Triệu Húc vẻ mặt xấu hổ nói:
- Cháu biết sai rồi.
- Cháu định giải quyết chuyện này như thế nào?
- Bác bỏ tin đồn, nói rõ ràng sự tình, sau đó trẫm sẽ để cho Hoàng hậu đích thân đi đến Phạm phủ trấn an Ngô vương phi.
Tào Thái hậu lắc đầu, nói:
- Vẫn chưa đủ!
Bà trầm giọng nói:
- Nếu như là hoàng tổ phụ cháu xử lý việc này, ông ấy nhất định sẽ điều tra tên Lý Quang Bạch này, mặc kệ người này là ai, đều sẽ để cho gã gánh chịu tội danh tư thông với địch, chỉ có như vậy mới có thể lấy lại được danh dự cho Phạm gia, mới có thể để cho Phạm Ninh càng bán mạng cho cháu, hiểu được ý của ai gia không?
- Cháu đã hiểu!
Sáng sớm tinh mơ, Hoàng hậu giá lâm Chu phủ, đặc biệt tới thăm mẹ và thê tử của Phạm Ninh, còn ban cho mẫu thân của Phạm Ninh Trương thị năm trăm xấp gấm vóc dùng trong cung, bày tỏ sự an ủi đối với người nhà của chủ soái viễn chinh.
Giữa trưa, hữu tướng Phú Bật và tả tướng Văn Ngạn Bác phân công nhau phát biểu chuyên đề ở trang đầu của "Tín Báo" và "Quân Báo", bác bỏ lời đồn rải rác của Lý Quang Bạch.
Phú Bật ở trong bài văn chỉ ra rõ ràng, hai vị huynh trưởng của Phạm Ninh là nhóm thương nhân đầu tiên đi Côn Châu, mặc kệ việc có thể sẽ bị thổ dân giết chết, bọn họ là những người đầu tiên phát hiện ra vàng cát ở dòng sông Côn Châu.
Vì thế, Phạm Ninh đặc biệt dâng thượng thư lên cho thiên tử, đề xuất rõ việc khai thác vàng cát, thiên tử đặc biệt phê chuẩn chấp thuận với quy mô khai thác nhỏ trong ba năm, số người thuê không được quá trăm người, ban thưởng cho Phạm Ninh vì thay triều đình khai thác ở Côn Châu.
Với điều kiện phải khai thác mỏ vàng, huynh đệ Phạm thị và các thợ mỏ khác phải chịu trách nhiệm thay triều đình ở Côn Châu tìm mỏ, trước mắt mỏ vàng và mỏ bạc Côn Châu đều là do huynh đệ Phạm thị phát hiện ra, không một chút bồi thường lại phải giao cho triều đình, hơn nữa lúc ấy những gia tộc đạt được đặc phê có thể đào vàng của thiên tử không chỉ có Phạm gia, ngay cả Trương Nghiêu Tá cũng lấy được phê chuẩn khai thác mỏ bạc ở phủ Lưu Cầu.
Khi bác bỏ việc mua sắm đảo ở hải ngoại, Phú Bật còn chỉ ra, triều đình cổ vũ các thương nhân lớn và công huân thế gia đi hải ngoại mua đất, cũng cho phép lãnh thổ ở ngoài biển có điều kiện thực thi tự trị.
Trước mắt các gia tộc cùng với các thương nhân mua đảo mua đất ở hải ngoại đã đạt đến một ngàn bốn trăm ba mươi ba người, Phạm gia bất quá chỉ là một trong số đó, hơn nữa đảo mà Phạm gia mua cách Đại Tống xa nhất, các hải đảo lân cận đều có thổ dân ăn thịt người thường lui tới.
Phú Bật còn vạch ra, Phạm gia mua hải đảo cách Đại Tống mấy vạn dặm, triều đình căn bản cũng không biết nơi này còn có các đảo nhỏ, các đảo nhỏ này cũng không thuộc về Đại Tống, Phạm gia hoàn toàn có thể không chi ra một văn tiền nào cũng có thể có được những hòn đảo nhỏ này, nhưng huynh đệ Phạm gia vẫn trả giá tám vạn lượng vàng, trên thực tế chính là đem số hoàng kim đào được ở Côn Châu trả lại cho triều đình.
Đây đúng là đã thể hiện yêu cầu nghiêm khắc của bản thân Phạm Ninh, trong lòng luôn hướng về triều đình, hướng về Đại Tống.
Phú Bật ở đoạn cuối cùng của bài văn vạch ra một điểm mấu chốt, chỉ ra lúc quân Tống tấn công Tây Hạ đã đến mấu chốt, có người tại thời điểm này tung lời đồn, ý đồ là muốn làm ảnh hưởng đến triều đình lâm trận đổi soái, khiến chiến lược diệt Hạ của Đại Tống thất bại trong gang tấc, mấy bài văn này bản chất là đang thực thi kế phản gián.
Còn bài văn của Văn Ngạn Bác là lấy ra thủ dụ năm đó tiên đế phê chuẩn cho Phạm gia, Tào gia, Cao gia, Bàng gia được tìm mỏ đào vàng, công khai đăng ở trên báo chí, đồng thời công khai giá cả, vị trí của đảo mà Phạm gia mua, cùng với giá cả do triều đình quy định, dùng sự thật đến bác bỏ sự nhục mạ của Lý Quang Bạch đối với Phạm gia.
Bài văn nặng cân của hai vị tướng công như một hòn đá làm nổi lên hàng ngàn lớp sóng, khiến cho kinh thành nổi lên sóng lớn, dân chúng trong kinh thành đều giận dữ mắng mỏ "Tiểu Báo" bịa đặt lời đồn, dùng cường lực ép bức "Tiểu Báo" không thể không soạn thảo ra chuyên mục suốt đêm, công khai chỉ rõ bài văn của tác giả không đại diện cho lập trường của toà soạn, toà soạn kiên quyết ủng hộ cuộc chiến bình Hạ của Đại Tống, cũng ngỏ lời xin lỗi vì khiến gia tộc Phạm thị phải chịu thiệt hại.
Ngày hôm sau, Lý Quang Bạch lộ rõ bộ mặt thật, không ngờ là con rể trước của Trương Nghiêu Tá Triệu Kinh Luân, đảm nhiệm chức bác sĩ Quốc Tử Giám hiện tại, Đại Lý Tự lục soát ở thư phòng gã được mấy bức thư qua lại bí mật với Tây Hạ, chân tướng đã rõ ràng, tác giả của bài văn bịa đặt này lại là gian tế Tây Hạ.
Cùng ngày hôm đó, "Tiểu Báo" bị lệnh cưỡng chế đình chỉ phát hành báo chí hôm đó, ngừng kinh doanh chỉnh đốn lại trong một tháng.
Sau khi cuộc phong ba này trôi qua, nguyên khí của "Tiểu Báo" bị tổn thương nặng, lượng độc giả đã mất đi gần tám phần, khiến cho nó rơi xuống hạng chót trong số 13 tòa soạn báo lớn tại kinh thành.
Biện Lương liên tục xảy ra phong ba, thế mà một trong những nhân vật chủ chốt Lương Ất Mai lại hoàn toàn không biết gì cả, y đã rời khỏi kinh thành, buồn bã mà trở về nước.
hiến dịch Tây Hạ đánh rất tưng bừng khí thế, quân Tống sau khi ở Hoài Châu tiêu diệt hết năm vạn quân Tây Hạ, nên đã đứng vững ở vùng trung bộ Tây Hạ, Địch Thanh lập tức xuất binh đánh về phía nam, đánh biên quân của Tây Hạ trở tay không kịp, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, dẹp yên ba mươi sáu tòa quân trại, đả thông đường Thiểm Tây - con đường để quân Tống thuận lợi lên bắc.
Ba trăm ngàn đại quân dưới sự lãnh đạo của chủ soái Hàn Giáng và phó soái Chủng Ngạc, chia quân làm hai đường giết vào Tây Hạ, cũng bao vây sáu vạn tàn quân của Tây Hạ ở trong thành Diêm Châu.
Cùng lúc đó, thủ lĩnh Thổ Phiên phát hiện thời cơ chiến đấu tạm dừng lại việc đi tới Đại Tống, dẫn mười hai vạn Thổ Phiên tiến công năm vạn đại quân Tây Hạ trú đóng ở Hà Tây, phòng ngự sẽ hợp thành một đường cho nên hoạn quan Lý Hiến và đại tướng Yến Đạt liền dẫn ba vạn kỵ binh tiến lên phía bắc Lương Châu, phối hợp với quân Thổ Phiên tấn công quân đội đóng quân của Tây Hạ.
Ngoài thành phủ Hưng Khánh không hề có quân Tống, nhưng thành trì lại đóng chặt cửa thành như lúc trước, Hoài Châu giăng bẫy khiến cho Đô La Mã Vĩ lưu lại bài học cực kỳ đau đớn, mặc dù gã chưa bị Lương Thái Hậu miễn chức, nhưng cũng bị lên án nghiêm khắc, không cho gã mạo hiểm xuất kích nữa.
Tuy rằng ngoài thành phủ Hưng Khánh nhìn không thấy quân Tống, nhưng cũng không có nghĩa là quân Tống sẽ đi xa, ngược lại, tất cả sĩ binh Tây Hạ đều biết, quân Tống giống như một con hổ, một con hổ đang rình mò phủ Hưng Khánh, chỉ cần quân đội ra khỏi thành, tất nhiên sẽ bị mãnh hổ nuốt chửng.
Sở dĩ Lương Thái Hậu chưa cách chức Đô La Mã Vĩ, thật sự là bởi vì bà không có người nào có thể dùng được, huynh đệ Lương Ất Mai đã đi Đại Tống đàm phán, bặt vô âm tín, nước Liêu cũng không có chút dấu hiệu nào cho thấy đang chuẩn bị xuất binh tấn công quân Tống, còn những hoàng tộc phản đối bà ở bên trong thành luôn đối với bà như hổ rình mồi, các hoàng tộc ủng hộ là chế độ Nhiếp Chính Vương, chứ không phải là Thái hậu lâm triều.