Loạn trong giặc ngoài khiến cho Lương Thái Hậu buồn rầu ủ rũ, giặc ngoài có lẽ còn có biện pháp giải cứu, nhưng số hoàng tộc bên trong thành, chỉ sợ một khi có được cơ hội, sẽ không chút do dự lộ rõ khuôn mặt dữ tợn hướng về bà.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, Lương Thái Hậu hận Đô La Mã Vĩ vô cùng vì gã quá vô dụng, nhưng dù chịu áp lực của vô số người, trước sau vẫn không chịu cách chức gã.
Trong hoàng cung, Lương Thái Hậu đang cùng Đô La Mã Vĩ thảo luận về vấn đề quân đội ở Diêm Châu, sáu vạn sĩ binh của Diêm Châu đã bị vây khốn, đại tướng thống quân Lý Triều lần lượt phát ưng đưa thư tới, hy vọng có thể đột phá vòng vây đến phủ Hưng Khánh.
Đô La Mã Vĩ tuy rằng tham lam ích kỷ, nhưng gã dù sao cũng là đại tướng lâu năm, ở trên quân sự nếu so với Lương Thái Hậu thì hiểu biết hơn nhiều, gã trầm mặc chốc lát rồi nói:
- Muốn từ Diêm Châu đến đây đầu tiên phải đi qua ba trăm dặm sa mạc, bọn họ làm sao có thể thoát khỏi sự truy bắt của ba trăm ngàn quân Tống, tiếp theo còn phải vượt qua Hoàng Hà, một khi xuống Hoàng Hà đó chính là một con đường chết, không bằng thủ vững Diêm Châu, Diêm Châu thành tường cao lớn rất kiên cố, nếu lương thực sung túc..., cố thủ một năm cũng không có vấn đề gì.
- Hình như lương thực của bọn họ chỉ có thể kiên trì thêm ba tháng.
Lương Thái Hậu nói.
- Ba tháng cũng tốt rồi, trước hết nên kiên trì, chắc chắn sẽ có hy vọng.
Lương Thái Hậu chắp tay phía sau, đi vài bước rồi hỏi:
- Tình hình chiêu mộ binh sĩ bên trong thành như thế nào?
- Hồi bẩm Thái hậu, việc chiêu mộ sĩ binh cũng không ít, ít nhất có đến một trăm ngàn quân, nhưng binh giáp trong thành không đủ, nhiều nhất chỉ đủ dùng cho ba vạn người, còn lại bảy vạn quân chỉ có thể dùng làm dân phu chuẩn bị chiến đấu.
Lương Thái Hậu nhướn mày, hỏi:
- Tại sao binh giáp lại không đủ, không phải nhà nhà đều có binh khí ư? Trong nhà kho không có, chẳng lẽ ngươi không thể đi dân gian thu thập sao? Bên trong thành hơn một triệu nhân khẩu, ta không tin là gom góp không ra vài thanh đao?
- Ty chức đã hiểu, ty chức sẽ tận lực tới dân gian thu thập binh khí.
- Còn nữa, lương thực của chúng ta có thể kiên trì bao lâu?
- Nếu như chế độ phối và cấp được kiên trì nghiêm khắc, đại khái có thể thủ vững được hai tháng, nếu như thật sự không được, còn có thể giết súc vật, vậy cũng có thể kiên trì thêm một thời gian ngắn nữa.
- Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!
Lương Thái Hậu nghĩ đến việc hoàng tộc sẽ phản đối với việc thi hành chế độ phối và cấp của mình, đó đúng là việc phiền phức rồi đây.
......
Diêm Châu nằm ở giữa tuyến phòng ngự phía nam Tây Hạ, là tòa thành trì xa nhất bên ngoài phạm vi, lưng tựa vào đỉnh Liễu Hồ, mặt sau là núi lớn mênh mông, chu vi thành trì ước khoảng ba mươi dặm, từng được tân trang lại vào năm trước, vô cùng cao và rộng lớn, sông Khổ Thủy chảy xuyên qua thành, tạo thành cửa thủy của hai tòa thành nam bắc.
Dân chúng trong thành Diêm Châu ước chừng hơn mười vạn, trên cơ bản đều là người Đảng Hạng, vốn chỉ có mười ngàn quân coi giữ, nhưng bây giờ có thêm sáu vạn đại quân, khiến bên trong thành trở nên hỗn loạn vô cùng.
Đại tướng thống quân tên là Lý Triều Luân, cũng là hoàng tộc, kế hoạch ban đầu của gã vốn không muốn thủ thành Diêm Châu, mà dự định lui đến phủ Tây Bình trước, rồi từ phủ Tây Bình vượt qua Hoàng Hà đi đến phủ Hưng Khánh.
Nhưng đại quân ở Thiết môn quan bị quân Tống chặn đánh, thương vong mấy nghìn người, tấn công không được Thiết Môn quan, chỉ đành rút quân trở về, nhưng ba trăm ngàn đại quân đã đuổi tới, bọn họ đành phải lui về giữ thành Diêm Châu.
Ngoài thành Diêm Châu, quân Tống xây dựng lên bản tường đại doanh, ba tòa đại doanh phân bố ở ba hướng đông nam tây, còn phía bắc là đỉnh Liễu Hồ, trên đỉnh cũng có quân Tống phòng thủ, gần như bao vây chặt chẽ toàn bộ Diêm Châu.
Lý Triều Luân đứng trên đầu thành, nhìn về hướng kinh thành xa xôi, gã chỉ nghe thấy quân Tống đã khống chế Hoàng Hà, nhưng rốt cục khống chế tới mức độ nào, thì gã không biết, hiện tại gã chỉ hy vọng nhận được ý chỉ của Thái hậu, cho mình về bắc, gã sẽ dẫn quân phá vây, gã thà rằng chết ở trên sa trường, cũng không muốn bị vây chết ở trong thành.
Lúc này, gã bỗng nhiên nhìn thấy mấy con ưng từ phương bắc bay tới, vừa nhìn là biết chim ưng đưa thư đã được huấn luyện, tin tức từ phương bắc tới rồi, gã mừng rỡ trong lòng, vội vàng đi đến ưng tháp.
Mấy con ưng dừng ở ưng tháp, người nuôi ưng đã gỡ thư tín trên đùi xuống, giao cho binh lính, binh lính vừa chạy xuống ưng tháp, liền gặp được Lý Triều Luân, vội vàng hành lễ nói:
- Tướng quân, là tin của phủ Hưng Khánh.
- Ta biết, đưa thư cho ta!
Lý Triều Luân tiếp nhận thùng thư, từ bên trong rút ra một cuộn giấy, là thư do Lương Thái Hậu tự tay viết, dùng Hán văn viết thành, Lý Triều Luân xem xong thư, mặt lập tức nhăn nhó, lại lệnh cho gã cố thủ Diêm Châu Thành, trong lòng gã cáu giận không ngừng, hừ thật mạnh một tiếng, cực kỳ bất mãn quay người đi xuống thành.
.....
Ngay khi Lý Triều Luân nhận được thư của phủ Hưng Khánh, trong đại trướng trung quân của đại doanh ở ngoài thành tây, Hàn Giáng, Địch Thanh và Chủng Ngạc đang thảo luận kế sách phá thành cuối cùng.
Phạm Ninh hy vọng đại quân nam lộ có thể giải quyết được thành Diêm Châu trong vòng một tháng, sau đó hai nơi sẽ hợp binh lại một chỗ, cùng bao vây phủ Hưng Khánh.
Bọn họ đã bao vây Diêm Châu Thành được mười ngày rồi, nhưng quân Tây Hạ trước sau vẫn không phá vây ra khỏi thành, việc tấn công thành trì không thể tránh né nữa rồi.
Căn cứ vào tình báo, bọn họ đã sửa sang lại các loại số liệu của Diêm Châu Thành, Chủng Ngạc giới thiệu cho mọi người:
- Tường thành cao hai trượng năm thước, chu vi dài ba mươi dặm, giống với các tường thành khác của Tây Hạ, dùng bùn đất chế mà thành, năm trước tân trang lại từ đầu, cửa thành tổng cộng có hai tòa, tây thành và đông thành, không có sông bảo vệ thành, tất cả thành trì Tây Hạ đều không có con sông đào bảo vệ thành nào, chúng ta có thể dùng chùy lớn công thành đụng vỡ cửa thành, cũng có thể dùng máy bắn đá bắn nát tường thành, về phần dùng thang công thành để công thành toàn diện, nói thật, ta không quá tán thành, như vậy thương vong quá lớn.
- Thực lực của quân Tây Hạ khi chiến đấu trên đường phố như thế nào?
Hàn Giáng hỏi.
- Sáu vạn quân này là quân vùng núi, am hiểu tác chiến vùng núi, chiến đấu trên đường phố bên trong thành có lẽ tương đối mạnh mẽ, bất quá chúng ta lựa chọn đánh đêm.
- Quân Tây Hạ không am hiểu đánh đêm sao?
Hàn Giáng có chút khó hiểu.
Chủng Ngạc khẽ cười nói:
- Không phải là bọn chúng không am hiểu, mà là ta đặc biệt huấn luyện riêng cho năm vạn quân đội đánh đêm, huấn luyện suốt một năm, cho nên việc đánh đêm chúng ta nhất định sẽ chiếm ưu thế.
Hàn Giáng thở nhẹ một tiếng:
- Một khi bùng nổ cuộc chiến tàn khốc trên đường phố, dân chúng bên trong thành sẽ bị liên lụy.
- Tướng công, việc này cũng hết cách, chiến tranh chính là như vậy, dân chúng bị cuốn vào chiến tranh rất khó có thể tồn tại may mắn, nếu chúng ta thương tiếc cho dân chúng, vậy phải trả giá bằng số thương vong càng thê thảm và nghiêm trọng.