Địch Thanh thấy quân địch đã tiến vào trong bảy mươi bước, tay nỏ không kịp bắn đợt thứ ba, ông lập tức ra lệnh:
- Giáo dài tiến lên, tay nỏ lui!
Cờ lệnh bay phấp phới, tiếng chuông rút quân gõ vang, ba mươi nghìn tay nỏ nhanh chóng rút lui về sau, bốn mươi nghìn giáo dài xông lên phía trước, giáo dài dày đặc dựng ở trên tường túi cát, đang chờ đợi sự chết chóc của kỵ binh Tây Hạ.
Năm mươi bước, ba mươi bước, hai mươi bước.
Nhóm kỵ binh chạy ở phía trước của quân Tây Hạ sợ hãi đến nỗi kêu gào, hàng ngàn con chiến mã nhảy dựng lên, nhảy qua tường túi cát, trực tiếp va vào rừng giáo.
Cuộc chiến đã diễn ra được nửa canh giờ, tường bùn cát đã bị san bằng, trộn lẫn cùng với xác chết ở trên mặt đất, máu tươi thấm đượm, không còn phân biệt rõ đâu là túi cát, đâu là xác người được nữa?
Mười ngàn kỵ binh liều chết ban đầu toàn bộ đều đã hy sinh, mười ngàn kỵ binh thứ hai đang kịch liệt chiến đấu với quân Tống, nhiệm vụ của bọn họ là phá vỡ tuyến phòng thủ của quân Tống, đẩy chiến trường đến với nơi rộng lớn ở đằng sau, nếu không ba mươi ngàn kỵ binh ở đằng sau sẽ không có đất dụng võ.
Quân Tống cũng không nhường chút nào, đám binh sĩ đen nghìn nghịt chừng khoảng bốn năm vạn người, chen chúc trên mảnh đất trống chật hẹp, dùng giáo dài sắc nhọn đối kháng với kỵ binh, người ngựa hỗn loạn, tiếng kêu gào động trời, nhóm binh sĩ và nhóm kỵ binh chen chúc dày đặc đến ngạt thở.
Kỵ binh mất đi ưu thế di chuyển nhanh, tuy rằng từ trên đánh xuống, nhưng giáo dài của bộ binh dài đến một trượng ba lại khiến cho kỵ binh không có chút ưu thế nào cả, ngược lại, ưu thế của vũ khí dài còn khiến cho kỵ binh mất thế, không ngừng có kỵ binh bị giáo dài đâm cao trên không trung, hàng chục chiếc giáo cùng lúc đâm đến, khiến cho kỵ binh ở chiến trường mất mạng, ngựa chiến cũng bị quân Tống nhanh chóng dắt đi.
Binh lính hai bên không ngừng chết trong cuộc đối kháng cường độ cao và kịch liệt, thời gian không ngừng trôi qua, đến sau trưa, trận chiến kịch liệt giữa hai bên đã trải qua được hai canh giờ.
Dưới sự hộ vệ của mười mấy tên kỵ binh, Phạm Ninh ở hậu phương xem chiến, hắn là chủ soái, chỉ quyết định ở đâu, dùng phương thức gì tác chiến, còn về chỉ huy tác chiến cụ thể, đó là chuyện của Địch Thanh.
Lúc này, một tên thị vệ thân cận của Địch Thanh chạy nhanh tới, ở trên ngựa ôm quyền nói:
- Khởi bẩm tướng công, Địch tướng quân nói thương vong của quân Tống tăng cao, khẩn cầu tướng công hạ lệnh áp dụng hành động sét đánh.
Phạm Ninh cười cười, xem ra Địch Thanh đã có chút sốt ruột rồi, hắn lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh cho thủy quân hành động!
Ba mũi hỏa tiễn bắn lên trời, nổ vang giữa trời, mười chiếc thuyền hơi nước năm nghìn thạch trên sông Hoàng Hà ầm ầm hoạt động, xếp thành một hàng, dọc theo bờ tây sông Hoàng Hà đi về phía quân Tây Hạ. Cùng lúc đó, trên kênh Đường Lai cũng lái đến mười mấy chiếc thuyền chiến ba nghìn thạch, dọc theo bờ đông Hoàng Hà tiến về phía quân Tây Hạ.
Lập tức có kỵ binh phát hiện thấy hành động lạ của quân Tống, liền vội vàng báo cáo lại với chủ tướng Ngôi Danh Lãng, hắn sớm đã đoán được quân Tống sẽ dùng chiêu này, trong lòng thầm chửi một tiếng, ra lệnh:
- Dùng cung tên bắn thuyền!
Bởi vì địa hình chật hẹp, chỉ có hai dặm, ba mươi ngàn kỵ binh trên bờ không có nơi để tránh né, chỉ có bộ phận kỵ binh ở giữa không ở trong tầm bắn của quân Tống, còn lại kỵ binh ở hai bên đều ở trong tầm bắn của thuyền.
Mấy ngàn kỵ binh giương cung lắp tên, bắn về phía thuyền, tên bay vù vù về phía thuyền. Trên thuyền sớm đã có phòng bị, từ sớm đã dựng lên lá chắn phòng ngự, tựa sát vào khoang thuyền và những bộ phận quan trọng, đề phòng tên bắn từ trên bờ, loại lá chắn lớn này không phải lá chắn mà bộ binh hay kị binh hay đem theo, mà là một loại lá chắn phòng ngự, dài rộng tám thước, phần đế cố định trên thuyền, đằng sau có ba chiếc chân chống, giống như tấm che trên công trình của hậu thế vậy.
Trừ phi kỵ binh sử dụng máy ném đá hoặc sàn nỏ, nếu không cung tên bình thường chẳng có tác dụng gì với lá chắn phòng ngự này cả.
Tuy nhiên loại lá chắn phòng ngự lớn này cũng có vấn đề, đó chính là cản trở việc bắn tên của các binh sĩ trên thuyền, khi thuyền chiến ầm ầm lái qua bên bờ, trên thuyền không hề có binh sĩ bắn tên lên bờ, điều này làm cho rất nhiều kỵ binh cảm thấy khó hiểu.
Nhưng rất nhanh có kỵ binh phát hiện ra, đằng sau lá chắn lớn này không ngờ lại giấu máy bắn đá.
- Máy bắn đá!
Có kỵ binh chỉ vào cần ném dài hô to.
Không đợi binh sĩ trên bờ ý thức được nguy hiểm đang đến, máy ném đá trên thuyền hơi nước đã bắt đầu bắn, bọn chúng đã lắp đặt máy ném đá hạng trung, có thể ném thiết hỏa lôi nặng bốn năm mươi cân ra xa một trăm năm mươi bước.
Từng viên thiết hỏa lôi đen sì bay lên trên không, vượt qua lá chắn phòng ngự, bắn đến nơi có kỵ binh dày đặc trên bờ, "đùng, đùng", tiếng nổ rung trời lở đất không ngừng vang lên trong đám kỵ binh dày đặc trên bờ, cùng lúc đó, thuyền chiến trong kênh Đường Lai cũng bắn thiết hỏa lôi giống vậy.
Ba mươi ngàn kỵ binh trở tay không kịp, bị nổ đến máu thịt tan nát, binh sĩ kêu gào, chiến mã hét rú, các âm thanh thảm thiết vang vọng bốn phía, khói đen bao trùm lấy vùng đất trên bờ, kỵ binh cũng ngừng việc bắn tên, bỏ chạy tứ phía, nhưng thiết hỏa lôi vẫn không ngừng bay vào trong từng đám người rồi phát nổ.
Kỵ binh đại loạn, binh sĩ và ngựa chiến đều sợ tới mức hồn bay phách lạc, bất chấp tất cả bỏ chạy về phía bắc, quân Tây Hạ ở phía trước đang chiến đấu kịch liệt với quân Tống cũng quay đầu bỏ chạy, kỵ binh Tây Hạ bại trận như núi lở.
Mang theo mặt nạ hung thần, Địch Thanh hô to một tiếng:
- Đuổi theo, giết!
Kỵ binh quân Tống ở hai bên xông ra như lũ quét, quân Tống đã chuẩn bị sẵn trước đó lối đi cho kỵ binh, tám mươi ngàn kỵ binh từ hai bên không ngừng xông ra, đuổi giết số quân Tây Hạ chạy thoát.
Bộ binh đi theo sau để thu dọn, không ngừng giết chết quân Tây Hạ bị thương, thu nạp ngựa chiến, chủ tướng quân Tây Hạ Ngôi Danh Lãng bị quả thiết hỏa lôi rơi ở bên cạnh nổ đến không còn xương cốt, có binh sĩ nhặt được bội kiếm của hắn.
Trên kênh Đường Lai trải đầy thuyền chiến, chủ yếu là thuyền hạng trung và hạng nhỏ, những cầu phao qua sông lúc trước đều đã bị quân Tống cắt đứt, lúc đến thì rất thuận lợi qua sông, nhưng muốn thuận lợi trở về, đã không còn khả năng nào nữa.
Tám mươi ngàn quân Tống đuổi giết trên đường, người Đảng Hạng tuy dũng mãnh, nhưng bây giờ đã không còn chút ý chí chiến đấu nào, chỉ muốn về nhà đưa vợ con và bò dê chạy trốn, bọn chúng quăng mũ cởi giáp, vứt bỏ binh khí, vứt bỏ hết tất cả những gì cản trở bọn chúng bỏ chạy, ba mươi lăm ngàn kỵ binh đều bị giết trên đường tháo chạy, lúc có thể chạy đến phía bắc chỉ còn chưa đến mười ngàn người, trước mặt là sông Hoàng Hà, cắt đứt mất đường lui, đằng sau là truy binh, chỉ có vượt qua bờ tây của kênh Đường Lai mới có khả năng sống sót.
Nhưng lúc này, bọn chúng lại phát hiện không qua kênh được, đã không còn cầu phao, cũng không có bè da, trên mặt sông đều là thuyền chiến của quân Tống.