỉ là nửa hộp đất, vậy mà Thúc Phóng đến chạy trốn cũng không nỡ vứt lại.

Nhưng lúc này, trong chiếc hộp sinh thái ấy bất ngờ mọc lên một mầm lúa non xanh mướt.

Hứa Diễm kinh ngạc: “Sao có thể…”

Dù có nảy mầm cũng không thể vươn cao đến vậy chỉ trong tích tắc, giờ đã chạm nắp hộp rồi, mà vẫn tiếp tục lớn!

Thúc Phóng cũng không hiểu, nhưng anh mơ hồ cảm nhận được: “Hứa Diễm, cậu có thấy có một luồng sức mạnh đặc biệt không?”

Hồng hạc sững người: “Đặc biệt?”

Chim săn mồi ngẩng đầu chậm rãi: “Rất… ấm áp.”

Khách sạn, bên bờ biển.

“Chính là nó,” Tỳ Hưu – Vương Dã nhìn lên bóng rồng trắng lờ mờ giữa tầng mây trên đỉnh núi đảo, chắc chắn khẳng định, “lúc còn bị đóng băng, tôi đã cảm nhận được một luồng ấm áp, y hệt như sức mạnh mà nó đang tỏa ra bây giờ. Chính nó đã tan băng cứu tôi, hơn nữa…”

Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên hỏi: “Hơn nữa?”

Tỳ Hưu – Vương Dã: “Sau khi ra khỏi lớp băng, tôi thấy cả người tràn đầy sức mạnh, còn mạnh hơn trước.”

Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên: “Có khả năng nào là do bản thân anh vốn dĩ đã có thể càng đánh càng sung, càng đánh càng khỏe không?”

“Suỵt, im lặng chút,” Đế Thính – Tông Tiểu Nam khẽ cau mày, “tôi nghe thấy tiếng động.”

Cửu Vĩ Hồ lập tức háo hức tròn mắt: “Rồng nói chuyện à?”

“Không,” Đế Thính – Tông Tiểu Nam dõi mắt nhìn xa, bóng núi dưới màn đêm vẫn chìm trong u tối, “là thực vật đang sinh trưởng.”

“Cậu chắc chứ?” Thiên Lộc – Lâm Vụ vốn có thần lực có thể dễ dàng nhìn thấy bất kỳ sự sống nào trên đảo, “tôi chưa thấy nổi một mẩu xanh…”

Lời chưa dứt đã nghẹn lại.

Bởi vì cậu thật sự nhìn thấy được sắc xanh ấy.

Không phải thực vật đơn thuần sinh trưởng — mà là lương thực. Chính là mảnh ruộng thí nghiệm duy nhất trên sườn núi hoang vắng ấy.

Trên sườn núi, tại ruộng thí nghiệm.

Hai vị giáo sư lặng người nhìn thửa ruộng mấy năm qua chẳng có thu hoạch gì.

Vậy mà chỉ trong một đêm, màu xanh mướt đã trải khắp.

Những mầm lúa vươn lên đồng loạt, từ chồi non đến mầm mượt, từ non tơ đến trưởng thành, từ xanh biếc đến vàng óng, cuối cùng kết thành những bông lúa trĩu hạt.

Trong đêm đông lạnh giá dưới nhiệt độ âm, trên lớp đất đóng băng chưa hề tan chảy, mùa màng mà họ chờ đợi đã đến như một điều kỳ diệu, như thể có một luồng sinh lực mãnh liệt đang hồi sinh, âm thầm xua đi sự cằn cỗi hoang vu.

Họ không biết chuyện này xảy ra thế nào, cũng chẳng biết nên nói gì, chỉ là một trong hai người cuối cùng không kìm được, lặng lẽ tháo kính, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

Con rồng sương trắng khổng lồ lại quay về lượn vòng trên không trung Thuyền Lớn.

Thiên Lộc – Lâm Vụ nói: “Nó thật sự khiến ruộng thử nghiệm trong giá rét mọc được lương thực.”

Cửu Vĩ Hồ: “Đó chính là sức mạnh của thần long phương Đông tụi mình, còn hữu dụng hơn cả mấy trò phun lửa hay đóng băng nhiều.”

Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên: “Anh đang phê phán năng lực đóng băng của tôi đấy à?”

Cửu Sắc Lộc: “Nó không phải thần thú.”

So với một con rồng, nó giống như một thể hình long do vô số gen kỳ diệu kết hợp thành hơn.

Sức mạnh của nó có thể sưởi ấm vạn vật — hoặc chính nó là vạn vật.

Tỳ Hưu – Vương Dã: “Nhưng sao nó bay một vòng quanh đảo rồi lại quay về?”

Cửu Vĩ Hồ: “Mà từ nãy tới giờ hình như nó cứ bay vòng vòng trên đầu Thuyền Lớn.”

Tỳ Hưu – Vương Dã: “Này chim cánh cụt, cậu có thể nghe được lòng người đúng không? Nghe thử xem nó muốn gì đi.”

Đế Thính – Tông Tiểu Nam: “Tôi nghe được lòng người, chứ không nghe được lòng rồng.”

Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên: “Tiểu Nam, thử xem sao.”

Đế Thính – Tông Tiểu Nam: “Ừ, được.”

Tỳ Hưu – Vương Dã: “Ý là tôi nói không ăn thua bằng cậu ta đúng không?”

Đế Thính – Tông Tiểu Nam: “Ừ.”

Tỳ Hưu – Vương Dã: “…”

“Thật ra tôi thấy nó có vẻ hơi… ngốc ngốc,” Cửu Vĩ Hồ chăm chú quan sát con rồng sương, “giống như… đúng rồi, giống như một con rồng mới sinh vậy!”

Cửu Sắc Lộc: “Nếu lấy việc Thuyền Lớn gãy đôi, gen tràn ra rồi hợp nhất làm điểm khởi đầu, thì đúng là nó vừa mới ra đời không lâu.”

Cửu Vĩ Hồ: “Thấy chưa thấy chưa, cho nên nó mới ngơ ngác bay một vòng quanh đảo Môn Nặc rồi không biết nên đi đâu nữa.”

Cửu Sắc Lộc: “Chắc là thế.”

Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên: “Không phải tôi nói chứ, Lộ Kỳ, yêu đương thì cũng nên có giới hạn chứ. Anh chiều anh ta thế, khiến tụi tôi cũng phải áp lực khi bị so sánh đấy…”

“Lão Nhiếp,” Đế Thính ngắt lời Bạch Trạch, mắt không rời khỏi bầu trời, “nó dường như muốn chúng ta dẫn đường, đưa nó đến nhiều nơi khác nữa.”

Bạch Trạch: “Cậu nghe được nó nói sao?”

Đế Thính: “Không, nhưng tôi cảm nhận được.”

Bạch Trạch: “Vậy chắc chắn là muốn chúng ta dẫn đường rồi, không sai đâu.”

Tỳ Hưu, Thiên Lộc: “…”

Cửu Vĩ Hồ, Cửu Sắc Lộc: “…”

Giới hạn của cậu cũng thật mơ hồ đấy.

“Cậu muốn tụi tôi dẫn đường cho cậu sao?” Đế Thính – Tông Tiểu Nam ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi con rồng sương.

Rồng nghiêng đầu nhìn những thần thú dưới đất, rồi từ từ hạ cánh, bay đến bên cạnh Đế Thính, vây quanh thần thú đen trắng trong thân hình mờ mịt của mình, như một đứa trẻ tò mò đang lần mò khám phá.

Đế Thính nhìn nó một lúc, như hiểu ra điều gì: “Cậu muốn tôi lên lưng cậu?”

Con rồng nhẹ nhàng vẫy đuôi, mang theo niềm vui dè dặt.

Tông Tiểu Nam mỉm cười, nhẹ nhàng bật nhảy lơ lửng giữa không trung rồi đáp xuống lưng rồng.

Cảm giác bay bổng kỳ lạ ấy vừa như đang tiếp xúc với thân rồng, lại vừa như chạm vào lớp sương mù hư ảo.

Cảm nhận được điều gì đó, Đế Thính tiếp tục bước về phía trước, đến gần cặp sừng và đầu rồng, nghiêng tai lắng nghe.

Chẳng bao lâu, cậu quay đầu nhìn mọi người: “Tôi cảm giác như nó coi chúng ta là…”

Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên tiếp lời: “Biết rồi, coi như cha mẹ đó, hiệu ứng con non điển hình.”

Đế Thính – Tông Tiểu Nam: “…”

Theo cảm nhận của cậu, ý của rồng sương gần hơn với “bạn bè” thì đúng hơn. Nhưng nghĩ lại, thôi khỏi giải thích thêm, kẻo không biết bạn trai mình còn bịa ra được chuyện gì nữa.

Tuy hiện giờ con rồng sương mù đúng là giống như Tiểu Hồ Ly nói — một đứa trẻ vừa chào đời, ngây ngô mơ hồ — nhưng với cái “tài năng dễ bị đánh” của Gấu Bắc Cực, không chừng nó lại chọc cho Tiểu Long hóa thân thành “gấu con quậy phá”.

Đêm hôm đó, tất cả mọi người trên đảo Môn Nặc đều tận mắt thấy một làn sương mù khổng lồ mang hình dáng rồng bay về phía chân trời xa tít.

Trên lưng rồng dường như còn có vài bóng dáng thần thú, trông chẳng khác nào những linh thú xếp hàng ngồi trên mái đình cổ xưa.

Gió đêm phả vào mặt, sóng biển dần xa.

Không ai biết con rồng đó bay về đâu.

Thật ra đám thần thú ngồi trên lưng rồng ban đầu cũng không biết.

Trong một thời gian dài, họ vẫn chìm đắm trong niềm vui được cưỡi rồng đạp gió, được bao quanh bởi mây gió trên tầng trời cao và sức mạnh ấm áp tỏa ra từ rồng sương — cảm giác kỳ diệu đến khó tả.

Đế Thính – Tông Tiểu Nam ngồi ở vị trí đầu tiên: “Tôi thấy như đang mơ vậy—”

Phía sau là Bạch Trạch – Nhiếp Băng Nguyên: “Bây giờ tới đâu rồi—”

Cửu Vĩ Hồ: “Không biết, phía dưới hình như lại có một hòn đảo nhỏ nữa—”

Cửu Sắc Lộc: “Đây là Úc.”

Tỳ Hưu – Vương Dã: “Mấy người nói xem nếu tôi về kể mấy chuyện này, có ai tin không?”

Thiên Lộc – Lâm Vụ: “Thôi đi, em còn muốn yên ổn làm việc trong Cục nữa!”

Lúc mới cưỡi lên lưng rồng, cả sáu người đều tưởng chỉ cần đưa bé rồng bay dạo một vòng là xong.

Nhưng dần dần họ phát hiện, tuy rồng sương mù có vẻ ngơ ngác, có thể đến đường đi còn chẳng rõ, thế nhưng nó lại mang trong mình một mục tiêu rõ ràng, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó đang dẫn lối. Nó biết mình phải làm gì, cũng biết làm thế nào.

Trọn vẹn bảy ngày.

Họ cùng rồng sương bay khắp mọi ngóc ngách trên trái đất, ngắm băng sơn Bắc Cực, tuyết trắng Nam Cực, vượt qua bão Đại Tây Dương, vượt cả đại dương mênh mông Thái Bình Dương.

Hóa ra trái đất thật sự đã khô cằn đến thế.

Mỗi lục địa đều đang bị đóng băng, ngay cả châu Phi vốn nóng nhất cũng chẳng còn bao nhiêu đất màu.

Hóa ra thật sự chỉ còn người Trung Quốc còn đang cày cấy.

Từ đại lục Á–Âu đến châu Đại Dương, từ hai châu Mỹ đến vô số đảo hoang, khắp nơi đều có ruộng thử nghiệm của dân tộc Hoa Hạ, và vô số bóng người miệt mài.

Họ là những người như Thúc Phóng lật đất giữa đại đông, là những chuyên gia không chịu bỏ cuộc ở đảo Môn Nặc, là những kẻ thấy núi chắn đường liền muốn dời đi như Ngu Công, là những kẻ ngậm đá mà lấp biển như Tinh Vệ.

Là dòng máu bất khuất vẫn chảy trong huyết quản chúng ta.

Bảy ngày sau, tại đại lục thứ tư.

Tiểu Công Chúa Hồng Phấn: @Xà Đế, vẫn chưa có tin gì sao?

Xà Đế: Chưa có…

Hứa Diễm bực bội ném điện thoại lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy lo lắng và nặng nề.

Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên đã mất tích bảy ngày rồi.

Sau trận hỗn loạn ở đảo, nhà trường kiểm tra lại quân số, chỉ thiếu đúng hai người bọn họ.

Để đảm bảo an toàn, trường đã lập tức đưa học sinh về nước ngay khi sân bay trên biển khởi hành, nhưng vẫn để lại một số giáo viên ở lại đảo tìm kiếm, tuy nhiên đến nay vẫn không có kết quả.

Hứa Diễm đôi khi cũng nghĩ, mấy bóng thần thú lờ mờ trên lưng con rồng trắng xuất hiện rồi biến mất kia, có khi nào là hai đứa đó không?

Nhưng lúc ấy chỉ lướt mắt nhìn thoáng qua, căn bản chẳng thấy rõ.

Trên bục giảng, Vương Tùng sớm đã nhận ra Hồng Hạc đang mất tập trung, nhưng hiện giờ đã chuyển sang “phong cách nghiêm khắc”, nên hôm nay phá lệ không gọi tên nhắc nhở hay trách mắng, chỉ tiếp tục giảng bài: “Vì vậy khi đánh giá gen thức tỉnh có phải là…”

Điện thoại đặt im lặng trên bục giảng bỗng sáng màn hình.

Vương Tùng tiện tay liếc nhìn một cái, vốn không định quan tâm, vì nhìn số là biết quảng cáo hoặc thông báo linh tinh, nhưng sau khi thấy vài chữ trong phần tiêu đề, sắc mặt ông bỗng thay đổi, lập tức nhấc điện thoại lên.

[Tin nóng] đảo Môn Nặc xuất hiện sương mù khổng lồ hình rồng, hai sinh viên Trung Quốc mất tích có thể đang ở trong đó! Phóng viên hiện trường đang tường thuật trực tiếp…

Ngay lúc đó, Hồng Hạc đang lén dùng điện thoại dưới gầm bàn cũng bật dậy, ghế bàn ma sát tạo nên âm thanh chói tai.

Cả lớp giật mình.

“Hứa Diễm, cậu làm gì vậy…”

Nhưng thầy Vương hiểu!

“Tiết này tạm ngừng,” thầy mèo cam quyết đoán, “bây giờ chúng ta đến phòng chiếu phim xem truyền hình.”

Cả lớp Trinh sát: “……Hả?!”

“Thưa quý vị khán giả, có thể thấy khối sương mù khổng lồ nghi là hình rồng vẫn đang lơ lửng trên bầu trời đảo Môn Nặc. Do bị một sức mạnh chưa rõ can thiệp, trực thăng và phóng viên bay đều không thể tiếp cận, hiện tại trời đã tối, tầm nhìn kém, vẫn chưa thể xác định những bóng hình trên mây có phải là hai sinh viên Trung Quốc mất tích hay không…”

Sóng biển và tiếng người lẫn lộn, phóng viên phải hét thật to mới truyền rõ được âm thanh về đài.

Học sinh lớp Trinh sát chen chúc trong phòng chiếu phim, chăm chú nhìn màn hình, cố gắng phân biệt những đốm trắng lờ mờ giữa màn đêm đen ngòm, rõ ràng không thể nào so với khung cảnh tận mắt thấy trên đảo hôm đó.

Bên đầu dây truyền hình trực tiếp, giọng phát thanh viên rất rõ: “Tôi thấy phía sau anh có rất nhiều người, có thể giới thiệu một chút tình hình đảo hiện tại không?”

Phóng viên: “Vâng, thưa MC. Kể từ sau sự kiện quái thú tấn công cách đây bảy ngày, đảo Môn Nặc trở thành tâm điểm toàn cầu. Phóng viên các nước đổ về, khách sạn duy nhất trên đảo đã được sửa chữa khẩn cấp, nhưng vẫn không đủ phòng…”

MC: “Nghe nói không chỉ có phóng viên, mà các nhà địa chất, khí tượng, đặc biệt là chuyên gia nông nghiệp từ các nước cũng lần lượt lên đảo?”

Phóng viên: “Đúng vậy. Bởi trong một tuần qua, toàn thế giới, bất kỳ đất nông nghiệp nào đã từng gieo trồng đều kỳ diệu thu được mùa bội thu trong thời gian ngắn, mà nơi đầu tiên xuất hiện hiện tượng này chính là ruộng thí nghiệm trên đảo. Vì vậy nơi đây trở thành điểm nghiên cứu trọng yếu. Chiều nay, tôi còn phỏng vấn được một quan chức của Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp Liên Hợp Quốc vừa đặt chân lên đảo…”

MC: “Được, hãy để chúng ta cùng nghe họ nói gì.”

Truyền hình chuyển sang phỏng vấn chiều hôm đó, một ông lão người nước ngoài hiện lên trong màn hình. Theo giới thiệu, ông là quan chức Liên Hợp Quốc đồng thời là nhà nông học nổi tiếng.

Buổi phỏng vấn được dịch sang tiếng Trung để tiện cho khán giả theo dõi.

“Rất vui được nhận phỏng vấn. Trong một tuần qua, chúng tôi liên tục chứng kiến hiện tượng lương thực sinh trưởng, thu hoạch trên các cánh đồng toàn cầu. Trong số đó, hơn 95% là của Trung Quốc, và rất nhiều trong số đó thậm chí không nằm trong lãnh thổ Trung Quốc, mà ở những nơi người ta đã bỏ hoang, người Trung Quốc đến, thuê lại, tiếp tục nghiên cứu nông nghiệp…”

“Tôi nghĩ cả thế giới phải cảm ơn Trung Quốc, bởi những giống lúa này sinh trưởng trong giá lạnh, mang khả năng chống rét tuyệt vời, có thể tiếp tục trồng năm này qua năm khác…”

“Tôi làm nông học mấy chục năm, ở nước tôi, đất đã không còn ai canh tác từ lâu, nhưng nay tôi đã thấy hy vọng hồi sinh nông nghiệp từ ruộng thí nghiệm của Trung Quốc, có lẽ chúng ta không cần phải tuyệt vọng nữa…”

Phỏng vấn kết thúc trong tiếng nghẹn ngào của ông lão.

Truyền hình trở lại phát sóng trực tiếp đảo Môn Nặc, tiếng trong TV bỗng vang lên tiếng hô hoán của hàng loạt phóng viên.

Cả phòng chiếu cũng rộ lên.

Ống kính từ từ kéo xa khỏi bóng đêm, dưới ánh trăng rực rỡ, mây tan ra — một con rồng sương mù khổng lồ dần hiện hình.

Đầu và đuôi rồng nối liền, tạo thành một vòng tròn khổng lồ, đang từ từ hạ xuống toàn bộ hòn đảo.

Theo góc quay, phóng viên lẽ ra nên chạy khỏi vùng hạ cánh của rồng sương, chẳng ai biết nó có gây nguy hiểm không.

Nhưng ngoại trừ vài phóng viên nước ngoài hét lên, tuyệt nhiên không có cảnh tháo chạy tán loạn, phần lớn phóng viên chỉ chăm chú nhìn, bình tĩnh đợi khoảnh khắc rồng sương thực sự hạ xuống.

“Tại sao họ không chạy…” có bạn học thấp giọng hỏi.

Ngay lập tức có mấy người cùng trả lời: “Có lẽ bây giờ người trên đảo cũng cảm nhận được sức mạnh ấy, giống chúng ta hôm đó.”

Một sức mạnh từ rồng sương — không mang sát khí, không có tổn thương, chỉ tràn đầy bình hòa và dịu dàng.

Thế nhưng, rồng sương khổng lồ ấy chưa từng chạm đất.

Vòng tròn khổng lồ đầu đuôi nối liền kia, giữa chừng đã bắt đầu tan ra, như đoạn phim quay ngược, từ từ hóa thành vô số điểm sáng như đom đóm, rơi xuống mặt biển, rơi lên xác Thuyền Lớn, rơi lên vai phóng viên, rơi xuống mặt đất đảo Môn Nặc.

Lặng lẽ, không tiếng động, rồi tan biến.

Sáu bóng dáng thần thú trên lưng rồng… cũng biến mất… bốn người.

Cuối cùng chỉ còn lại hai người đáp xuống.

Một toàn thân trắng toát, phát ra ánh sáng kỳ lạ, sau khi đáp xuống liền hóa thành một sinh viên Trung Quốc trẻ trung đầy sức sống.

Một lưng đen bụng trắng, phát ra ánh sáng kỳ lạ, sau khi đáp xuống cũng trở lại dáng vẻ sinh viên Trung Quốc trẻ tuổi.

— Trên là góc nhìn của truyền thông trong và ngoài nước.

Còn trong phòng chiếu của lớp Trinh sát…

“Tôi không hoa mắt chứ, thật là Nam Bắc Cực?!”

“Đưa camera dí vào mặt cho tôi coi nào—”

“Lừa tôi khóc cả tuần trời, hai đứa mà không về tôi không tha đâu!”

“Cho nên con rồng đó thật sự là do hai đứa bày ra?”

“Về nhất định phải tra khảo!”

“Đi chơi giữa kỳ mà tiện tay giải quyết vấn đề lương thực, cứu cả thế giới đóng băng, đây chính là bạn cùng lớp tôi đó… Má, kể ra ai tin!”

Hứa Diễm cũng âm thầm chửi một câu, chửi xong thì hít hít mũi, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đảo Môn Nặc.

Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên bị phóng viên các nước vây kín, không nhúc nhích nổi.

Khi sáu người cùng rồng sương bay về phía đảo, họ đã biết tiêu rồi. Một tuần trước gây ra náo động thế kia, giờ trên đảo chắc chắn đầy người, bọn họ xuất hiện rành rành thế này, không bị “vây xem” mới lạ.

Khi đó Vương Dã nói: “Sợ gì, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn.”

Lâm Vụ nói: “Giờ chúng ta thần thú hóa rồi, kiểu gì cũng thoát được.”

Hồ Linh Dự nói: “Yên tâm, tôi có thể nghĩ ra trăm lời giải thích không trùng lặp.”

Lộ Kỳ nói: “Chắc chắn trên đảo có người của Cục Thú, đến lúc đó đi theo họ, đừng nói gì cả.”

Sau đó, bốn người vừa nói xong… đã lần lượt biến mất.

Ngay trước khi rồng sương tan thành điểm sáng, chớp mắt đã biến mất sạch.

Tuy biết rõ là bị rồng đưa về thời không của mình trước, nhưng tụi này không thể từ chối à?! Đã hứa cùng nhau đối mặt rồi mà? Tình bạn xuyên thời không đâu rồi??

“Đừng giận nữa,” Tông Tiểu Nam vừa che mặt vừa cố chen khỏi đám đông, vừa khuyên Gấu Bắc Cực sắp bùng nổ, “giờ lo thoát thân đã.”

Nhiếp Băng Nguyên nhìn đám đầu người lố nhố, nghe tiếng phóng viên đủ thứ tiếng, đầu sắp nổ tung. Bảy ngày không ăn uống, lúc thần thú hóa thì không sao, giờ thì đói đến lả người, miệng khô như rang, cả thể xác lẫn tinh thần đều cạn sạch.

Ngay lúc họ khó khăn lết bước, một bàn tay to từ trời giáng xuống, gạt hết micro và camera chắn trước mặt họ, giọng nói trầm ấm vang vọng đầy chính khí: “Chúng tôi là Cục Thú Trung Quốc, xin mọi người tránh ra.”

Nam Bắc Cực giật mình, nhìn quanh, thấy bên cạnh đã xuất hiện bốn người Trung Quốc to cao rắn rỏi, chia làm hai nhóm đứng hai bên, vững vàng bảo vệ chim cánh cụt và gấu Bắc Cực.

Tông Tiểu Nam lập tức yên tâm, nhìn Nhiếp Băng Nguyên trao ánh mắt — Lộ Kỳ quả nhiên lợi hại.

Y như hươu mai hoa đoán.

Nhiếp Băng Nguyên đồng tình, nhưng ánh mắt đáp lại vẫn đầy lo lắng — tụi mình hình như vẫn chưa ra được đây.

“Xin nhường đường.”

“Phóng viên này, mời tránh ra.”

“Đây là thẻ ngành của chúng tôi, nếu không có thắc mắc gì xin mời tránh đường!”

Bốn người Cục Thú quả thật bảo vệ được hai học sinh, còn dùng song ngữ Trung–Anh giải thích cho các phóng viên xung quanh.

Thế nhưng phóng viên nước ngoài nào thèm để tâm, phép lịch sự và kiềm chế của người Cục Thú chỉ đổi lại được thêm nhiều ống kính dí sát mặt, micro kề tận miệng, và những câu nói đầy ác ý từ một số phóng viên ngay trước ống kính toàn cầu—

“Những gì xảy ra trên đảo Môn Nặc là sự kiện quốc tế, Trung Quốc không có quyền mang người đi.”

“Đúng thế, cả thế giới cần sự thật!”

“Xin hãy đối mặt với máy quay và thành thật nói cho thế giới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… A!”

Phóng viên còn chưa kịp nói hết câu thì bị một luồng lực lượng bất ngờ từ phía sau xông tới đẩy bật ra, không kịp phản ứng chỉ kịp hét lên một tiếng kinh hãi.

Một bóng dáng phụ nữ mạnh mẽ băng qua đám đông như một lưỡi dao sắc lẹm, chẳng hề khách khí như người của Cục Thú, tay cầm micro, thấy người thì xô, thấy máy quay thì quét.

Nhìn logo trên micro, cô ta không thuộc đài truyền hình chính thống nào, mà là phóng viên của một kênh tin tức quốc tế thuộc một tòa soạn thương mại.

Vài phóng viên quá khích bị đụng trúng, liền quay camera trả đũa nhắm ngay vị khách không mời mà đến, đồng thời không quên chĩa mũi dùi: “Đây chính là đạo đức nghề nghiệp của phóng viên Trung Quốc sao?”

Nam Bắc Cực vừa nhìn thấy người kia liền sững sờ trợn tròn mắt.

“Hiện giờ tôi không phải phóng viên,” người phụ nữ chỉ vào Tông Tiểu Nam, “Tôi là mẹ của nó!”

Bốn nhân viên Cục Thú đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, dù có tin chấn động đến mấy cũng không dễ gì dao động.

Trừ khi không kìm được.

Bốn cặp mắt đang sững sờ nhìn về phía người phụ nữ, ánh mắt còn choáng váng hơn cả con trai bà.

Chim cánh cụt nhỏ gật đầu, giải thích: “Vâng, mẹ tôi, phóng viên mảng tin quốc tế, công tác ở—”

“Thôi đủ rồi, khỏi cần kể chi tiết.” Mẹ đại nhân cắt ngang, rồi nhìn sang bốn người Cục Thú: “Tôi mở đường, các cậu bảo vệ con tôi.”

Gấu Bắc Cực bị quên lãng khẽ gọi: “Dì ơi…”

Mẹ đại nhân: “À, cả bạn học thân—nhất của nó nữa.”

Nhiếp Băng Nguyên: “……”

Cái âm cuối kéo dài kia… sao mà đầy ẩn ý thế này.

Đang thi hành nhiệm vụ ở nước ngoài, lại trước mặt báo giới toàn cầu, người của Cục Thú buộc phải nhẫn nhịn.

Nhưng một người mẹ vì bảo vệ con thì… đến Chúa cũng đừng hòng ngăn được.

Thế là, bốn nhân viên Cục Thú lập tức giao quyền mở đường cho mẹ của Tông Tiểu Nam. Cô dẫn đường như thể Moses rẽ nước, đưa hai đứa nhỏ băng qua đám đông, bình an bước lên chuyên cơ trở về tổ quốc.

Cánh máy bay lướt qua mây, động cơ gầm vang.

Phía trước khoang, mẹ đại nhân vẫn đang thương lượng với người của Cục Thú, không muốn điểm đến đầu tiên sau khi con trai về nước lại là Cục Thú — chí ít cũng nên để hai đứa nhỏ về nhà nghỉ ngơi một chút.

Tông Tiểu Nam và Nhiếp Băng Nguyên ngồi ở cuối khoang, ngoan ngoãn vô cùng.

Gấu Bắc Cực: “Nghĩ ra chưa, về nước định giải thích sao với Cục Thú?”

Chim cánh cụt: “Trước hết nghĩ cách giải thích với mẹ tôi đã.”

Gấu Bắc Cực: “……”

Chim cánh cụt: “Nhắc nhở thân thiện, trừ phi nhà cậu không coi TV, nếu không thì cũng nên nghĩ kỹ cách ăn nói với người nhà đi.”

Gấu Bắc Cực: “Giữa hai ta, là cậu nhắc nhở tôi đấy à?”

Chim cánh cụt: “……”

Máy bay lắc lư một chút vì dòng khí.

Khi đã ổn định lại, hai bàn tay đã lặng lẽ siết chặt lấy nhau.

Mùa đông này vẫn sẽ rất lạnh, nhưng với họ, đây chính là thời đại tốt đẹp nhất — một thế giới tuyệt vời, nơi hy vọng hồi sinh trong kiên cường và lạc quan.

[Toàn Văn Hoàn]

Bình Luận (0)
Comment