Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 41

Hàn Quân Vũ giở tờ bài thi của Tần Ninh ra, nhìn đánh giá thứ hạng thấp tẹt của cô.

Tần Ninh siết chặt cây bút bi trong tay, phát hiện khi anh cầm bài thi, hàng lông mày nhíu lại, nét mặt lộ vẻ không tốt, khiến trong lòng cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ muốn đào một cái hố dưới đất để chui vào.

"Cái đó, Hàn thúc thúc, thúc đừng nhìn, thành tích của cháu rất kém cỏi."

Cô chắc chắn là một học tra chính hiệu!

"Lịch sử và địa lý, thích khoa nào?" Hàn Quân Vũ bình tĩnh hỏi.

"Lịch sử, cháu cảm thấy lịch sử rất thú vị, có thể hiểu biết nhiều hơn về những nhân vật anh hùng thời xưa, hơn nữa còn được nghe rất nhiều những câu chuyện thú vị." Tần Ninh thành thật trả lời.

"Vậy vì sao lúc trước lại chọn học khoa tự nhiên?"

Nếu để ý thành tích môn ngữ văn và môn anh của cô thì cũng không hẳn là tệ, nhìn cũng được, chủ yếu là mấy môn tự nhiên, cô căn bản là không hợp chọn khoa tự nhiên.

Nếu là khoa tự nhiên thì chắc chắn sẽ không có mấy môn địa lý và lịch sử, mà ngược lại tất cả chỉ có mấy môn toán lý hóa đổi qua đổi lại qua ngày, những môn này có sự liên kết với nhau, nên chỉ cần không giỏi một môn, là sẽ không giỏi tất cả. Mà điểm quan trọng, học khoa tự nhiên sẽ khó hơn học khoa xã hội rất nhiều.

Tần Ninh cúi đầu, thời điểm chọn khoa, cô cũng đã nghĩ là sẽ vào khoa xã hội.

Nhưng khi đó Giang Bội đã thủ thỉ nói cô phải chọn khoa thi có xác suất đỗ đại học cao hơn, khiến cô phân vân tính chọn khoa tự nhiên, mà lúc đó cô còn chưa có đưa quyết định, Giang Bội đã trực tiếp đi tìm giáo viên Âu, kêu ông ta đưa tên cô vào danh sách học sinh ban tự nhiên.

Cũng vì trước đó cô từng đạt mấy cái giải thưởng lớn về mỹ thuật, nên mới có thêm thành tích, đã bị Giang Bội sắp xếp cho vào lớp tốt nhất.

Khả năng lý giải của cô vốn dĩ rất kém, vì là lớp giỏi nên các học sinh khác trong lớp tiếp thu rất nhanh khiến cô theo không kịp, hơn nữa tính tình cô hướng nội, nên cũng không có bạn bè gì, thành tích học tập theo đó càng ngày càng kém.

Sau này An Vận phát hiện ra thành tích cô cũng kém, nên đã dọn đến ngồi cùng bàn với cô.

Đột nhiên Hàn Quân Vũ để ý thấy bên cạnh bài thi của cô còn có một quyển sách nhỏ khác, là về nội dung khảo sát nghệ thuật, anh tùy ý lật ra xem.

"Hàn thúc thúc, đó là.." Tần Ninh muốn ngăn cản anh, nhưng tiếc là cô đã chậm.

"Muốn tham gia thi nghệ thuật?" Anh ngẩng đầu hỏi cô.

"Cháu cũng không biết." Tần Ninh than nhẹ, "Trước kia ba ba cũng đã bàn về năng khiếu mỹ thuật với cháu, ông ấy nói đã cố hết sức rồi mà thành tích học môn văn hóa của cháu vẫn không ăn thua, nên cũng đã đề cập đến vấn đề cho cháu làm nhà nghệ thuật. Nhưng khi ba ba qua đời, Tần thị, cháu không thể bỏ mặc được."

Nghĩ đến ba ba, cảm xúc của cô bắt đầu trở nên mơ hồ.

Ba ba đã từng hứa với cô rất nhiều thứ, nhưng ông đều đã nuốt lời, chỉ có thể để lại cô một mình tự hoàn thành toàn bộ lời ông đã hứa.

Hàn Quân Vũ nhìn cô gái nhỏ đang cố kìm nước mắt, anh xoa nắn khuôn mặt nhỏ của cô, "Ngoan, chuyện của Tần thị, tôi sẽ sắp xếp tốt giúp em. Em chỉ cần làm những việc mà em muốn làm thôi."

Ngửi mùi hương bạc hà nhàn nhạt tỏa ra từ người anh, nghe anh an ủi, Tần Ninh sụt sịt, cũng không có ý né tránh bàn tay to ấm áp của anh.

"Hàn thúc thúc, thúc sẽ giúp cháu như thế nào?"

Thật sự Hàn Quân Vũ rất thích nghịch mái tóc ngang vai của cô, khóe miệng cười nhạt, "Muốn quản lý Tần thị, có rất nhiều cách. Mà em đến bản thân mình còn quản không nổi, có chắc là sẽ thu phục được đám cáo già Tần thị kia không?"

Tần thị là một nhà xí nghiệp lớn, phần lớn cổ phần là nằm trong tay Tần Bình Lục, tuy nhiên cũng có những cổ đông nhỏ khác nữa.

Mà với tính cách mềm mại của Tần Ninh, chắc chắn cô sẽ không thể trấn áp được họ, nói không chừng bọn họ chỉ cần nói ra mấy lời tàn nhẫn, là cô sẽ bị dọa đến khóc luôn.

"Nhưng mà, đó là tâm huyết cả đời của ba ba."

"Tin tưởng tôi không?"

Hàn Quân Vũ tiến gần hơn một bước, cúi xuống hỏi nhỏ bên tai cô, ngữ điệu trầm thấp, cố tình thả giọng mềm mại ôn nhu, câu dẫn thần trí người khác.

"Đương nhiên là cháu tin tưởng, hiện giờ trên thế giới này chỉ có Hàn thúc thúc là đối tốt với cháu nhất." Tay nhỏ của cô lập tức cử động, làm động tác thề thốt.

"Nếu tin tưởng tôi, thì hãy giao chuyện này cho tôi đi. Ngoan, muốn thi đại học, hãy dùng cách mà em cho là tốt nhất để thi đi."

"Cháu, thật sự có thể chứ?" Tần Ninh nghi hoặc.

Thi đại học?

Như thế nào cô lại cảm giác có chút chột dạ!

"Tin tôi, tôi sẽ bảo vệ em khỏi tất cả họ!"

Mang theo mê hoặc, cô mơ hồ hồ gật đầu.

Ngày hôm sau, lúc vừa bước chân vào phòng học, Tần Ninh liền đến chỗ Khuất Tử Nhàn hỏi về việc thi nghệ thuật.

Khuất Tử Nhàn nghe cô nói muốn tham gia cùng với mình, liền hưng phấn đem toàn bộ những gì mình biết kể cho Tần Ninh nghe. Buổi tập huấn thi nghệ thuật này, là bản thân sẽ phải tìm một giáo viên thuộc trường đại học mà mình mong muốn vào, sau đó sẽ học tập cùng vị giáo viên đó, xác suất đỗ đại học theo đó sẽ dần dần tăng lên mỗi ngày một lớn.

"Tần Ninh, tôi muốn vào học viện mỹ thuật A Đại, còn cậu thì sao?"

Khuất Tử Nhàn nhìn đôi mắt trong veo của cô bạn, khuôn mặt nho nhỏ như quả trứng ngỗng, làn da không tì vết, thật không thể phủ nhận một điều, đó là từ tâm cô vẫn có chút gì đó ghen tỵ với Tần Ninh.

Trước đây cũng có lúc cô từng nghĩ đến chuyện thử tiếp xúc với Tần Ninh, nhưng căn bản tính cách Tần Ninh quá hướng nội, hơn nữa bình thường cô cứ liên tục nghỉ học vì ốm, nên Khuất Tử Nhàn cũng không có cơ hội làm quen hay hiểu gì về cô. Sau này khi quen Giang Nhu, nghe cô ta nói Tần Ninh là một đứa con gái không có ý tứ không biết xấu hổ, nên Khuất Tử Nhàn liền dùng những từ ngữ ác ôn để mắng Tần Ninh.

Nhớ tới những việc hồ đồ mà bản thân làm trước đây, Khuất Tử Nhàn cảm thấy áy náy trong lòng, có ý nghĩ muốn bù đắp cho Tần Ninh.

Tần Ninh chống hai tay dưới cằm, tự hỏi, cô muốn vào trường nào.

Khuất Tử Nhàn nhìn vẻ mặt mê man của cô, vỗ vỗ bả vai cô cổ vũ, "Tần Ninh, nếu cậu muốn vào một trường đại học mỹ thuật nào thật tốt, thì cứ nói với tôi, tôi có người thân là chủ tịch hội đồng mỹ thuật, nói không chừng có thể giúp cậu được đấy."

"Cảm ơn Tử Nhàn, khi nào suy nghĩ xong tôi sẽ nói lại với cậu a."

"Tôi, tôi đi trước."

Đột nhiên, Khuất Tử Nhàn đứng lên, giống như bị một thứ gì đó dọa sợ, vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình.

"..."

Tần Ninh quay đầu, quả nhiên nhìn thấy An Vận đang đi tới, khóe miệng cô nàng vừa mới nhếch lên, đám người xung quanh đã rúm ró như là mèo nhìn thấy chuột.

Vừa thấy đã bỏ chạy.

Giữa trưa, chuông điện thoại Tần Ninh đột nhiên vang lên, là Hàn Tử Câm nhắn tin cho cô, cậu nói muốn mời cô đi ăn, nhân tiện giúp cô học bù luôn.

Tần Ninh cầm điện thoại trên tay, cô nhớ đến lời nhắc của Hàn thúc thúc, liền kéo An Vận đứng lên đi tìm Hàn Tử Câm với mình.

Đến khi đặt chân đến nhà ăn, nhìn thấy Hàn Tử Câm đã gọi sẵn đồ ăn, An Vận mới hiểu ra, Tần Ninh cố tình mời cô đến là muốn cô làm bóng đèn.

"Chào, giáo thảo." An Vận chào hỏi.

Hàn Tử Câm nóng mặt, liếc mắt nhìn Tần Ninh một cái, cũng cười cười chào hỏi cô.

"Hai cậu ngồi trước đi, để tôi đi gọi thêm suất nữa."

Hàn Tử Câm lịch sự mời hai cô gái ngồi xuống, xoay người đi vào phòng bếp gọi món ăn.

Tuy chỗ bọn họ tới là nhà ăn của trường học, nhưng chi phí ở đây cũng khá cao, nên ngày thường cũng không có nhiều người tới đây lắm.

Hàn Tử Câm đã bao cả một hàng ghế lô, chủ yếu là biến nơi đây thành nơi yên tĩnh, trở thành một địa điểm tốt cho việc học tập, cũng là địa điểm tốt dành cho việc hẹn hò.

"Có phải trên người tôi đang phát ra ánh sáng, vô cùng chói rọi không?" An Vận nhướng mày trêu chọc Tần Ninh.

Tần Ninh mơ hồ chớp chớp mắt, không hiểu ý tứ cô bạn là gì, "Nói tiếng người!"

"Cô gái ngốc, Hàn Tử Câm là đang muốn tìm cơ hội để tiếp xúc với cậu, nếu nói bằng tiếng người, thì chính là cậu ta đang muốn hẹn hò với cậu!"

"A, hẹn hò?"

Tần Ninh nhíu mày, cô chỉ nghĩ muốn làm bạn với Hàn Tử Câm.

Yêu sớm?

Cô lại nhớ đến khuôn mặt lạnh của Hàn thúc thúc, tốt nhất là thôi đi thì hơn.

"EQ của cậu, thật là khiến người ta phải lo lắng nha. Ninh Ninh, hay giờ tôi sẽ đặt biệt danh cho cậu là cô gái ngốc, sao hả?" An Vận vui cười.

"Vận Vận, cậu giúp tôi nghĩ cách đi thì hơn." Cô làm nũng, ôm cánh tay An Vận lắc lắc.

"Kỳ thật, Hàn Tử Câm cũng không tồi, nếu hiện tại cậu không muốn yêu đương, thì cũng nên cho cậu ta một cơ hội, để trở thành bạn trai dự bị của cậu chứ." An Vận khuyên bảo.

"Vận Vận, đừng nói giỡn!"

Loại trò chơi tìm lốp xe dự phòng thế này, cô chơi không có nổi!

An Vận nói, EQ cô thấp là không sai, ngay đến đạo lý đối nhân xử thế, cô còn sợ hãi bất an không biết nên làm gì với những kẻ hại mình, thì làm sao dám đi trêu đùa người khác!

Tần Ninh buông cánh tay An Vận ra, nhụt chí cúi đầu.

"Rồi rồi, tôi sẽ giúp cậu."

An Vận nhìn cái đầu nhỏ của cô gục xuống, trông vô cùng đáng thương, mềm lòng, giơ tay xin hàng.

"Vận Vận là tốt nhất a." Tần Ninh cảm kích ôm lấy tay cô.

Lúc ăn cơm, Hàn Tử Câm luôn tìm đề tài để nói chuyện với Tần Ninh, nhưng đều bị An Vận chắn cho không làm được gì.

Hàn Tử Câm cũng không thèm để ý, cho rằng Tần Ninh thẹn thùng, ngượng ngùng nói chuyện.

Được một lúc sau, An Vận nhìn về phía Tần Ninh chớp chớp mắt, cô ngầm hiểu ý, đứng dậy đi WC.
Bình Luận (0)
Comment