Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 40

Từ khi Hàn lão thái thái nghe được thông tin Hàn Quân Vũ thích đàn ông, bà liền vì đứa cháu trai này mà rầu thúi ruột.

Phải vất vả lắm mới tìm ra được một cô gái vừa mắt, và anh cũng đồng ý với bà là sau một tháng sẽ đính hôn, vậy mà đột ngột lại yêu cầu dời lại ngày đính hôn.

Bà lo anh đang lừa mình chuyện gì, nên lão thái thái một khóc hai nháo ba đòi vào bệnh viện, chỉ muốn lên cơn đau tim để chỉnh đốn đứa cháu.

"Ta đã lớn tuổi rồi, cũng chưa biết có khả năng sống thêm mấy ngày nữa, nếu trước khi ta đi cháu vẫn chưa chịu kết hôn, thì ta còn mặt mũi nào để gặp ông nội cháu nữa."

"Mẹ, cơ thể người vốn rất khỏe, chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng, thì nhất định mẹ sẽ sống đến trăm tuổi!" Nhị tiểu thư Hàn gia - Hàn Thải đứng cạnh bà nhẹ giọng an ủi.

Hàn Thải là cô cô của Hàn Quân Vũ, cũng là mẹ ruột của Giản Anh.

Sau khi ly hôn, Hàn Thải quay về Hàn gia, nhậm chức ở Thịnh An, đang làm việc lại nghe tin lão thái thái phải nhập viện, liền vội vã chạy tới.

Hàn lão thái thái sinh được bốn người con, một nữ và ba nam.

Con trai cả Hàn Cường, có một người con gái, sau khi cô gái này tốt nghiệp đại học cũng vào tập đoàn Thịnh An làm việc, nhưng cô bé này công tác bên nước ngoài. Con gái thứ hai là Hàn Thải, vì gia tộc nên phải chịu liên hôn, nhưng đáng tiếc cuộc hôn nhân vì lợi ích này lại không thể kéo dài, nên bà lựa chọn cách ly hôn, đưa con gái quay lại Hàn gia.

Ba ba Hàn Quân Vũ là con trai thứ ba - Hàn Xương, ông là một người mặc kệ thế sự, không hề quan tâm đến tài chính gia đình, cả ngày chỉ biết chơi đồ cổ. Và con trai út là Hàn Hạo, cũng chính là ba ba của Hàn Tử Câm, người này hiện đang làm việc tại Lãnh thị, nên đã sớm dọn ra khỏi Hàn gia.

Đối với Hàn gia, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gia chủ chính là người anh cả Hàn Cường, nhưng vì tập đoàn Thịnh An đang nằm trong tay Hàn Quân Vũ, nên anh mới là người nắm quyền lực thật sự ở đây, cho nên mọi chuyện trong Hàn gia, việc lớn đều phải thông qua sự đồng ý của anh, mới có thể thực hiện.

Bởi vậy, những người trong Hàn gia đều chơi sau lưng, thậm chí còn ngấm ngầm ngáng chân anh không biết bao nhiều lần.

Hàn Quân Vũ cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt trong việc của anh, thì dù có làm ồn đến cỡ nào cũng không ảnh hưởng toàn cục.

"Mẹ, người nhất định sẽ khỏe lại thôi, còn phải chờ vợ Hàn Quân Vũ dâng trà chứ!" Vợ của Hàn Cường, Tào Thu Hồng cười nói.

"Mấy đứa đừng cố dỗ ta, thế sự vô thường, đâu ai biết sẽ ra sao, ai biết ta sẽ giống lão nhân thì sao, chỉ cần nhắm hai mắt lại là đã đi xa rồi. Hàn Quân Vũ, nhân lúc ta vẫn còn một hơi thở, cháu nhất định phải đính hôn!" Thái độ lão thái thái trở nên cường ngạnh.

Hàn Quân Vũ nghe lão thái thái lại bắt đầu lải nhải, anh bất đắc dĩ bóp mi tâm, bắt đầu điều chỉnh giọng thương lượng với Hàn lão thái thái.

"Bà nội, đợi bốn tháng sau, cháu nhất định sẽ làm lễ đính hôn. Một tháng sau, cháu còn phải đi công tác nữa."

Từ sau khi ông nội qua đời, anh cũng chỉ có bà nội là người thân thiết trong Hàn gia. Nên đối với những yêu cầu mà lão thái thái đưa ra, anh thật không có cách nào để cự tuyệt.

"Chuyện làm ăn, cháu có thể giao cho những người khác. Mấy lần trước cháu đi xem mắt, ban đầu cũng nói đồng ý với ta, rồi sau đó đến gần ngày lại tìm đủ cớ để từ chối. Hàn Quân Vũ, lần này cháu đừng mong lừa được ta."

Lão thái thái sau mấy lần bị bùng, bà bắt đầu thông minh hơn, xụ mặt, không đồng ý thỏa hiệp.

Khuôn mặt Hàn Quân Vũ trầm xuống, nét mắt âm u đáng sợ, tầm mắt đảo qua những người khác, phát hiện Hàn Thải chột dạ tránh ánh mắt anh.

Nói anh đem công việc giao cho những người khác, lời này khẳng định là phải có người đứng sau xúi giục Hàn lão thái thái nói, và người đó là ai, trong lòng anh cũng đã rõ.

"Bà nội, vậy thế này đi, nếu bốn tháng sau, cháu vẫn nhất quyết không đính hôn, thì cháu sẽ lập tức từ chức ở tập đoàn Thịnh An, chuyên tâm tìm bạn gái, như vậy bà thấy được chưa?"

Nghe thấy lời anh nói, những người trong Hàn gia đều kinh ngạc, liếc nhìn nhau, nóng lòng muốn thử.

"Quân Vũ, con nói hươu nói vượn cái gì đấy. Mẹ thấy Tần Dao khá tốt, nhân lúc còn sớm các con hãy quyết định đến với nhau đi, mẹ thấy tháng này tổ chức lễ đính hôn ngay đi." Lê Tương, mẹ Hàn Quân Vũ lên tiếng nhắc nhở anh, ý muốn nói đừng nhất thời hồ đồ.

Vị trí tổng tài tập đoàn Thịnh An là mơ ước của nhiều người, vậy mà anh lại thốt ra lời này, khẳng định sẽ xảy ra nhiều chuyện xấu.

"Mẹ, Quân Vũ đã dám đảm bảo như vậy, thì hẳn là cậu ấy đã chuẩn bị tốt cho lễ đính hôn vào bốn tháng sau." Tào Thu Hồng, vợ Hàn Cường cười nói.

"Đúng rồi, mẹ, công việc của Quân Vũ bận rộn, nếu đột nhiên lại bắt cậu ấy đính hôn, hai đứa khẳng định sẽ không có thời gian đi hưởng tuần trăng mật mất, nên tốt nhất vẫn là lựa thời gian thoải mái nhất."

Hàn Thải cũng là cười khuyên bảo, bình thường bà ta vẫn luôn là người đánh lén Hàn Quân Vũ, nhưng rốt cuộc hôm nay cũng nói được một câu bênh anh.

"Quả thật đính hôn chỉ sau một tháng là quá vội vàng, quá ủy khuất cho con gái nhà người ta rồi, hiện tại chúng ta nên tập trung sắp xếp ổn tháng mọi việc, rồi bốn tháng sau tổ chức một lễ đính hôn thật long trọng."

Lê Tương nghe mấy lời này, dĩ nhiên là có thể nghe ra tâm tư của họ, tức giận đến nghiến răng, "Chị dâu, chị, tuy rằng lời các chị nói cũng có lý, nhưng khó khăn lắm năm nay mới có một ngày hoàng đạo vào tháng sau, cũng không nên để lãng phí a."

"Không phải người ta vẫn hay nói thiên thời địa lợi nhân hòa hay sao, Quân Vũ vừa nói cậu ấy bận, chúng ta cũng không thể để con gái nhà người ta chịu ủy khuất được, nên từ từ chuẩn bị chẳng phải sẽ tốt hơn sao."

Tào Thu Hồng cười bước lên phía trước một bước, ngăn không cho lão thái thái nhìn Lê Tương.

Lê Tương ứ đọng, cười ám chỉ Hàn Quân Vũ, ý cười lại ẩn ý cảnh cáo.

"Quân Vũ, con phải nghĩ cho kĩ!"

"Vâng, con nghĩ kỹ rồi."

Từ đầu đến cuối Hàn Quân Vũ cũng không chịu nhìn mẹ mình đến một giây, khi thấy kết quả mình mong muốn đang dần được thực hiện, khóe miệng anh nhếch lên.

"Bà nội, vậy bốn tháng sau sẽ cử hành lễ đính hôn cho cháu."

Lão thái thái nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, "Cháu thật sự sẽ không chơi xấu?"

"Sẽ không, bà nội, người cứ yên tâm dưỡng bệnh."

Lúc Hàn Quân Vũ rời khỏi bệnh viện, anh lập tức gọi điện cho Tống Huyền, dò hỏi về chuyện Tần Ninh té xỉu trong phòng nghỉ ở sân vận động.

Lúc trước do bận quá nên anh không có thời gian để ý chuyện này, sau đó đi công tác, lại nghe được tin cô gái nhỏ đột nhiên mất tích, cảm thấy đã lên lúc nên xử lý mọi việc rõ ràng.

"Người hại Ninh tiểu thư hôm đó là cháu gái của vợ Tần Bình Trạch, bạn học cùng lớp với Ninh tiểu thư, tên Giang Nhu." Tống Huyền nói.

"Tại sao cô ta lại hại Tần Ninh?" Anh điều tra mục đích.

"Nguyên nhân cụ thể không có tra được, nhưng theo tôi đoán là do Giang Bội, vợ Tần Bình Trạch phân phó, vì nếu Ninh tiểu thư xảy ra chuyện gì, cổ phần sẽ lập tức nằm trong tay họ." Tống Huyền cười lạnh.

Nói như vậy, mâu thuẫn chủ yếu vẫn là người của Tần gia làm!

"Nếu bọn họ đã không muốn bình yên sống qua ngày, vậy hãy cho họ thưởng thức chút vị ngon đi!"

Giọng nói Hàn Quân Vũ trầm thấp, ngữ điệu lạnh lẽo vô tình đến rợn người, mặc dù hiện giờ Tống Huyền không có ở cạnh anh, nhưng hắn cũng bị dọa cho đơ người.

"Hàn thiếu, tôi đã hiểu." Trong lòng Tống Huyền thầm thương xót cho đám người Tần gia ba giây.

......

Tần Ninh nhìn lên bàn, thấy điểm số trên bài thi thấp đến đáng thương, thật khiến cô nhụt chí vô cùng.

"Ninh Ninh, chỉ là một con số thôi, nó không thể hiện cho bất luận việc gì đâu, nhưng chẳng phải nó đã chứng minh lần này cậu tiến bộ hơn rất nhiều sao." An Vận an ủi cô.

Tần Ninh liếc mắt qua bài thi của An Vận, cảm thấy điểm của cô còn thấp hơn, hai mắt trợn trắng.

"Vận Vận, lần nào như vậy cậu cũng đều an ủi tôi, mà thật ra điểm vẫn dậm chân tại chỗ."

An Vận cũng bất đắc dĩ, trước kia khi vào tiết học, nếu cô cảm thấy buồn chán lập tức sẽ quay qua nói chuyện phiếm với Tần Ninh, nhưng dạo gần đây Tần Ninh chỉ chăm chú vào đọc sách, không thèm để tâm đến những tác động bên ngoài là cô.

An Vận cảm thấy bản thân như bị thất sủng.

"Tần Ninh, không phải cậu có thiên phú vẽ tranh hay sao? Cậu có thể thi khoa nghệ thuật nha." Nghe hai người nói chuyện, Khuất Tử Nhàn đột nhiên lên tiếng.

Tần Ninh cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng bản thân cô lại muốn học kinh tế, để tương lai có thể quản lý Tần thị.

Tần thị là tất cả tâm huyết của ba ba đổ dồn vào, cô không thể để nó rơi vào tay đám người Tần gia, cho nên cô cần phải suy nghĩ ngay từ bây giờ.

Tuy rằng việc này tương đối khó......

Nhìn bài thi của mình, cô thở dài, từ nhỏ cô đã rất kém môn toán, trước giờ đã tìm mọi cách những vẫn không có tiến triển gì!

"Tần Ninh, sắp tới tôi chuẩn bị đi tập huấn để thi khoa nghệ thuật, cậu có muốn đi cùng hay không?" Khuất Tử Nhàn lấy ra một quyển nghệ khảo giới thiệu.

Tần Ninh cầm quyển sách, không muốn cự tuyệt ý tốt của Khuất Tử Nhàn, "Để tôi xem thử trước đã, mai sẽ trả lời cậu sau."

Về biệt thự, sau khi dùng xong bữa tối, cô liền nghe Hàn thúc thúc nói lên thư phòng, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh anh giải đề giúp cô lần trước, nuốt nước miếng.

"Làm sao, không muốn?" Hàn Quân Vũ thấy dáng vẻ không tình nguyện của cô, sắc mặt có vài phần lạnh lẽo.

Cô là không muốn làm bài tập, hay là không muốn cùng anh ở chung một chỗ?

"Không, không có. Sao mà không muốn được, được Hàn thúc thúc dạy, cháu còn cầu mong như vậy ấy. Ha ha...."
Bình Luận (0)
Comment