Kỵ binh của quân Tống đã giết tới, khói bụi che khuất bầu trời, mặt đất đang rung chuyển, luồng sát khí lạnh người đang cuốn tới, trong khi đại bộ phận kỵ binh Đảng Hạng đều không có binh giáp, binh khí dài cũng đã ném bỏ, nhiều nhất chỉ còn lại một thanh kiếm hộ thân, trước mặt vũ khí mạnh mẽ của quân Tống, bọn chúng căn bản không có sức chiến đấu.
Trong tuyệt vọng, vô số người ồ ạt quất ngựa nhảy xuống sông, ôm lấy cổ ngựa định bơi đến bờ đối diện, nếu như không có thuyền chiến của quân Tống, phần lớn số người này đều có thể thành công, nhưng tiếc là quân Tống sẽ không để cho bọn chúng có cơ hội.
Tên bắn và giáo dài vô tình giết hại, khiến cho từng binh sĩ Đảng Hạng đều chết trên sông, chỉ có một số cực ít nắm lấy lỗ hổng của quân Tống vì quân Tống không hề muốn giết ngựa, cho nên đã nín thở trốn dưới bụng ngựa, tránh được một nạn, sau khi lên bờ, liền liều mạng giãy dụa lật người lên ngựa, quất ngựa chạy trốn.
Nhưng số binh sĩ thoát được một nạn đó rất ít, phần lớn binh sĩ đều chết trong kênh Đường Lai rộng trăm trượng, lúc đó, nước sông bị nhiễm màu đỏ tươi của máu, trên sông trôi đầy xác chết.
Kỵ binh quân Tống che trời phủ đất đánh tới, sáu bảy ngàn binh sĩ cuối cùng đã hết đường để chạy, chỉ đành rút kiếm ra, hô to và xông lên, quyết chiến một trận sống chết với quân Tống. Kỵ binh của quân Tống che trời phủ đất đã tiêu diệt đám tàn dư cuối cùng của quân Tây Hạ.
Chỉ trong một khắc đồng hồ ngắn ngủi, chỉ một trận này, mười lăm vạn quân Tống đã tiêu diệt toàn bộ năm vạn kỵ binh Đảng Hạng, lúc này cánh quân cuối cùng có nguồn sinh lực của tộc Đảng Hạng, cũng đã bị quân Tống tiêu diệt. Đương nhiên, quân Tống cũng đã phải trả một cái giá đắt, hơi năm nghìn người hy sinh trong trận đại chiến này, người bị thương thì không thể đếm nổi.
Phạm Ninh không cùng quân đội đuổi giết quân địch, hắn dẫn đầu ba vạn tay nỏ trở về đại doanh phủ Hưng Khánh.
Hàn Giáng ra ngoài doanh nghênh đón Phạm Ninh trở về, Hàn Giáng tán dương, nói:
- Tiểu Phạm tướng công tác chiến có phương thức hợp lý, không hổ là chủ soái tam quân, đây là hồng phúc của Đại Tống đây!
Phạm Ninh xua tay:
- Hồng phúc của Đại Tống, chưa chắc đã là hồng phúc của ta, lão Hàn ông đừng tâng bốc ta như vậy nữa, tác chiến đều là việc của Địch tướng quân, ta chỉ động cái miệng ra lệnh, ông muốn khen, hãy khen các tướng sĩ đi!"
Hàn Giáng hơi ngẩn người, lập tức hiểu ra, Phạm Ninh là đang lo lắng công cao lấn chủ, muốn khiêm tốn tối đa, nhưng đại công diệt Tây Hạ bày ra ở đây, làm sao có thể muốn khiêm tốn thì khiêm tốn được chứ?
Hàn Giáng cũng không nói đến chuyện này nữa, lại nói:
- Trong thành đã có trạng thái không bình thường rồi!
Phạm Ninh bỗng dưng quan tâm hỏi đến:
- Trong thành đã xảy ra chuyện gì?
- Tối qua chúng ta bắt được một tên lính đào ngũ leo dây chạy trốn, gã là người Hạ Châu, muốn trốn về nhà, theo lời khai của gã, trong thành hình như đã bùng phát dịch bệnh, còn tương đối nghiêm trọng nữa.
Trong thành bùng phát dịch bệnh, Phạm Ninh không hề cảm thấy kỳ lạ, trăm vạn nhân khẩu chen chúc trong thành Hưng Khánh đến nỗi như muốn phát nổ, đi vệ sinh tùy tiện, người Đảng Hạng còn mang một chút tập quán không tốt của bộ lạc, dẫn đến điều kiện vệ sinh trong thành cực kỳ ác liệt, súc vật chết, binh sĩ tử trận, một khi thi thể xử lí không kịp thời, dưới thời tiết nóng bức của mùa hè không bùng phát dịch bệnh mới lạ.
- Cụ thể nghiêm trọng đến mức độ nào, ông biết không?
- Vẫn chưa rõ lắm, nghe thấy trong thành đã bắt đầu giới nghiêm, không cho phép người ra ngoài, trong quân cũng có người nhiễm bệnh dịch rồi.
- Có biện pháp cách ly gì không?
- Cái này cũng không rõ lắm.
- Vậy tên lính Tây Hạ bỏ trốn kia có cách ly không?
- Có!
Hàn Giáng vội vàng nói:
- Gã đã bị cách ly, mười mấy người thẩm vấn gã cũng tạm thời cách ly, ngoài ra ta đã ra lệnh, không cho phép bất cứ ai đến gần phủ Hưng Khánh, bất cứ món ăn hoang dã gì cũng không được săn bắt, ta cũng đã thu lại số người và phạm vi của những tên thám tử.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Hàn tướng công làm rất tốt, nhưng vẫn cần tăng cường thêm nữa, bao gồm quản lý khống chế nguồn nước, truyền thông tin ra ngoài, đồng thời mệnh lệnh tất cả binh sĩ không được uống nước sông, tất cả binh sĩ bị đau bụng đều phải cách ly, còn cần phải giảm mật độ tập trung của binh sĩ, ta kiến nghị nên dựng đại doanh thứ hai ở cách đây hai mươi dặm, tiếp theo nên giải tán toàn bộ bách tính tại Tịnh Châu đến phủ Tân Bình, yêu cầu triều đình ban cho một lượng lớn Thiết Chu Khứ Viêm Tán, để binh sĩ mỗi ngày sáng tối pha cùng với nước uống, có thể có hiệu quả trong việc phòng ngừa và chữa trị dịch bệnh.
Bồ công anh và rễ bản lam trong Thiết Chu Khử Viêm Tán đều có hiệu quả diệt thành phần độc hại của bệnh rất tốt, nếu như mới nhiễm bệnh dịch giai đoạn đầu, có thể đủ để khống chế và trị liệu, dự phòng càng không thành vấn đề.
Hai người lại thảo luận một lát, Hàn Giáng vội vàng đi ngay.
Hai ngày quan sát liên tiếp, các binh sĩ chạy trốn cũng chưa xuất hiện biểu hiện của bệnh dịch, Phạm Ninh mới được nhẹ nhõm một chút. Lúc này, cả đại doanh bắt đầu căng thẳng, sợ hãi, tin tức phủ Hưng Khánh bùng phát dịch bệnh đã truyền khắp toàn quân, dù sao cũng là năm mươi vạn đại quân, nếu như dịch bệnh bùng phát, đó đúng là chuyện lớn thật rồi.
Mấy điều nghiêm lệnh mà Phạm Ninh ban bố lập tức đi sâu vào lòng người, nghiêm cấm săn bắt bất cứ đồ hoang dã nào ở ngoài doanh, sớm tối mỗi ngày nhất định phải dùng Thiết Chu Khử Viêm Tán, nếu như xuất hiện triệu chứng đau bụng đi ngoài hoặc phát sốt, lập tức đưa đến doanh y cách ly.
Sau khi mấy mệnh lệnh này truyền xuống, quân Tống bắt đầu chấp hành toàn diện, thậm chí có chút kinh sợ hoảng loạn, trong một doanh trướng, chỉ hơi có chút đau đầu phát sốt lập tức sẽ bị người khác tố giác, sau đó sẽ bắt đưa đi doanh y để cách ly quan sát.
Điều mà Phạm Ninh lo lắng hơn đó là quân Tây Hạ xua người bệnh đến đầu hàng quân Tống, nhằm đạt được mục đích lây nhiễm dịch bệnh cho quân Tống, vì vậy hắn đặc biệt ra lệnh tăng cường phòng bị, gia tăng số tháp canh gác vòng ngoài, đưa mật độ canh gác của tháp canh gác từ năm mươi bước một tòa gia tăng lên hai mươi bước một tòa, bất cứ ai tiếp cận đại doanh của quân Tống đều phải ở ngoài một trăm dặm điều tra rõ thân phận, kẻ có ý đồ xông vào đại doanh lập tức bắn chết.
Tăng cường canh gác xung quanh phủ Hưng Khánh, gặp phải người Tây Hạ lập tức bắn chết, thiêu cháy thi thể. Đội canh gác bên ngoài phải được doanh trinh sát giám sát năm ngày mới được vào quân doanh.
Mệnh lệnh này cũng đã có hiệu quả rất tốt, liên tiếp mấy buổi tối đểu có hàng chục tên binh sĩ Tây Hạ bị quân Tống bắn chết, thi thể bị túi dầu hỏa bắn xa thiêu hủy.
Trên sông cũng được tăng cường tuần tra, phong trừ binh sĩ có bệnh trốn qua Hoàng Hà và kênh Đường Lai.
Trưa ngày thứ năm, Phạm Ninh nghe báo cáo của đô thống lĩnh Trần Yến tại đại doanh lớn, đô thống lĩnh Trần Yến dẫn ba mươi ngàn kỵ binh đi đường vòng tiến về núi Hạ Nam quét sạch hang ổ của người Đảng Hạng, bên đó có mười ba bộ lạc người Đảng Hạng, năm mươi ngàn kỵ binh Đảng Hạng của đợt này chính là đến từ mười ba bộ lạc này.