Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1011 - Chương 1008

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1008
 

Nơi này là nơi có ưu thế về địa hình mà Phạm Ninh phải giành lấy, hai con sông lớn đã hạn chế nghiêm trọng chiến trường của kỵ binh, khiến cho sự tấn công của bốn vạn kỵ binh bỗng trở thành sự tấn công trước sau của bốn đội quân mỗi đội một vạn kỵ binh.

Quân Tống dùng túi cát đắp thành một bức tường dài khoảng sáu thước, cao hai dặm, ba vạn tay nỏ của quân Tống tay cầm nỏ thần đứng ở phía sau tường cát, đằng sau là bốn vạn quân giáo dài, hai bên mỗi bên là một vạn kỵ binh, đằng sau nữa là sáu vạn kỵ binh, mười lăm vạn đại quân đằng đằng sát khí, sẵn sàng nghênh địch.

Bốn vạn quân kỵ binh Đảng Hạng khi đến gần Định Châu liển giảm tốc độ, Ngôi Danh Lãng rất quen thuộc địa hình, y biết quân Tống nhất định sẽ chặn đánh mình ở đoạn đường hẹp hai dặm đó, y không lo lắng mình phải tác chiến chính diện với quân Tống, mà là lo lắng quân Tống bố trí gai nhọn ở đoạn đường hẹp dài mười mấy dặm đó.

Cũng có tướng lĩnh cấp dưới khuyên y ở gần phủ Hưng Khánh hãy qua sông, nhưng tình báo nói với Ngôi Danh Lãng, quân Tống ở đoạn kênh Đường Lai nằm giữa Định Châu và phủ Hưng Khánh bố trí đầy thuyền chiến, quân đội của y không thể nào qua được kênh Đường Lai rộng trăm trượng, nếu cứ nhất quyết qua sông, sẽ chỉ làm cho một nửa số quân chôn thân trong lòng sông.

Kỵ binh cứ chậm rãi mà đi, bọn chúng bám theo một bên của sông Hoàng Hà mà hành quân, cố gắng hết sức rời xa thành Định Châu, đã qua được Định Châu bọn chúng cũng không phát hiện thấy có gai củ ấu. Ngôi Danh Lãng đã yên tâm, y ý thức được quân Tống cũng có kỵ binh, cho nên mới không bố trí gai củ ấu.

Lúc này, thám tử đến báo, ngoài mười dặm phát hiện chủ lực của quân Tống, ước chừng hơn mười vạn.

Ngôi Danh Lãng đánh giá lại một chút về hai bên địa hình, mặc dù là đồng bằng, nhưng hai con sông cách nhau quá gần, độ rộng của mặt đất chỉ khoảng hai dặm, nhiều nhất chỉ có thể chứa được một vạn kỵ binh tấn công, bốn vạn kỵ binh của y không thể trải được khắp chiến trường.

Ngôi Danh Lãng không thể không âm thầm bái phục sự lợi hại của chủ soái đối phương, lợi dụng địa hình đến tối đa, bốn vạn kỵ binh của y bị giới hạn địa hình, một chút đã mất đi ít nhất sáu phần chiến lực, trừ khi có thể phá vỡ tuyến phòng ngự của quân Tống, tiến vào gò đất phía trước, nếu không bọn họ thật sự sẽ bị quân Tống từ từ nghiền chết ở đây, hoặc là lùi về sau, nhưng nếu như quân Tống không động, ý nghĩa của việc lùi về sau cũng không lớn.

- Quân thứ nhất chuẩn bị tấn công!

Ngôi Danh Lãng lớn tiếng ra lệnh, y nhất định phải phá vỡ tuyến phòng ngự quân Tống, để triển khai chiến tuyến.

Một vạn kỵ binh nhanh chóng triển khai đội hình, bọn chúng lấy hai ngàn kỵ binh làm một hàng, xếp thành năm hàng, quân thứ hai cũng xếp ở sau, cũng năm hàng giống vậy, hai ngàn kỵ binh chiếm vừa đúng độ rộng hai dặm, kỵ binh tay cầm kiếm chiến, sau lưng đeo khiên chắn, trên ngựa treo thêm giáo ngắn, một tay kéo dây cương, ngựa chiến thở phì phò, hai chân trước mạnh khỏe đá xuống mặt đất.

- Tấn công!

Kiếm của Ngôi Danh Lãng vung lên, đưa ra mệnh lệnh tấn công.

"Hú" Tiếng kèn trầm thấp vang vọng xung quanh, một vạn kỵ binh dẫn đầu đã tấn công rồi.

Vạn con ngựa lao nhanh, mặt đất rung chuyển, cát bụi bay mù mịt, đội quân vạn kỵ binh thứ hai cũng từ từ tiến lên, chuẩn bị tốt để tấn công. Quân sĩ bình thường của bọn họ trên mình mặc giáp, đeo theo lá chắn và giáo ngắn, lưng đeo kiếm chiến, đây là trang phục hay thấy nhất của quân Tây Hạ, nhưng tướng lĩnh lại mặc áo giáp đồng lưu kim, đầu đội mũ chiến, tay cầm chiến giáo, lưng đeo kiếm dài, sát khí lạnh đến thấu xương.

"Tùng! Tùng! Tùng!" Tiếng trống trận dồn dập gõ vang, ba vạn tay nỏ của quân Tống đều tăm tắp giơ nỏ lên, hướng về góc bốn mươi lăm độ giơ lên, nhắm chuẩn vào bầu trời.

Tầm bắn của nỏ thần có thể đạt hai trăm bốn mươi bước, do nó là ném bắn, mũi tên từ trên trời rơi xuống, tầm bắn sát thương của nó cũng là hai trăm bốn mươi bước, nỏ thần có thể bắn xuyên qua áo giáp và lá chắn, có sức sát thương rất mạnh, từ khi nó ra đời đến nay, đã khiến cho quân Liêu và quân Tây Hạ sợ khiếp vía.

Kỵ binh Tây Hạ ngày càng gần, bụi bay che trời phủ đất, tràn ngập không trung, hàng kỵ binh thứ nhất của Tây Hạ đã tiến vào trong ba trăm bước, Địch Thanh vẫn chưa hạ lệnh, khi hàng thứ nhất dần dần tiến vào hai trăm năm mươi bước, ông mới ra lệnh:

- Bắn!

Tiếng mõ vang rộn, mười nghìn tay nỏ của hàng một và hàng hai đồng thời phóng tên, mười nghìn cung tên che trời phủ đất bay nhanh về phía kỵ binh, mưa tên dày đặc giống như gió bão bắn vào đám kỵ binh, vô số kỵ binh trúng tên ngã xuống, ngựa chiến cũng gục ngã, ít nhất có hơn nghìn tên lính bị trúng tên, hoặc bị kỵ binh phía trước làm ngã.

Nhóm đầu tiên bắn xong, lập tức cúi xuống lên dây cung, nhóm thứ hai lại là mười nghìn cung tên bắn ra, tên nỏ ầm ầm kéo đến, dày như mưa bão, kỵ binh Tây Hạ liền núp ở phía sau chiến mã, nhưng chiến mã lại không có nơi để núp, bắn đến quân Tây Hạ người ngã ngựa gục, thương vong nghiêm trọng, lúc này nhóm thứ ba lại là mười nghìn mũi tên bắn ra, mục tiêu của bọn họ chính là những kỵ binh hàng cuối cùng, hai nghìn tên lính kêu rên, quay cuồng trong mưa tên dày đặc.

Đợt thứ nhất ba mươi nghìn mũi tên bắn ra, mười nghìn kỵ binh tử thương vượt qua ba phần, nhưng kỵ binh Tây Hạ không hề có ý muốn thu quân, Ngôi Danh Lãng chính là muốn hy sinh mười nghìn kỵ binh này để phá tuyến phòng thủ của quân Tống, nếu như thu quân trở về, vậy không khác gì công sức đổ sông đổ biển, uổng phí sự hi sinh của những binh sĩ đã tử trận.

Bắn xong đợt tên thứ nhất, kỵ binh dẫn đầu đã xông đến ngoài một trăm năm mươi bước, tay nỏ của quân Tống tiếp tục bắn đợt hai, lần này không phải ném bắn, mà là bắn bằng, nhóm binh sĩ đầu tiên quỳ một gối, nâng nỏ lên bắn, mười nghìn mũi tên hùng mạnh tiếp tục bắn vào đám kỵ binh đang xông vào trong, đây không khác gì chính là điên cuồng đón tên, tăng thêm lực phá giáp của mũi tên, sau đợt tên thứ nhất, rất nhiều binh sĩ đều giơ lá chắn lên che, nhưng cũng không hề có tác dụng, tên nỏ xuyên qua lá chắn, xuyên qua áo giáp, đâm vào ngực, vô số binh sĩ kêu gào ngã ngựa.

Tiếp theo là nhóm thứ hai, nhóm thứ ba cũng là hai mươi nghìn mũi tên hùng mạnh bắn ra.

Đợt thứ ba là ba mươi nghìn mũi tên bắn ra, bảy phần kỵ binh tử thương lại một lần nữa tổn thất hơn nửa, đội quân thứ nhất mười nghìn kỵ binh chỉ còn có hơn 3000 người.

Ngôi Danh Lãng mặt lạnh như nước, khi tất cả mọi người đều tưởng y sẽ gõ kẻng thu quân, nhưng y lại lấy đi dùi trống, tự mình gõ trống, tiếng trống tấn công gõ vang trong quân Tây Hạ.

Chỗ hung hãn của người Đảng Hạng hung hãn chính là ở đây, mặc dù thương vong gần bảy phần, trong tiếng trống tiến công, ba nghìn kỵ binh vẫn chạy như điên đến chiến tuyến của quân Tống.

Còn mười nghìn kỵ binh phía sau cũng tăng nhanh tốc độ, đã đánh đến nơi cách quân Tống chỉ còn 1 dặm, suy nghĩ của Ngôi Danh Lãng rất rõ ràng, đội quân thứ nhất không thể phá vỡ được tuyến phòng thủ của quân Tống, vậy thì dùng bọn chúng để ức chế cung nỏ của quân Tống, tạo điều kiện để quân thứ hai phá vỡ tuyến phòng thủ của quân Tống.

Bình Luận (0)
Comment