Nhìn bóng dáng Lương Ất Mai đi xa, Hàn Giáng cười nói:
- Y sẽ tỉnh ngộ sao?
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Người này nhìn ra được là người thông minh, ta hy vọng y có thể cứu lại dân chúng một thành.
Chiến tranh ở Tây Hạ liên tục, nhưng dân chúng kinh thành dần dần không hề đặc biệt chú ý đến nó nữa, chỉ có thắng lợi trọng đại mới quan tâm một chút, những trận chiến hàng ngày đã không đủ hứng thú với bọn họ.
Dù sao cũng tới mùa hè, thời tiết đặc biệt nóng bức, chiến tranh nóng nảy chỉ có thể tăng thêm nhiệt độ mà rất khó giảm nhiệt, đám dân chúng càng muốn nói về phong hoa tuyết nguyệt, nói về danh ca kỹ mới của rạp mới ra cùng với tình yêu phát sinh ở Phàn Lâu, hoặc là chuyện về hội thi đá cầu ngựa ô, cuộc sống của dân chúng Tống triều mới bình thường.
Hai năm qua kinh thành đặc biệt thịnh hành quần áo mộc miên, mùa hè mặc áo mộc miên đã trở thành thời thượng, theo kỹ thuật dệt không ngừng đột phá cùng với máy xe sợi, mộc miên trước kia rất khó dệt giờ được xe sợi thành những sợi chỉ dễ dàng, tiếp đó dệt thành vải vóc.
Hàng năm nguyên liệu mộc miên đến từ Lưu Cầu phủ và Lã Tống phủ mấy trăm vạn gánh, khiến nguyên liệu mộc miên luôn đầy đủ, cây bông gòn ở Đại Tống sớm trở thành vật hằng ngày, mộc miên mềm dịu, thông khí rất tốt, mùa hè mát mẻ, mùa đông ấm áp, rất được dân chúng ưa thích, đã dần dần sóng vai cùng với tơ đay và hàng dệt truyền thống, trở thành một trong ba loại hàng dệt nổi tiếng Đại Tống, tốt đẹp chính là triển vọng bắt đầu gieo trồng quy mô lớn cây mộc miên ở địa khu Nam Đình.
Mà Phạm Ninh từng ôm kỳ vọng miên hoa nhưng trước sau không mở rộng được, đây cũng là điều hắn không ngờ tới lúc trước.
Tiếp theo là hương liệu, hương liệu Nam Dương tràn vào rất nhiều, khiến hương liệu cũng hóa thành hàng xa xỉ phẩm hằng ngày.
Một ví dụ điển hình chính là, rất nhiều gia đình giàu có sử dụng xà phòng thơm cũng bởi vì phương pháp chế tác cùng với phối phương bị lộ ra ngoài, nhanh chóng bị sản xuất quy mô lớn nên từ một xâu tiền một bánh, rất nhanh xuống đến năm mươi văn tiền một bánh.
Nhưng lương thực thật sự thay đổi diện mạo của Đại Tống, Thiểm Tây lộ, Hà Bắc lộ gieo trồng cây ngô quy mô lớn, lượng lớn cây ngô chuyển thành nuôi heo, khiến cho heo chưa xuất chuồng của Đại Tống nhanh chóng gia tăng, sản lượng thịt heo cung ứng trong thành bắt đầu tăng cao.
Nhưng công lao của cây ngô và bí đỏ không ở nơi này, khiến cho người nghèo nhất trong thôn cũng có thể ăn ba bữa cơm một ngày.
Hiệu quả trực tiếp của việc ăn no chính là nhanh chóng tăng nhân khẩu của Tống triều, thống kê số dân của năm Hi Ninh thứ ba, số người Đại Tống đã đạt một trăm ba mươi triệu, so với năm năm trước gia tăng mười triệu.
Vật liệu phong phú chưa từng có, triều đình thu chi cân bằng, tài nguyên hải ngoại cuồn cuộn, giảm bớt nhũng phí và nhũng binh nên tiết kiệm một lượng lớn, vấn đề quan lại vô dụng cũng bắt đầu được giải quyết, toàn bộ Đại Tống tiến vào thời kì phồn thịnh nhất từ khi lập quốc tới nay.
Xã hội phồn thịnh cũng đã mang đến chuyển biến tư tưởng, đi hải ngoại mưu sinh sớm đã thâm nhập vào lòng người, không ai cho rằng đó là xa xứ, mà chỉ là một cách sống, hoặc là cách mưu sinh.
Thậm chí đi vụ công hải ngoại vài năm cũng có thể mang về một số tiền lớn, tuy rằng rất vất vả, nhưng có thể kiếm được số tiền lớn, nên vẫn khiến cho rất nhiều người chạy theo như vịt.
Trên đường Thư Uyển của Chùa Đại Tướng Quốc Đông Kinh, có một tấm biển chiêu mộ hải ngoại rất lớn, trên đó viết: "Tiên sơn phú địa, vàng kim quốc độ, Bắc đảo đang kêu gọi ngươi!"
Tất cả dân chúng qua chùa Đại Tướng Quốc đều nhìn thấy tấm biển này, trên thực tế, nhiều địa phương trên kinh thành đều có biển chiêu mộ lao công hải ngoại, thương nhân lớn và quyền quý Đại Tống ở hải ngoại mua nhiều hải đảo và đất đai như vậy, cần nhất chính là nhân lực, cho nên mỗi ngày trên báo chí, treo đầy quảng cáo chiêu mộ di dân hải ngoại, hứa hẹn cấp đất, cấp nhà ở, cấp súc vật.
Bắc đảo đương nhiên cũng chiêu mộ ở đây, điểm chiêu mộ chính là Kỳ Thạch quán.
Kỳ Thạch quán chỉ còn lại thê tử và Phạm Thiết Qua ở lại kinh doanh, kinh doanh cũng không tệ lắm, Phạm Thiết Qua cũng không có suy nghĩ di dân hải ngoại, huynh đệ Minh Nhân, Minh Lễ bất đắc dĩ, đành phải lấy kỳ thạch quán làm địa điểm chiêu mộ di dân và lao công hải ngoại.
Ở cửa lớn kỳ thạch quán đặt một khối trượng dài, biển quảng cáo rộng tám thước, mặt trên cũng viết: "Tiên sơn phúc địa, vàng kim quốc độ, Bắc đảo đang kêu gọi ngươi!""
Hồ nước và đồng bằng rộng lớn của bức tranh bối cảnh như mộng như ảo, cùng với thiếu nữ tươi đẹp, vô cùng hấp dẫn.
Mà trên cửa chính của kỳ thạch quán cũng treo lên biển hiệu chiêu mộ Bắc đảo.
Giữa trưa, một người trung niên đi tới kỳ thạch quán, anh ta mặc áo thô đuôi ngắn, hơi sợ hãi rụt rè, tiểu nhị vừa nhìn thấy đã biết, là di dân tới ứng mộ đây mà.
- Ta muốn hỏi một chút, biển chiêu mộ đi công vụ hải ngoại này…
Phạm Thiết Qua đứng lên:
- Ta phụ trách chiêu mộ, chúng ta sang nhà bên cạnh, đi thôi!
Vài tên thợ xây đang dùng gạch xanh xây lấp kín tường, tách điểm chiêu mộ hải ngoại và kỳ thạch quán ra, Phạm Thiết Qua phát hiện không chỉ một lần, rất nhiều người cũng không dám tiến vào.
Phạm Thiết Quan dẫn người đàn ông trung niên sang nhà bên, mời anh ta ngồi xuống, lại rót một chén nước trà đá lạnh, người đàn ông trung niên chắc đang nóng nực, một hơi uống cạn, thoải mái nhẹ nhàng thở ra thật dài.
- Lão đệ họ gì, là người nơi nào?
- Ta đây họ Vương, người huyện Xác Sơn Thái Châu, là một tá điền, không muốn trồng trọt cho người khác, nghe nói hải ngoại có thể kiếm tiền, ta cũng muốn đi xem thử.
Phạm Thiết Qua lại cười hỏi:
- Vậy sao lại nghĩ đến chỗ của ta? Ở kinh thành chiêu mộ đi hải ngoại rất nhiều.
- Ta đây nghe nói Bắc đảo là nhà tiểu Phạm tướng công đấy, tiểu Phạm tướng công tốt lắm, chắc có lẽ không bạc đãi ta đâu.
Phạm Thiết Qua ngẩn người ra, chính là cháu trai nổi tiếng thiên hạ của mình rồi, ông ta vội vàng cười tủm tỉm nói:
- Đương nhiên sẽ không bạc đãi, hơn nữa Bắc đảo thích hợp hơn với người Trung Nguyên, đảo Lã Tống bên kia quá nóng, ngày nào cũng như mùa hè, khí hậu Bắc đảo cùng với khí hậu bên này không khác nhiều lắm, đi vào trong đó cuộc sống rất an nhàn, buổi tối mọi người tụ tập quán rượu khắp nơi nói chuyện phiếm, sau đó tắm suối nước nóng rồi ngủ, rượu thì dùng quả mái chèo để ủ đấy, nghe nói tiện nghi vô cùng.
Người trung niên hiển nhiên đối với cuộc sống nhàn nhã hứng thú không lớn, anh ta cẩn thận hỏi:
- Ta đây muốn hỏi một câu qua bên kia làm gì, còn nữa, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?
- Qua bên kia có vài công việc, ngươi có thể tự mình lựa chọn, một là khai hoang làm ruộng, chủ yếu là lúa mì, hai là chăn thả cưỡi ngựa, chủ yếu là chăn dê, hoặc là thợ thủ công, như đốn củi, lấy quặng linh tinh, ăn ở quần áo cũng không cần tiền, một ngày ba bữa, bao ăn no, ba ngày một bữa thịt, tiền công lương là 300 đồng một ngày, làm mười ngày có thể nghỉ một ngày, lễ to cũng có thể nghỉ một ngày, nếu ngày lễ cũng không nghỉ ngơi, tiền công có thể gấp đôi, thời hạn có hai loại, một loại ba năm, một loại năm năm, ngươi có thể tự mình chọn.