Phạm Thiết Qua sớm đã thuộc làu.
Người trung niên do dự một chút nói:
- Có thể dự chi một chút tiền lương không.
- Đương nhiên có thể, nhiều nhất có thể dự chi một năm tiền công, tuy nhiên tiền không phải cho ngươi, mà là ngươi chỉ định cho người nhà, đưa vào lúc lên thuyền, đây là quy củ, mọi nhà đều làm như vậy đấy.
- Ta hiểu rồi, vậy ta đây báo danh luôn bây giờ, đi cùng thê tử.
Phạm Thiết Qua lấy ra một phần khế ước công vụ hải ngoại, hai thứ này đều là ấn chế quan phủ thống nhất, chỉ có bổ sung một chút điểm cuối cùng, ví như yêu cầu đặc thù, dự chi tiền công linh tinh.
Người đàn ông trung niên không biết chữ, anh ta chậm rãi nói:
- Ta đây là Vương Ngân, thê tử ta đây là La Tam Cô, chuẩn bị đi ba năm, ta đây muốn dự chi một năm tiền công, tiền công cấp cho phụ thân ta.
Phạm Thiết Qua viết xong khế ước, hai bên kí tên đồng ý, Phạm Thiết Qua cười nói:
- Nếu ở kinh thành ngươi có người bảo đảm, hiện tại ta có thể đem tiền công cho ngươi luôn.
- Tiền công không vội, khi xuất phát đưa cho phụ thân ta là được, xin hỏi khi nào thì xuất phát?
Phạm Thiết Qua tính đi tính lại ngày:
- Hai mươi ngày sau ngươi có thể đi đến kinh thành không?
- Có thể!
- Vậy hai mươi ngày sau tới tìm ta, ta sắp xếp ngươi lên thuyền đi Dương Châu, ở Thượng Hải Dương Châu lên thuyền đi Bắc đảo, nhớ kỹ, chậm nhất là ngày 20 tháng 7 phải tới kinh thành, nếu không sẽ phải đợi ba tháng nữa.
Người đàn ông cầm một phần khế ước vội vàng đi ngay.
Phạm Thiết Qua trở lại trên bàn ghi chép lại, lầm bầm cười nói:
- Kinh doanh vẫn thật không tệ, mới một tháng cũng đã có 231 người, hộ di chuyển cũng có tám mươi ba nhà.
- Đại chưởng quỹ, đi hải ngoại tốt như vậy sao?
Vài tiểu nhị vây quanh tò mò cười hỏi.
- Mấy tiểu tử ngốc, đi hải ngoại cũng phải chọn địa phương đấy, Côn Châu là tốt nhất, tiếp theo chính là Bắc đảo, ta không phải khoe khoang, ta đều nói lời thật lòng.
- Nghe nói Lã Tống phủ xếp hạng thứ hai...
Một gã tiểu nhị vừa mới nói một câu, Phạm Thiết Qua liền đấm một đấm lên bàn:
- Nói bậy! Lã Tống phủ chỉ khai thác sớm, phát triển được sớm thôi, bên kia quanh năm suốt tháng nóng như chó, làm sao có thể thoải mái như Bắc đảo.
Tiểu nhị sợ tới mức không dám lên tiếng nữa, Phạm Thiết Qua lại nói:
- Hiện tại Bắc đảo có bảy ngàn năm trăm hộ dân chúng rồi, nhà nhà đều có đất, đi tới đó sẽ không nguyện trở về, đây không phải chứng minh tốt nhất sao?
Có một tiểu nhị thiếu chút nữa nói:
- Người đi Lã Tống phủ cũng không nguyện trở về.
Nhưng thấy ánh mắt đại chưởng quỹ hung ác, tiểu nhị không dám lên tiếng nữa.
Lúc này, một phu nhân ngoài năm mươi tuổi đi đến, bọn tiểu nhị đều chào hỏi:
- Chào phu nhân!
Người tới chính là lão thê Dư thị của Phạm Thiết Qua, cho dù hai đứa con trai ra sức giật dây mẹ đi Bắc đảo dưỡng lão, nhưng Dư thị không yên lòng về chồng, liền không chịu đồng ý, dù sao bà cũng phải cùng chồng ở một chỗ.
- Bà chủ đã trở về, chúng tiểu nhị có thể ăn cơm rồi!
Chúng tiểu nhị đáp trả một tiếng, đều chạy tới hướng hậu viện, đương nhiên Dư thị không phải làm cơm, cơm có nương phụ phòng bếp chuyên môn phụ trách nấu cơm, Dư thị cũng có mấy nha hoàn nữa, hai huynh đệ giàu sang sánh với một nước sao có thể để mẹ phải vất vả được.
- Thế nào, đứa nhỏ có thể giữ được không?
Phạm Thiết Qua bưng một chén nước cho thê tử, thân thiết hỏi han.
Hai người nói tới vợ ba Thôi Tú của đứa cháu họ Phạm Ninh, Thôi Tú mấy ngày đầu năm trong dịp chồng về nhà đã có bầu, hiện tại đã hơn sáu tháng, vài ngày trước, nàng không cẩn thận ngã từ trên bậc thang xuống, Phạm gia từ trên xuống dưới đều sợ hãi, Phạm Thiết Qua nhận được tin tức, đặc biệt để lão thê đi thăm cháu dâu.
Dư thị uống một hớp nước nói:
- Trong cung có mấy ngự y đến đấy, ngự y nói, có dấu hiệu báo trước đẻ non nhưng không rõ ràng, khả năng bảy phần là giữ được thai, trời nóng như vậy, A Tú đều phải nằm ở trên giường, chỉ sợ có chút gian nan.
- Vậy cũng không còn cách nào, bảo vệ đứa nhỏ là quan trọng!
Dư thị gật đầu:
- Chính A Tú cũng nói như thế, nàng nói chỉ cần bảo vệ đứa nhỏ, vất vả khổ cực nàng cũng can tâm tình nguyện.
- Vậy Tào gia có người tới không?
- Chị dâu của A Tú đến, mẹ kế cũng tới, tuy nhiên nhìn ra được, quan hệ của A Tú và họ khá lạnh nhạt, chỉ có duy trì lễ phép, còn đại tẩu và nàng thì quan hệ lại khá tốt.
Nói đến đây, Dư thị khẽ thở dài một tiếng:
- A Tú đoan trang rộng lượng, dịu dàng hiền lành, lại xinh đẹp, nếu nàng làm vợ cả hoàn toàn không có vấn đề, nếu A Lễ có thể cưới được nàng...
- Chớ nói nhảm!
Phạm Thiết Qua chặn ngang câu nói của thê tử rồi nhìn ngó hai bên, hạ giọng nói:
- Nàng là cháu ruột Thái hậu, đích nữ của Tào gia, không phải người chúng ta có thể mơ tưởng, về sau đừng nói như vậy nữa, để cho người khác nghe được không hay đâu.
- Ta cũng chỉ nói thế thôi, A Lễ cũng không xứng với người ta, cũng chỉ có A Ninh có thể xứng đôi với nàng! Ai có thể thu được, năm đó cái đứa nhỏ ngốc kia không ngờ trở thành Quận Vương rồi, nếu đại ca còn sống, không biết sẽ hãnh diện tới mức nào?
Phạm Thiết Qua nhẹ nhàng gật đầu:
- Nói thật, ta cũng có chút muốn đi Bắc đảo rồi.
Dư thị mừng rỡ:
- Ông xã, ông rốt cục cũng nghĩ thông suốt sao?
Phạm Thiết Qua thở dài:
- Ai bảo mẹ già của ta ở Bắc đảo chứ? Bà đã hơn tám mươi tuổi rồi, đoán chừng hai năm này, nếu như ta không đi qua gặp bà một lần, đời này chỉ sợ cũng không có cơ hội, ta nhất định sẽ tiếc nuối cả đời đấy.
Dư thị dụi dụi mắt, có chút thương cảm nói:
- Ta cũng muốn xem con trai và cháu trai, ông nói khi nào thì chúng ta đi?
- Một tháng sau, Dương Châu có một đội thuyền muốn đi Bắc đảo, chúng ta an vị chuyến này đi, cửa hàng thì tạm thời đóng mấy tháng, nếu chúng ta không trở lại, vậy giao nó cho Chu lão gia.
- Vậy bọn tiểu nhị làm sao bây giờ?
Phạm Thiết Qua cười nói:
- Dẫn bọn hắn cùng đi xem xem, để bọn họ mở mang tầm mắt, đừng cả ngày nói Bắc đảo không bằng Lã Tống phủ.
***
Quý phủ Phạm Ninh hai ngày nay quả thật có chút lộn xộn, trước đó vài ngày khi Thôi Tú ngắm hoa ngã một cái, cái thai trong bụng bị động, trong ngày đó liền thấy màu đỏ, Chu Bội sợ tới mức mời thái y trong cung tới khám, kết quả phải nằm trên giường một tháng tĩnh dưỡng giữ thai.
Thôi Tú gả cho Phạm Ninh gần ba năm, rốt cục đầu năm nay cũng có bầu, đứa nhỏ đối với nàng mà nói quan trọng hơn tất cả, chưa nói đến tĩnh dưỡng một tháng, nếu có thể bảo vệ đứa nhỏ, cho dù tĩnh dưỡng một năm nàng cũng can tâm tình nguyện.
Chuyện này cho thấy người hầu bên Thôi Tú sơ sẩy, không kịp thời dìu đỡ, tuy nhiên Chu Bội cũng không trừng phạt, chỉ có điều nàng đã thay đổi một hầu gái cẩn thận bên cạnh Thôi Tú.
Chu Bội ngồi ở đầu giường, vừa cẩn thận cho Thôi Tú nằm ở trên giường ăn canh hạt sen ngân nhĩ, vừa cười nói: