- Chuyện tốt thường gian nan, năm đó thời điểm ta sinh lão nhị ngôi thai hơi lệch, thiếu chút nữa thì nguy hiểm, điều trị suốt ba tháng mới từ từ phục hồi, kiểu điềm báo đẻ non như muội rất nhiều người gặp phải, là chuyện dễ xảy ra nhất khi sinh con.
Thôi Tú ngượng ngùng nói:
- Chuyện này cũng phải trách chính mình, phát hiện phía sau lá sen có một con hàn đan, vội vàng muốn xem, liền quên bậc thang dưới chân, đại tỷ, Xuân Đào muốn đỡ ta nhưng không kịp, đừng trách cứ nàng.
- Ta không trách cứ nàng, nàng vẫn theo chân muội, chỉ có điều bên cạnh muội có một người đắc lực, ta không hy vọng lại xuất hiện điều không ngờ, nếu không ta không có cách nào ăn nói với quan nhân, chàng đã gửi gắm muội cho ta.
- Tạ ơn đại tỷ!
Chu Bội lại đánh giá phòng một chút, cười nói:
- Phòng có chút hơi oi bức, thái y chỉ nói không thể uống lạnh như băng gì đó, nhiệt độ trong phòng thấp một chút không sao, ta cảm thấy có thể thoải mái một chút, hay là thêm một tầng băng nữa đi!
Gia đình giàu có ở kinh thành đều có một hầm băng, chủ yếu là khi mùa hè nóng nực thì sử dụng, phủ Phạm Ninh cũng không ngoại lệ, nhà bọn họ có hai hầm băng, phòng ở đều có kẹp tường, chính là mùa đông thêm một tầng gạch lạnh vào trong kẹp tường, phòng của Thôi Tú vốn ban đầu cũng có gạch lạnh, bởi vì phải giữ thai, đều bỏ gạch lạnh đi hết, khiến phòng trở nên rất nóng.
Thôi Tú cũng nóng đến khó chịu, liền gật đầu:
- Thêm ít một chút là được rồi.
- Ta biết rồi!
Chu Bội lập tức sai nha hoàn đi thông báo bà quản gia, cho ngoài phòng ngủ Tam phu nhân thêm hai thước băng.
Thêm băng nhiệt độ gian phòng rất nhanh liền xuống thấp, lập tức đã không còn cảm giác oi bức như trong lồng ấp kia, Thôi Thanh Tú cũng cảm thấy thoải mái hơn. Nàng uống xong canh hạt sen, cảm giác có chút buồn ngủ, Chu Bội lệnh cho hầu gái đắp chăn cho nàng, không quấy rầy Thôi Tú nghỉ ngơi, liền nhanh bước ra ngoài.
Đi tới bên ngoài đình, đã thấy trưởng nữ Phạm Chân Nhi dẫn theo muội muội Phạm Linh Nhi ở trên thuyền hái sen, Phạm Linh Nhi thấy mẫu thân, hưng phấn hất tay, trong tay cầm hai cành hoa, hô:
- Mẹ, con hái được hai cành hoa rồi, mang về cắm trong bình hoa.
- Hai con coi chừng một chút, đừng để ngã xuống nước.
Chu Bội lo lắng hô.
Phạm Chân Nhi cười nói:
- Đại nương, yên tâm đi! Có con ở đây, Linh Nhi không rơi xuống nước đâu.
Chu Bội bất đắc dĩ than, nàng lo lắng chính là Chân Nhi, làm việc hấp tấp, lá gan cực lớn, mới mười một tuổi, không ngờ đã lén đi dạo khu vui chơi, dọa toàn bộ phủ phải đi tìm, bị mẹ nó hung hăng dạy dỗ vài câu thì khóc đòi đi Tây Hạ tìm phụ thân, đứa nhỏ này bị cha làm hư rồi.
Chu Bội đành phải sai mấy người hầu gái chèo một con thuyền cùng đi bên cạnh, lúc này, Phạm Chân Nhi nghĩ đến một việc, vội vàng chèo thuyền đến gần bờ, nàng cười hì hì chạy đến trước mặt Chu Bội, ôm cánh tay của Chu Bội làm nũng nói:
- Đại nương, cho con nuôi một con mèo, có được không?
Chu Bội tức giận nói:
- Con nuôi bao nhiêu động vật rồi, tự con đếm một chút đi, ngựa con, nai con, sóc, nhím, vẹt, cá vàng, bây giờ còn muốn nuôi mèo, con có biết nuôi mèo không đấy, lớn lên liền biến thành mèo hoang, hơn nữa tam nương con đang dưỡng thai, trong nhà không thể có mèo chó linh tinh.
- Con đã hỏi rồi.
Phạm Chân cúi đầu xuống nhỏ giọng nói:
- Nuôi mèo hoa cũng sẽ không chạy loạn rồi.
Chu Bội suy nghĩ một chút nói:
- Hay là như vậy đi, đợi mấy tháng nữa, chờ tam nương con hạ sinh em bé rồi, con có thể nuôi mèo, nhưng chỉ được nuôi một con.
Phạm Chân hoan hô một tiếng, hô lên với Phạm Linh Nhi:
- Linh Nhi, đại nương cho chúng ta nuôi mèo rồi.
Chu Bội lập tức hơi ngổn ngang, Phạm Linh Nhi sao mà cũng muốn nuôi mèo?
Phạm Linh Nhi ở trên thuyền vui mừng nhảy nhót, con thuyền chao đảo, suýt nữa ngã xuống thuyền.
- Nha đầu chết tiệt kia, cẩn thận!
Chu Bội tức giận mắng một tiếng.
Thời gian dần dần đã đến tháng tám, dư hoạn còn lại ở các nơi của Tây Hạ đã bị tiêu diệt sạch sẽ, năm mươi nghìn kỵ binh Tây Hạ ở Hà Tây bị liên quân của Thổ Phiên, triều Tống cùng với người Khương liên tục tấn công bao vây và tiêu diệt, thương vong nặng nề, Ngôi Danh Lãng không thể không dẫn hơn mười nghìn người lui về núi Hạ Nam.
Cùng với việc Ngôi Danh Lãng trở về phương Bắc, ổ người Đảng Hạng cũ ở núi Hạ Nam bắt đầu xuất hiện cục diện muốn ngo ngoe động đậy. Nửa đầu tháng tám, Ngôi Danh Lãng đưa bốn mươi nghìn kỵ binh Đảng Hạng ở Thiên Tinh cốc cách phía bắc Định Châu sáu mươi dặm đã vượt qua kênh Đường Lai, bốn vạn kỵ binh không cản trở dòng nước chảy, một mạch chạy như bay xuống phía nam, lao thẳng tới Định Châu.
Vào ngay buổi tối khi biết tin người Đảng Hạng Hạng xuất quân, Phạm Ninh liền triệu tập hội nghị khẩn cấp, thảo luận đối sách ứng phó với kỵ binh Đảng Hạng.
Mọi người nhất trí cho rằng, chỉ có dùng một trận chiến tiêu diệt toàn bộ đội quân này, mới có thể hoàn toàn dập tắt hy vọng của Phủ Hưng Khánh. Phạm Ninh đồng ý với ý kiến của mọi người, quyết định xuất quân đợi đánh chính diện với đội kỵ binh Đảng Hạng này.
Ngay lúc đó Phạm Ninh đưa ra quyết định, do Hàn Giáng tiếp tục dẫn ba mươi vạn đại quân bao vây phủ Hưng Khánh, hắn đích thân dẫn đầu mười lăm vạn đại quân tiến lên phía Bắc Định Châu, thực hiện hy vọng cuối cùng của Tây Hạ là nghênh chiến với đội quân bốn vạn kỵ binh Đảng Hạng này.
Cùng lúc lên Bắc còn có năm mươi chiếc tàu hơi nước và ba trăm tàu chiến nghìn thạch, mười lăm vạn đại quân của Phạm Ninh bao gồm tám vạn kỵ binh và bảy vạn bộ binh tinh nhuệ.
Mặt khác, Phạm Ninh còn lệnh cho đô thống lĩnh Trần Yến dẫn theo ba vạn kỵ binh vòng đường lên bắc, đi đánh hang ổ của người Đảng Hạng ở núi Hạ Nam.
Bố trí đại quân xong, mười lăm vạn đại quân xuất phát xuyên đêm, nhanh chóng tiến về Định Châu.
Sáng hôm sau, Phạm Ninh dẫn theo mười lăm vạn đại quân đã đến nơi cách Định Châu về phía nam khoảng mười dặm, kênh Đường Lai từ Định Châu chảy xuyên qua thành, song song với Hoàng Hà. Sở dĩ Phạm Ninh vội vàng xuất binh, chính là muốn lợi dụng ưu thế của đường thủy một cách triệt để nhất.
Kênh Đường Lai từ đỉnh Thiên Tinh liên kết với sông Hoàng Hà, trên đường xuống phía nam, song song với sông Hoàng Hà, Định Châu, phủ Hưng Khánh, Tịnh Châu, Thuận Châu, Hoài Châu đều nằm ở giữa sông Hoàng Hà và kênh Đường Lai, khoảng cách giữa chúng bắc hẹp nam rộng, nơi hẹp nhất chính là ở Định Châu, chỉ có hai dặm, từ thành đông Định Châu kéo dài đến thành nam Định Châu có khoảng mười dặm, trong khu vực gần mười dặm, khoảng cách giữa hai con sông chỉ có hai dặm.
Đại quân dàn binh bố trận, ba vạn quân cung nỏ ở phía trước, bốn vạn quân giáo dài theo sát phía sau, hai bên mỗi bên có một vạn kỵ binh, đằng sau là đội hình sáu vạn kỵ binh.
Trên thực tế nơi này không thể bày ra chiến trường, phía bắc quân Tống là đường hẻm dài giữa sông Hoàng Hà và kênh Đường Lai, không chứa được bốn vạn người cùng lúc đánh tới, tay nỏ của quân Tống nhiều nhất chỉ cần đối mặt với sự đột kích của một vạn kỵ binh.