Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1014 - Chương 1011

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1011
 

Trần Yến không kịp viết báo cáo văn bản, Phạm Ninh nghe báo cáo bằng miệng, trên thực tế rất đơn giản, mười ba bộ lạc đều không chống cự, toàn bộ bị quân Tống tiêu diệt, giết chết hơn bốn vạn đàn ông, phụ nữ và trẻ em bị bắt gần mười vạn người, đang đi qua sông Hoàng Hà, chuẩn bị tạm thời bố trí ở Định Châu, thu được da dê và da bò hàng trăm tấm, và nhiều tài sản vật chất khác nữa, chỉ bạc trắng cũng có đến năm mươi vạn lượng.

Lúc này trong phủ Hưng Khánh đã có thể dùng từ địa ngục trần gian để hình dung, hơn một tháng bùng phát dịch bệnh đã xuất hiện bệnh trạng phát sốt tiêu chảy, quan phủ không coi là gì, cho đến lúc tử vong hơn bảy mươi người trong tức khắc, quan phủ mới ý thức rằng dịch bệnh đã bùng phát, nhưng lúc này, dịch bệnh đã lan tràn khắp nơi, trong thành chỗ nào cũng xuất hiện bệnh nhân, thậm chí đến quân đội cũng xuất hiện sự lây nhiễm dịch bệnh.

Hơn một tháng qua, quan phủ trong thành nghĩ hết các biện pháp, cách ly, thiêu đốt thi thể, chôn lấp nguồn nước bị ô nhiễm, đều không có hiệu quả, dịch bệnh đã lan tràn quá rộng rồi.

Bất đắc dĩ, chỉ đành cho quân đội hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, bất cứ ai cũng không được ra đường, kẻ nào vi phạm giết không thương tiếc. Trên thực tế chính là để bách tính trong thành tự sinh tự diệt.

Màn đêm vừa buông xuống, Lương thái hậu khẩn cấp triệu gặp tướng quốc Lương Ất Mai, bà vừa gặp Lương Ất Mai, liền đem một phần tấu thư ném đến trước mặt lão, rồi chửi tới tấp:

- Ta cho ngươi ba ngày tìm ra phương án giải quyết dịch bệnh, đấy chính là phương án của ngươi ư? Lại còn bảo ta đầu hàng quân Tống, ngươi có ý gì?

Lương Ất Mai vẻ mặt đau thương nói:

- Thần thực sự hết cách rồi, thái hậu biết bây giờ dịch bệnh ở ngoài kia đã nghiêm trọng đến mức nào rồi, một tháng trước mỗi ngày chúng ta phát chín mươi vạn phần cháo loãng, hôm qua chỉ phát có sáu mươi vạn phần, trong một tháng cắt giảm ba mươi vạn phần cháo loãng, bên trong đã xảy ra việc đáng sợ gì, thái hậu còn không đoán được sao?

- Vậy thì phải đầu hàng sao?

- Thái hậu, bây giờ chúng ta ngoài việc đầu hàng ra, còn đường nào có thể đi được nữa, hôm qua ngoài thành bắn vào một bức thư và một thanh kiếm, thái hậu người không biết sao?

Lương thái hậu ngơ ngác:

- Thư gì? Kiếm gì? Tại sao ta lại không biết?

- Nghe nói là thư khuyên hàng, mấy vạn kỵ binh ở núi Hạ Lan đã bị tiêu diệt toàn bộ, mười ba bộ lạc cũng bị quân Tống quét sạch, nghe nói thanh kiếm được ném đến chính là bội kiếm của Ngôi Danh Lãng.

- Ta hỏi ngươi thư và kiếm hiện tại đang ở đâu?

Âm thanh của Lương thái hậu trở nên nghiêm túc hơn, việc quan trọng như vậy lại dám giấu mình.

- Thần cũng không biết, có lẽ đang ở trong tay quân đội!

Lương thái hậu lập tức quay đầu lệnh cho thị vệ:

- Nhanh chóng đi gọi Đô La Mã Vĩ đến gặp ta!

Thị vệ vội vàng hành lễ rồi lập tức xuất phát.

Lương thái hậu lúc này mới đưa chủ đề chuyển đến việc mà bà ta quan tâm:

- Bây giờ tình hình dịch bệnh rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào rồi, các ngươi có đi kiểm tra từng nhà từng hộ, thu gom thi thể không?

Lương Ất Mai lắc đầu:

- Nha sai của quan phủ chết có chết, trốn có trốn, đã không còn nhân sự nữa, thỉnh cầu quân đội đi kiểm tra, nhưng quân đội một mực từ chối, nói là nếu binh sĩ bị lây nhiễm, chúng thần không đảm đương nổi trách nghiệm đâu.

- Vậy ngươi không đi tìm Đô La Ma vĩ trợ giúp sao?

Lương thái hậu giận dữ nói.

Lương Ất Mai thở dài:

- Bây giờ gã chẳng còn chút uy tín nào trong quân, phần lớn tướng lĩnh đều không thèm để ý đến gã, quân lệnh của gã chắc chắn không có ai thèm chấp hành.

Lương thái hậu bỗng dưng giật mình, Đô La Mã Vĩ là người mà bà cử đi để nắm giữ quân đội trong tay, nếu như gã ở trong quân đội đã mất hết uy ín, vậy chẳng phải là mình đã mất đi sự khống chế đối với quân đội hay sao?

Lương Ất Mai hiểu được thái hậu đang lo lắng điều gì, liền vội vàng giải thích:

- Ý của vi thần, không phải là nói quân đội không trung thành với thái hậu, chỉ là Đô La Mã Vĩ thực sự quá tệ, tham lam tàn bạo, không có bản lĩnh đánh trận, quân đội trên dưới vô cùng dè bỉu gã.

- Gã không phải do ngươi đề cử sao?

Lương thái hậu bất mãn nhìn Lương Ất Mai đầy căm phẫn, nói:

- Lúc trước ngươi khen gã lên chín tầng mây, tận lực đề cử với ta, ta mới trọng dụng gã, bây giờ ngươi lại nói gã không được việc, giống như ta dùng người không đúng vậy?

Lương Ất Mai hơi xấu hổ, vội vàng nói:

- Thái hậu bớt giận, Đô La Mã Vĩ trước kia quả thực biểu hiện rất tốt, đối với thái hậu trung thành tuyệt đối, thần mới đề cử gã, ai ngờ rằng lòng trung thành không thể dùng làm cơm ăn, có sự trung thành mà không có bản lĩnh chỉ làm hỏng việc, thần cũng là gần đây mới nhìn thấu con người này, tham đến nỗi không chịu được.

Trong lòng Lương thái hậu vô cùng lo lắng, quân đội nhất định phải khống chế chặt chẽ trong tay, nếu không một khi binh biến, mình sẽ chết không có đất chôn thây.

Lương Ất Mai lại khuyên:

- Thái hậu, chúng ta đã không thể hỗ trợ được thêm mấy ngày nữa, chúng ta không có y dược, cũng không thể cách ly, lương thực cũng chỉ có thể kiên trì được mười mấy ngày, kết quả cuối cùng không phải bệnh chết thì là đói chết, đầu hàng quân Tống đi, chí ít có thể bảo toàn được vinh hoa phú quý của gia tộc chúng ta, cũng chí ít có thể bảo toàn được một nửa bách tính trong thành này, thái hậu, đừng cố gượng nữa!

Lương thái hậu yên lặng không nói gì, thực chất bà ta cũng động lòng rồi, hôm nay bà ta chiêu gọi huynh đệ đến, chính là muốn nghe xem lời khuyên của lão.

Đúng lúc này, phía xa bỗng truyền đến tiếng hô giết, trong đêm tối truyền đến rất rõ ràng. Lương thái hậu sửng sốt, đây là quân Tống tấn công thành sao?

Chỉ thấy một người từ bên ngoài vừa leo vừa lăn chạy vào, gấp giọng nói:

- Thái hậu, trong thành có quân đội làm phản!

Lương thái hậu sửng sốt, chén trà trong tay liền rơi xuống đất, bà ta có chút mất bình tĩnh nói:

- Ất Mai, ngươi mau nghĩ cách đi, đây chắc hẳn là lũ khốn kiếp kia đã tạo phản rồi!

Lương Ất Mai đương nhiên biết, đây chắc là hoàng thúc tổ Lý Thành Ngộ cầm đầu phe nhiếp chính tạo phản.

Hai em trai của Lý Nguyên Hạo, nhị đệ Lý Thành Ngộ là một người hiền lành, không có dục vọng lớn đối với quyền lực, cả ngày chỉ uống rượu chắm sóc chim ưng, tam đệ Lý Thành Ngôi, cũng chính là Ngôi Danh Lãng, là đệ nhất công thần của Tây Hạ, đi theo Lý Nguyên Hạo nam chinh bắc chiến, gã yêu cầu thi hành chế độ Nhiếp chính vương, cũng chính là để gã làm Nhiếp chính vương, nhưng trong cuộc đấu tranh quyền lực đã thất bại, bị lưu đày đến Hà Tây, vài ngày trước đã hi sinh trong khi giao chiến với quân Tống.

Lý Thành Ngộ tuy là một người tốt, nhưng những hoàng tộc khác lại bê gã ra để phản đối Lương thái hậu, Lương thái hậu sớm đã phát hiện trong quân không vững, do đó mới tiếp tục trọng dụng Đô La Mã Vĩ đã thất bại ở Hoài Châu.

Không ngờ rằng binh biến vẫn xảy ra.

Lương thái hậu dù gì cũng là đàn bà, hơn nữa vẫn còn trẻ, cho nên đứng trước việc đột nhiên có binh biến, nhiều nhất bà ta chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của anh trai Lương Ất Mai.

Bình Luận (0)
Comment