Một vạn binh lính quân Tống áp giải hơn mười vạn phụ nữ và trẻ em tới Diên An phủ bố trí, tù binh thì đưa đi tới các thành lân cận, Vi Thành đã nhốt gần hai vạn tù binh, Hàn Giáng đại diện triều đình đã nói cho bọn họ biết, sau năm năm khai thác quặng sẽ thả cho bọn họ về nhà, nếu như vẫn coi quân Tống là địch, vậy quân Tống không giữ lại tù binh nữa, đem giết toàn bộ.
Chiến tranh ở miền nam Tây Hạ cơ bản đã chấm dứt, Chủng Ngạc dẫn ba vạn kỵ binh và hai vạn bộ binh tiếp tục quét sạch dư nghiệt quân Tây Hạ, Hàn Giáng thì dẫn hơn mười vạn đại quân lên phía bắc, cùng hội họp với Phạm Ninh.
Đầu tháng bảy, năm trăm ngàn quân Tống bao vây Hưng Khánh thành, Tây Hạ vốn chính là tiểu quốc, đại bộ phận đều là núi, sa mạc, hoàn toàn dựa vào địa thế hiểm trở và binh lính dũng mãnh và đất rộng của nhiều mới giao chiến với quân Tống, một khi ưu thế địa lợi bị phá vỡ, một khi quân Tống phát huy ưu thế quân chủng của mình, che giấu khuyết điểm, ưu thế binh lính dũng mãnh của Tây Hạ cũng sẽ bị triệt tiêu.
Cho tới bây giờ, quân Tống thủy chung vẫn không tiến hành tác chiến quy mô lớn ở dã ngoại với quân Tây Hạ, còn lần này, năm mươi vạn đại quân vây thành, quân Tống cũng sẽ không cho quân Tây Hạ cơ hội.
Đại doanh quân Tống ở ngoài thành Tây Hạ ba dặm, cấu trúc quân doanh bản tường chắc chắn, các đường kênh ở phía tây rộng lớn xuất hiện đầy chiến thuyền quân Tống, cho dù kỵ binh Tây Hạ từ phía bắc Hạ Lan Sơn hoặc là hành lang Hà Tây đột kích, cũng không thể vượt qua phòng tuyến thủy quân.
- Căn cứ tình báo lúc trước chúng ta nắm giữ, nội bộ Tây Hạ chia rẽ nghiêm trọng, quyền hành quân sự do Lương Thái Hậu, Lương Ất Mai đứng đầu, mà quý tộc Tây Hạ chủ trương thực thi chế độ Nhiếp chính vương, phản đối Thái hậu lâm triều, bọn họ chủ yếu khống chế được các bộ lạc Tây Hạ, chính là sinh Đảng Hạng, kỵ binh bộ lạc Đảng Hạng Hạ Lan Sơn chậm chạm không chịu tới cứu viện Hưng Khánh phủ, đây chính là lý do.
Trong đại trướng, Phạm Ninh và Hàn Giáng vừa uống trà, vừa tán gẫu về thế cục trước mắt.
- Vậy hành lang Hà Tây bên đó như thế nào?
Hàn Giáng uống một ngụm trà, thản nhiên cười hỏi.
- Hành lang Hà Tây khá phức tạp, nếu năm đó sau khi Lý Nguyên Hạo chiếm cứ hành lang Hà Tây, có thể cùng Thổ Phiên đạt thành hiệp nghị hòa bình, cũng là có thể đứng vững, nhưng gã mang dã tâm quá lớn, muốn mưu đồ Hà Hoàng, làm Thanh Đường Thổ Phiên bức hướng Tống triều, hơn nữa gã đem du mục Đảng Hạng chuyển qua hành lang Hà Tây, điều này rõ ràng cho thấy muốn đoạt lấy bãi cỏ người Khương, đương nhiên bị người Khương mãnh liệt chống lại, còn về người Hán trên hành lang Hà Tây thì chỉ dùng thủ đoạn hòa thân, cũng sẽ không quá thành công, dù sao người Đảng Hạng có tính bài ngoại, xem cảnh ngộ Lương Thái hậu hôm nay sẽ biết, thật ra người Đảng Hạng cũng có thể cho Thái hậu lâm triều, nhưng điều kiện tiên quyết là Thái hậu cũng phải xuất thân quý tộc Đảng Hạng, vấn đề đã tới rồi.
- Hiện tại quân Tống và Thổ Phiên liên tục hợp tác tấn công hành lang Hà Tây, Thổ Phiên có thể có dã tâm đối với hành lang Hà Tây không?
Phạm Ninh lắc đầu cười:
- Làm sao có thể không có dã tâm? Bãi cỏ phì nhiêu như vậy, chỉ có dã tâm còn chưa đủ, còn phải có năng lực, Thanh Đường Thổ Phiên chỉ có một chi nhánh Thổ Phiên, có thể chiếm đóng Hà Hoàng cùng với Thanh Hải Hồ đã là cực hạn của bọn họ, nếu như bọn họ muốn chiếm cứ hành lang Hà Tây, chỉ sợ cuối cùng cả Hà Hoàng cũng không bảo đảm được, điểm này, Đổng Chiên hẳn rất rõ ràng, anh ta lần này cho chúng ta ân tình, chính là hy vọng Tống triều sẽ bỏ qua Hà Hoàng.
- Xem ra chúng ta có thể khống chế hành lang Hà Tây?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Cũng chỉ có người Hán mới có thể bảo vệ lâu dài hành lang Hà Tây, đầu tiên chúng ta là dân tộc nông canh, sẽ không muốn người Đảng Hạng, người Thổ Phiên đoạt bãi cỏ như vậy, chỉ biết chiếm cứ thành trì, điểm này người Khương liền ủng hộ chúng ta, thứ hai chúng ta có thị trường, người Khương nuôi dưỡng dê ngựa có thể bán cho chúng ta, thứ ba Tống triều ở hành lang Hà Tây thu thuế rất thấp, thậm chí là miễn thuế, đương nhiên các dân tộc hành lang Hà Tây hoan nghênh, hơn một ngàn năm, chúng ta trở về hành lang Hà Tây, chỉ là khôi phục quyền thống trị mà thôi, chứ không phải người ngoại lai xâm nhập.
- Vậy ngươi cảm thấy khi nào chúng ta có thể phá thành Hưng Khánh?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Chúng ta cần kiên nhẫn hai ba tháng! Bên trong thành sắp gặp phải nguy cơ lương thực rồi.
Đúng lúc này, có binh lính cầm sổ sách bẩm báo:
- Khởi bẩm Tướng công, Tây Bình phủ đưa tới một người, nói là Tể tướng Tây Hạ.
Không bao lâu, mấy tên lính đem một gã nam tử dáng người buồn bã vào, chính là từ Biện Lương trở về Lương Ất Mai, y có giấy thông hành triều đình Tống triều ban phát, một đường thông suốt, nhưng ở Tây Bình phủ thì không được, vùng này đang tiến hành đại chiến kịch liệt, tướng phòng giữ không dám làm chủ, liền đưa y đến chỗ Phạm Ninh.
Phạm Ninh đánh giá Lương Ất Mai một chút, thấy y ba mươi mấy tuổi, ánh mắt rất khôn khéo, chỉ có điều bộ dạng rất xấu, hắn khoát tay, bọn lính lui ra, hắn liền cười nói:
- Lương tướng quốc mời ngồi!
Lương Ất Mai biết hai người đối diện đều là Phó tướng Tống triều, hơn nữa dáng người rất trẻ, không ngờ chính là tiểu Phạm tướng công nổi tiếng, họ tên của hắn mỗi ngày đều xuất hiện trên báo chí, không ngờ vẫn còn trẻ như vậy.
Lương Ất Mai cũng không khách khí, ngồi xuống nói:
- Ta phụng lệnh Thái hậu tới kinh thành của quý quốc, yết kiến thiên tử Đại Tống, bây giờ đang trở về Hưng Khánh phủ.
Hàn Giáng khẽ mỉm cười:
- Lương Tướng quốc yên tâm, chúng ta sẽ không làm khó ngươi, sẽ cho ngươi trở về, chỉ là muốn cùng ngươi nói chuyện một chút.
Lương Ất Mai thả lỏng, hỏi:
- Muốn cùng ta nói chuyện gì?
Phạm Ninh và Hàn Giáng nhìn nhau, Phạm Ninh chậm rãi nói:
- Năm mươi vạn đại quân vây quanh Hưng Khánh phủ, vây nhưng không đánh, các nơi còn lại của Tây Hạ chúng ta đang thuận lợi quét sạch, mười lăm vạn liên quân quân Tống và Thổ Phiên cùng với mấy vạn kỵ binh người Khương đang bao vây tiễu trừ quân Tây Hạ ở Hà Tây, Liêu quốc sẽ không ra binh trợ giúp Tây Hạ, Hưng Khánh phủ còn có thể kiên trì bao lâu, hai tháng hay là nửa năm?
Phạm Ninh thấy sắc mặt Lương Ất Mai biến hóa, lại tiếp tục nói:
- Ta hiện tại cũng không phải khuyên các ngươi đầu hàng, ta chỉ nói cho ngươi biết, đại thế Tây Hạ đã mất, một khi phá thành, hoàng đế nhỏ tuổi và Thái hậu của Tây Hạ đều sẽ bị đưa đi Biện Lương, Lương tướng quốc phải làm thế nào mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất, hy vọng Lương tướng quốc suy nghĩ kĩ một chút, ngươi là người Hán, không phải người Đảng Hạng, là công thần người Hán ở lại Tây Hạ, hay vẫn là nô ở Tây Hạ mất nước bị đưa đi Biện Lương giam lỏng cả đời, ngươi tự mình lựa chọn đi.
Phạm Ninh nói xong, liền đứng dậy dặn bảo xung quanh:
- Đưa Lương tướng quốc và tùy tùng của y vào thành!
Trong lòng Lương Ất Mai rối loạn, không biết nói gì, liền chắp tay, đi theo binh sĩ rời đi.