Đại Tiểu Thư - Bảo Bối Của Nguyễn Gia

Chương 25

Cơn đau trong sự mơ màng truyền tới, “Di Hân” đau đớn khẽ kêu một tiếng. Cô mấp máy mi mắt, như cố muốn làm cho nó nhìn thật rõ chuyện gì đang xảy ra ở đây.. 

Cái quái gì thế này? Tại sao cô lại ở đây? Một nơi tối tăm lại dơ bẩn thế này? Mặc dù nhớ rằng lần cuối cô còn nhận thức, thì vẫn chưa rời khỏi nơi tanh nồng mùi cá đó. Chả nhẽ Tử Mâu vẫn chưa rời khỏi cái nơi này?

Xung quanh “Di Hân” chỉ là một màu đen bao trùm, bốc mùi ẩm ướt rất khó chịu, lại còn rất nhiều bụi bẩn. Mặc dù không có ánh sáng, nhưng nó không hề làm gì ảnh hưởng đến thị lực của cô cả, hơn nữa nơi này.. nhiệt độ lạnh hay nóng lại không hề làm gì đến người có dòng máu đặc biệt như cô.

Khẽ lắc đầu để giảm cơn choáng váng, “Di Hân” chống tay xuống mặt sàn lãnh lẽo để đứng dậy. Không ngờ rằng.. mặt sàn lạnh lẽo? Với làn da nhạy cảm của mình, cô thấy mình đang đè lên một người đàn ông thì có.

“Di Hân” loạng choạng đứng lên, đôi tay cô quơ quơ trên người mình để chỉnh đốn trang phục, đưa tay lên để thả búi tóc đã xiêu vẹo trên đỉnh đầu. Có lẽ đã lâu rồi không xuất hiện, lại vừa tỉnh dậy nên có chút không thích ứng với cơ thể này nên vừa đứng dậy cô đã mất thăng bằng, ngã nhào về phía sau và rơi vào lồng ngực rắn chắc của ai đó.

Cảm thấy rằng nhiệt độ cơ thể của người này nóng bỏng tay, cái ôm của hắn thôi cũng khiến người thường đổ mồ hôi hột. Cô đứng lặng tại chỗ, bờ môi xinh đẹp mở miệng, tỏ ý khó chịu:

“Bỏ ra được chứ?” giọng nói lạnh lẽo.

“Nếu em muốn.” tên kia dịu dàng trả lời, nhận ra trong giọng nói của hắn có chút cưng chiều. Mặc dù hắn đang đang trong bóng tối, nhưng hắn vẫn nhận ra đó chính là người hắn yêu. Dù cô có tan đi đâu hay biến thành hình dạng gì, hắn vẫn nhận ra cô, hơi thở quen thuộc kia, bóng hình mờ ảo có mái tóc màu bạc lạ lẫm, nằm gọn trong lòng hắn đây.

Gì chứ? Hắn quen biết cô sao?

Không ngờ vừa thức tỉnh đã gặp người quen, “Di Hân” cô phải xem mặt của hắn.

Nghĩ trong đầu là như vậy, “Di Hân” mang thò sự tò mò quay về phía sau. Chăm chú quan sát người đàn ông này.

Ồ! Rất đẹp trai! Mái tóc màu nâu khẽ lung lay, đôi mắt màu đen sâu hút, sống mũi cùng bờ môi bạc mỏng quyến rũ, đây là một gương mặt làm điên đảo chúng sinh, đẹp không còn từ gì để diễn tả. Cỡ như hắn làm diễn viên điện ảnh cũng được. Đôi tử huyết nhìn người đàn ông này một cách kỹ lưỡng, cô không chút ngại ngùng quan sát hắn từ đầu cho tới chân. Khóe miệng còn tỏ vẻ thích thú, vô lại mà chép miệng vài cái.

“Tôi nói anh đẹp trai nè, anh tên gì thế?”

Khắc Duy ngay từ lúc nhìn thấy “Di Hân” quay người lại nhìn hắn đã nhất thời hóa đá, vậy mà hắn giờ lại nghe thấy một câu hỏi với giọng điệu như mỗ nữ khiến hắn thót tim.. là Di Hân sao?

Di Hân có đôi tử mâu quỷ dị lúc nào cũng phủ một lớp sương mù, nhìn vào sâu đáy mắt cô cũng chỉ là vực sâu không đáy khiến người khác không thể nhìn thấu tâm can của cô. Tại sao.. đôi mắt của “Di Hân” lại có màu đỏ, phát sáng rực trong bóng tối như thế? Đôi tử huyết ấy khác hoàn toàn với tử mâu, nó sáng rực như ánh mặt trời vậy.. nhìn vào đôi mắt ấy người khác chỉ cảm thấy nó rất chói mắt, càng nhìn càng không thể chịu đựng được, đôi mắt ấy làm cho chủ nhân của nó như một ngọn lửa đủ để thiêu đốt đối phương.

Mái tóc màu bạc kết hợp cùng tử huyết, dung nhan mĩ miều quen thuộc mang đến một Di Hân khác lạ mà hắn chưa từng được biết.

Vẫn gương mặt quen thuộc, vẫn bóng dáng mà Khắc Duy ngày nhớ đêm mong. Nhưng tại sao.. cô lại khác quá vậy?

Thấy người đàn ông tuấn mĩ này đờ đẫn khi nhìn mình, trong lòng “Di Hân” cười trộm.. hắn cũng thấy mình quá đẹp đi?

“Anh đẹp trai..” cô mỉm cười tỏa nắng, nụ cười ấy lại càng khiến cô chói mắt hơn, cô nhìn chằm vào cổ của hắn đáy mắt lướt qua tia ham muốn, có chút đùa cợt.

“Hả.. à.. à.. tôi tên Ethan.” Khắc Duy ngờ nghệch bừng tỉnh, liền nói tên của mình cho cô.

“Ồ! Ethan, rất vui được biết anh. Gọi tôi là Rose.” Rose mỉm cười xinh đẹp, mí mắt của cô cong lên tạo thành hình bán nguyệt. Làn tóc mềm mại màu bạc khẽ rủ xuống bờ vai mảnh khảnh, hình ảnh này của Rose này chẳng khác nào câu dẫn người khác phạm tội cả.

Rose? Cười?

Khắc Duy thực sự bị chấn động, tại sao lại là một con người hoàn toàn xa lạ trước mặt hắn thế này? Không lẽ đây không phải Di Hân?

Một con người quanh năm lạnh lẽo, xung quanh cô chỉ có âm hàn. Bao phủ một lớp băng lạnh, không ai dám gần.

Một con người tỏa sáng rực rỡ, cả hơi thở mang đậm sự nóng bỏng của mặt trời. Mái tóc màu bạc như được ánh sáng lại càng phát ra màu sắc thu hút hơn. Cô lại cởi mở thản nhiên như này?

Không lẽ trên đời có người lại giống nhau như vậy? Ngoại hình y đúc như nhau, không sai lệch đi đâu?

“Ethan. Tôi cũng từng mắc kẹt ở đây rồi, chỉ là lần ấy không ngờ vừa thức tỉnh lại gặp một con nhân ngư tanh tưởi. Nó lại quấn lấy một chàng trai quá đẹp khiến tôi không thể cầm lòng, đành phải ra tay cứu hắn, không ngờ hắn lại là người quen của tôi. Còn anh thì sao? Cũng bị nhân ngư quấn lấy bắt xuống làm phu quân sao?” Rose cười cười đùa cợt Khắc Duy.

Khắc Duy hóa đá lần ba, có lẽ hắn cần phải tự nhủ bản thân đây không phải Di Hân của hắn. Người con gái này chỉ có ngoại hình giống cô ấy mà thôi, Di Hân mà hắn biết không hề nói một lời, khi cô mở lời chỉ một từ, khí chất của cô lãnh đạm lại lạnh lùng luôn dọa người. Còn người này thì lại là một phiên bản đối lập với Di Hân, nói một tràng khiến hắn không thể theo kịp, lại biết trêu chọc hắn nữa.

“À, Rose này. Em đến từ đâu vậy?” Khắc Duy dò hỏi Rose, đây là điều hắn thắc mắc từ nãy giờ.

Rose nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, Khắc Duy ý thức mình đã hỏi điều không nên, biểu cảm có chút lúng túng.

“Lightangle.” Rose lạnh nhạt đầy chán ghét nói ra.

Lightangle? Sao hắn lại cảm thấy rất quen nhỉ? Hắn đã từng nghe ở đâu rồi?

Lightangle.. Lightangle..

Ừm.. Không lẽ là hoàng thất Lightangle? Một hoàng thất châu Âu bí ẩn, tồn tại trong mắt người đời như một truyền thuyết, luôn thần bí? Nghe nói rằng hoàng gia Lightangle rất cường đại, từ thời xưa cho tới giờ, chưa từng một thế lực nào có thể chạm tới. Đó là những hiểu biết ít ỏi của hắn về hoàng thất huyền bí. Không ngờ cô gái có ngoại hình giống Di Hân như hai giọt nước này lại là một thành viên của Lightangle?

“Sao em lại cho tôi biết?” Khắc Duy không kìm nổi kích động liền hỏi Rose, hỏi xong hắn mới biết hắn ngu muội đến nhường nào.

“Vì anh hỏi. Hahaa…” Rose bật cười thành tiếng, hình tượng thục nữ của cô tan thành mây khói, đúng là so với Di Hân như tảng băng kia thì cô khác hoàn toàn.

“Tôi biết ý anh là gì. Tôi không ngần ngại cho anh biết vì tôi tin anh sẽ không làm gì có bất lợi cho tôi và cho cả bản thân anh. Đúng! Lightangle đáng nhẽ là một bí ẩn, đáng nhẽ tôi phải giữ kín thân phận. Nhưng đối với tôi, cái thân phận ấy chả là cái thá gì.” Rose từ thái độ đùa cợt liền quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, đôi tử huyết bùng lên ngọn lửa có thể thiêu đốt bất cứ thứ gì, vẻ mặt dễ gần của cô thoáng chốc lạnh lẽo như băng. Hơi thở tỏa ra từ người của Rose bây giờ, khiến cho một kẻ dầm trong mưa bom bão đạn như Khắc Duy run rẩy chân tay. 

Hận ý của Rose dành cho hoàng thất Lightangle đã ăn đến xương tủy, chỉ là.. trông cô lúc này lại giống hệt Di Hân. Cả hai đều có khí chất cao ngạo của bậc đế vương, cao cao tại thượng mà làm một kẻ trên vạn người. Dựa vào sự hiểu biết của Khắc Duy về Di Hân, một điều rõ ràng Rose mạnh hơn Di Hân rất nhiều. Nếu hai người phụ nữ có gương mặt giống nhau này đối đầu, Di Hân nắm chắc phần thua.

“Rose, tôi sẽ là bạn của em. Người bạn mà em có thể tin tưởng.” Khắc Duy dịu dàng nở một nụ cười nhạt, đúng vậy.. hắn thực tâm muốn làm bạn với cô gái này.

***

“Bệ hạ. Công chúa.. thức tỉnh rồi.” giọng nói từ bóng tối truyền tới một cách mờ ảo, lạnh lùng đanh thép.

“Cái gì?” người phụ nữ đang nằm trên chiếc giường hoàng gia hoảng hốt bật dậy, những lọn tóc màu bạc rối loạn trên vai. Nàng cố gắng mở rõ đôi mắt màu máu để xác định rằng mình không nghe nhầm, bộ đồ ngủ tơ lụa trên cơ thể có chút xộc xệch không ngay ngắn, nàng lật chăn và phi xuống giường. Lao nhanh đến bức tường bên trái, bàn tay thao tác linh hoạt mật mã gì đó.

Bức tường phủ lớp dán tường màu đỏ rượu có hoa văn tinh xảo chậm chạp bật lên. Chậm rãi di truyền sang bên cạnh, để lộ một cầu thang màu trắng bạc dẫn xuống mật thất sâu hun hút.

Không chút chần chừ, người phụ nữ chạy ngay xuống bên dưới mật thất.

Nơi đây phủ một màu xám bạc, không rộng cũng không hẹp, chứa các loại máy tính điện tử tân tiến nhất cũng rất nhiều loại máy móc khác, có khoảng vài người đang đứng trong mật thất, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài.

Hốt hoảng đứng nhìn các thuộc hạ của mình, vẻ mặt bàng hoàng. Nàng mấp máy khóe môi:

“Là… thật sao?”

Một ông lão già nua, run rẩy trả lời:

“Vâng… Bệ hạ.”

‘Phịch’

Người phụ nữ lảo đảo rồi ngã xuống đất. Vừa nãy trong giấc ngủ khó nhọc, nàng vốn ngủ không thể yên được trong suốt bảy năm qua, nàng cảm thấy vết bớt hình con mắt tử huyết sau gáy nàng có chút động đậy. Nhưng vì bản thân vốn yếu ớt, tác động của vết bớt đó không hề khiến nàng để tâm. Thế mà, một phút lơ là.. nàng không ngờ chuyện nàng sợ hãi nhất lại xảy ra. Nàng không thể tin được, bao năm qua cật lực cất giấu bao nhiêu, giờ đã tan tành mây khói. Tin tức vừa truyền tới thực là một đả kích đối với nàng, đả kích ấy.. rất đau đớn.

Thoạt nhìn qua, ngoại hình của người phụ nữ này thập phần y như Di Hân…
Bình Luận (0)
Comment