Đại Tiểu Thư - Bảo Bối Của Nguyễn Gia

Chương 26

Rose nâng tay trái lên, kéo tay áo khoác lông lên để lộ mũi tên của Nguyễn gia, dòng chữ Lightangle cùng Rose Lightangle Castalephine Jocastale rất rõ ràng trên làn da trắng nõn ấy. Trong mắt của cô, chỉ chứa đựng sự hận thù đay nghiến, càng nhìn tới cái hoàng thất Lightangle đấy, càng nhìn tới cái tên của cô trên tay mình, cô lại càng muốn chặt gẫy cánh tay này để khỏi nhìn thấy nó nữa.

Hít thở thật sâu để đè nén cơn giận, đồng thời điều khiển ma lực tồn tại trong cơ thể kìm hãm lấy cơn khát máu trong cơ thể mình, cô cũng dùng ma lực tác động tới Tử Mâu xem nó có ổn không? Dù sao cơ thể này chủ nhân là nó chứ không phải cô, cô chỉ dùng tạm thời để thay thế cho nó mà thôi.

Kỳ quái là cô không hề cảm nhận được chút hiện diện nào của Tử Mâu trong cơ thể, cô có chút hoảng hốt, đừng vậy chứ!

Đó, lý trí của một con quỷ hấp huyết sở hữu sức mạnh cường đại gần như vô địch thiên hạ như Rose trong thoáng chốc bị đình trệ. Ma lực trong cô gần như rối loạn, cô không thể điều khiển được cơ thể của mình.. nháy mắt đôi tử huyết sáng rực đã đổi thành màu đỏ sậm, cơn thèm khát trong cô dần trỗi dậy..

Rose là một dòng thuần thuần khiết của Lightangle, Rose vô cùng mạnh nhưng lại chưa từng gặp hoàng thất Lightangle cũng như chưa từng được mẹ của mình dạy cho cách thuần hóa ma lực. Và cơ thể con người mang linh hồn của quỷ hấp huyết, chuyện này có kinh khủng không? Rose chỉ cần đánh mất sự kiểm soát lý trí thôi, bóng tối sẽ nuốt chửng lấy phần thiện của Tử Mâu và con quái vật quỷ hấp huyết sẽ hoàn toàn kiểm soát cô.

Vừa rồi Rose bị hoảng loạn vì sự biến mất của Tử Mâu trong cơ thể cô, tác động tới ác cảm của mình về hoàng thất Lightangle khiến cô sợ hãi. Cô ngủ say suốt bao năm qua, không hề muốn tồn tại trên thế giới này, luôn được Tử Mâu bao bọc cùng bảo vệ, cô mạnh nhưng cô là một đứa nhóc, xét về tuổi của Tử Mâu hiện giờ cũng chỉ mười bảy, con số này là quá nhỏ đối với quỷ hấp huyết như Tử Huyết, chỉ là một đứa bé miệng còn hôi sữa. Việc sợ hãi mất kiểm soát về sức mạnh khủng khiếp của mình là một điều đương nhiên. 

Hơn nữa Rose chưa từng muốn nghĩ tới việc học kiểm soát ma lực của mình, vì cô chỉ ngủ say trong cơ thể của Tử Mâu không hề có ý định sẽ thức tỉnh và thay thế Tử Mâu làm chủ cơ thể.

Lần này là lần thứ ba cô tỉnh dậy, đều là vì Tử Mâu đột ngột ngã xuống mà phá vỡ phong ấn. Con người như Tử Mâu cũng có lúc mềm yếu vô cùng..

Cơn đói, cơn thèm máu cứ mê hoặc lý trí của Rose, cô lảo đảo đi tới đằng sau bóng lưng to lớn đang tìm tòi ánh sáng của Khắc Duy. Cơn đói làm cô hoa hết cả mắt, mạch máu đang đập một cách mãnh liệt của Khắc Duy như thôi miên Rose, một cơ thể mạnh khỏe vững chắc như kia, mạch máu thơm ngát đang mời gọi Rose khiến cô không hề tự chủ mà..

Ngay lúc Rose định vồ lấy cái cổ thơm phức của Khắc Duy, chiếc vòng bạc ở tay liền tuôn ra một luồng sáng cực chói mắt khiến đôi tử huyết của cô gần như sắp nổ tung, đồng thời luồng sáng đó bám chặt lấy cổ tay trái, mãnh liệt truyền tia mặt trời xuyên dọc từ cánh tay tới cả cơ thể.

‘Phịch’

Sức tấn công từ cái vòng bạc ấy khiến Rose thức tỉnh hoàn toàn, vùng vẫy ra khỏi bóng tối, điều khiển được ma lực cực đại của bản thân, lý trí hoàn toàn tỉnh táo.

Khắc Duy đang loay hoay chợt nghe tiếng động lạ, quay ngoắt lại thì thấy Rose đang ngồi chật vật dưới đất một cách thẫn thờ. Hắn hốt hoảng đỡ cô dậy, phát hiện Rose run rẩy, hắn không chần chừ liền ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng trấn an, tham lam hít lấy mùi hương trên người Rose, mùi hương khiến hắn đờ đẫn ra.. mùi hương ấy quen thuộc vô cùng, thuộc về Di Hân.

Mặc dù trong lòng còn nhiều thắc mắc, Khắc Duy cũng không hỏi nhiều, đưa Rose đi dọc theo con đường đất phía trước, tìm lấy một chỗ cao ráo sạch sẽ rồi để cô ngồi xuống.

Rose vẫn chưa thoát khỏi tình trạng thẫn thờ kia, trong đầu vô cùng hoảng loạn.

Tử Mâu.. cô biết nó vẫn lo lắng cho cô, chắc chắn nó nghĩ đến trường hợp cô mất kiểm soát sẽ xảy ra chuyện gì nên nó đã khởi động sức mạnh thực sự của vòng bạc.

Rose... làm sao có thể khiến Di Hân sợ hãi? Cái cô sợ, là sự thật.

Chiếc vòng bạc này là của mẹ cô, nó thuộc về hoàng thất Lightangle và có tên gọi Villain. Tử Mâu không hề biết về sức mạnh đằng sau của vòng bạc, nó chỉ biết về công dụng và cách sử dụng, chắc nó đã học cách điều khiển Villain từ khi lần đầu cô thức tỉnh và gây náo loạn cả vùng nông thôn ấy, làm nó sợ hãi chết khiếp.

Villain nằm trong thập tam vũ khí cường đại nhất hoàng thất Lightangle để khống chế sức mạnh của quỷ hấp huyết. Nó chiếm giữ vị trí số năm và là vật duy nhất mẹ cô mang đi khi rời khỏi Lightangle, và nó cũng là thứ duy nhất mang ký ức về Lightangle nhưng cô và mẹ lại không hề ghét bỏ nó, có nó ở cạnh khiến cô an tâm hơn.

Villain cũng là thứ bảo vệ Tử Mâu cùng cô khỏi nguy hiểm, thế cũng tốt.

Nếu vừa rồi không phải Villain dùng ‘tia sáng cấm kị’ đánh cô, thì chắc hẳn chàng trai tuấn mỹ kia đã chết dưới răng của cô rồi. Khi cơn đói của quỷ hấp huyết lên.. thật đáng sợ!

“Rose? Em ổn chứ?” Khắc Duy lo lắng nhìn vẻ mặt lạnh băng của Rose, kỳ quái là hắn lại càng lúc càng thấy Rose giống Di Hân.

“A.. Tôi không sao. Cảm ơn.” Rose giật mình rời dòng suy nghĩ, nhìn chàng trai trước mặt với biểu cảm tràn ngập sự lo lắng cho mình, Rose khẽ mỉm cười cảm tạ, rồi đứng lên.

“Đi thôi, chúng ta không thể ở mê cung này lâu được. Càng ở lâu càng nguy hiểm, thời hạn chỉ có một tuần. Tôi từng ở đây rồi nên tôi biết rất rõ, anh phải theo tôi.” Rose đứng dậy với sự nghiêm túc, nhìn qua Khắc Duy cạnh mình, cô nói với giọng trầm trọng.

“Ừ tôi hiểu rồi.” Khắc Duy gật đầu nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Rose, nhìn đôi tử huyết ánh lên tia trầm ổn, hắn cũng an tâm hơn. Có vẻ Rose rất thông thạo nơi này, vậy hắn nghe theo cô toàn bộ.

‘Soạt, soạt, soạt’

Rose và Khắc Duy vừa chuẩn bị đi, chợt phát hiện ở đằng trước mình, một loại hơi thở đậm mùi sát khí di chuyện trên mặt đất. Từ xa cũng có thể cảm nhận được, sức mạnh của vật thể lạ đang tiến gần lại đây.. là vô cùng khủng bố. Mùi máu tanh bốc lên rất nồng, lan tỏa trong không khí chật hẹp. Rose khẽ nhíu đôi mày hoa lệ, cơ thể âm thầm điều khiển ma lực đến cánh tay.

Đúng như cô và hắn nghĩ, vật tới gần là một con rắn hổ mang chúa, mà cũng không phải rắn. Chả hiểu loài động vật gì mà đầu thực sự là loài rắn, nhưng thân mình và lớp da của nó không phải rắn. Vừa dài vừa to, lớp da màu đỏ tươi của máu, còn ngúng nguẩy như một làn máu tươi chầu chực muốn dìm chết những kẻ gần đây. Nom rất quỷ dị, vô cùng đáng sợ.

Cái lưỡi xanh lét chứa đầy độc tố của nó cứ liên tục ngúng nguẩy, đôi đồng tử độc ác đảo lộn nhìn xung quanh khắp nơi, nó đang tìm kiếm hơi thở con người mà nó phát giác.

“Plè.. plè..” con rắn phát ra những tiếng kêu rợn người, nó liên tục di chuyển về phía Khắc Duy và Rose đang ẩn nấp. Đôi mắt sáng rực, độc tố từ lưỡi của nó cứ liên tục chảy ra ướt cả mặt đất, lớp nhầy nhụa ấy nhỏ đến đâu, mặt đất cháy đen lại đến đây, khiến Khắc Duy sợ hãi một phen.

Đây là thứ gì vậy?

Rose cười khẩy, con quái vật thấp hèn này cũng xứng làm đối thủ của dòng thuần là cô sao?

Khắc Duy thì hết sức nghiêm túc, hắn đăm đăm nhìn về con rắn kia trong bóng tối, mặc dù ngạc nhiên vì phản ứng của Rose không như hắn tưởng nhưng đáy mắt tràn ngập sự lo lắng tới Rose, sợ rằng cô sẽ không thể đối phó được con quái vật kia. Hắn đây tự lượng sức mình sẽ đánh được con rắn nhưng còn Rose? Cô sẽ trở thành cái đuôi vướng hắn..

Chợt con rắn hổ mang dừng ở bãi đất trống cách Khắc Duy và Rose không xa, nó đăm chiêu quay một vòng để tìm kiếm con mồi.

“Em ở yên đây, để đó cho tôi.” Khắc Duy nắm lấy bả vai của Rose, trấn an cô. Còn hắn tiến nhẹ nhàng men theo bức tường để nhìn con rắn kia được rõ hơn.

Khắc Duy hắn định một mình đánh con rắn, rõ ý muốn bảo vệ cô cũng là điều cô không ngờ tới.

Rose trong đầu nhún vai tỏ ý bất lực, cô còn chưa kịp phản ứng gì mà hắn đã định xông pha làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Buồn cười thật! Thôi kệ, cho hắn thể hiện, cô ngồi đây ung dung học cách ổn định ma lực chẳng phải nhàn hạ hơn sao? Nếu hắn mà chết.. chậc chậc.. quả thật đáng tiếc khi thế giới lại mất đi một anh hùng điển trai rồi.

Chỉ là, Khắc Duy chưa kịp trổ tài làm anh hùng. Thì có một loạt tiếng động ầm ĩ vang lên, khiến Rose đang tịnh tâm cũng phải ngó ra xem có chuyện gì xảy ra.

‘Phập.’

Ơ.. đã chết rồi sao?

Thật đáng tiếc..

Cô còn chưa được xem kịch hay mà.

Khoảng đất chật hẹp kia loang lổ đầy máu tanh, con rắn kia gục xuống với tình trạng bụng bị đao chém rách ra rất to, đầu nó lìa khỏi thân xác vướng víu, máu từ đó cũng cứ tuôn ra một cách mãnh liệt, dọa người khác ghê sợ.

Đôi đồng tử của con rắn rất to, nó trợn tròn lên nhìn kẻ vừa giết nó. Người đàn ông tuấn tú có mái tóc màu bạch kim, đôi mắt màu hổ phách đang trợn trừng lên nhìn nó.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Mày chết sớm đi thì tốt hơn!” hắn chỉ vào đầu của con rắn, quát tháo.

Giọng nói này.. quen thuộc vô cùng, trái tim của Rose như bùng nổ một xúc cảm lạ lẫm tràn qua đại não. Nước mắt bỗng rơi xuống..

Rose vội vã thò đầu ra hốt hoảng tìm kiếm giọng nói ấy, khoé môi nở một nụ cười yếu ớt. Đôi tử huyết bàng hoàng nhìn bóng dáng cao lớn quen thuộc, khóe mặt rơm rớm nước mắt, cô nghẹn ngào nói:

“Liam…”
Bình Luận (0)
Comment