Lương Ất Mai quả thực khá bình tĩnh, lão suy nghĩ một lát rồi nói:
- Trước hết nên đóng cửa cung lại, sau đó thái hậu hãy khống chế thiên tử trong tay, ta sẽ đi tìm cứu binh.
Lương thái hậu cũng bình tĩnh trở lại, bà ta lập tức hạ lệnh đóng cửa cung lại, toàn bộ thị vệ cung đình đều lên trên thành chuẩn bị tác chiến.
Lương Ất Mai chạy ra khỏi hoàng cung, lão còn nhớ đến một người, không phải là Đô La Mã Vĩ, mà là đại tướng quân Tàng Ôn Mộc, gã cũng là người Khương, luôn bị hoàng tộc xa lánh cô lập, khá trung thành với thái hậu, chỉ là quan hệ với Đô La Mã Vĩ rất căng thẳng, trước giờ vẫn chưa được trọng dụng.
Dưới tay Tàng Ôn Mộc có mười ngàn quân, nếu như có thể khiến gã đem quân đến cứu, đêm nay bọn họ vẫn còn một tia hy vọng.
Trong thành bùng nổ cuộc chiến đấu kịch liệt, ngòi nổ chính là bội kiếm của Ngôi Danh Lãng, Ngôi Danh Lãng hy sinh, rất nhiều hoàng tộc ủng hộ Ngôi Danh Lãng lập tức chuyển sang ủng hộ Lý Thành Ngộ, bọn chúng đã chuẩn bị từ sớm, chỉ đợi sau khi Ngôi Danh Lãng trở về kinh thành liền phát động binh biến.
Ngôi Danh Lãng vừa chết, binh biến lập tức bùng nổ.
Tuy rằng Đô La Mã Vĩ khiến người căm hận, nhưng quân đội ủng hộ thái hậu và thiên tử vẫn đang chiếm ưu thế, quân đội hai bên đang đối đầu nghiêm trọng trên phố lớn hẻm nhỏ.
Lương Ất Mai vừa chạy ra khỏi hoàng cung không xa, gặp ngay Tàng Ôn Mộc đang gấp rút đưa quân đến bảo vệ hoàng cung, Lương Ất Mai mừng rỡ, vội vàng dẫn gã trở về hoàng cung gặp thái hậu và thiên tử.
Tàng Ôn Mộc quỳ xuống trước mặt thái hậu nói:
- Xin thái hậu yên tâm, số binh sĩ tạo phản kia chỉ là số ít, không thành được việc gì lớn, vi thần sẽ toàn lực tiêu diệt loạn thần tạo phản.
Lương thái hậu nhẹ nhàng thở dài một cái, gật gật đầu nói:
- Mọi việc đều nhờ vào đại tướng quân rồi!
Tiếng hét giết trong thành Hưng Khánh cũng kinh động đến quân Tống ở ngoài thành, có binh sĩ chạy như bay đến bẩm báo với Phạm Ninh, Phạm Ninh cùng Hàn Giáng dẫn theo các tướng đến bên ngoài đại doanh, ở đây bọn họ có thể nghe thấy rõ rệt tiếng gào giết trong thành.
- Phạm tướng công, đây chắc là Tây Hạ xảy ra nội chiến rồi!
Chủng Ngạc vuốt râu cười nói:
- Lương thái hậu buông rèm nhiếp chính, khiến cho hoàng tộc cực kỳ bất mãn, bọn chúng yêu cầu thi hành chế độ Nhiếp chính vương, mâu thuẫn mấy năm trước đã có, chắc do cái chết của Ngôi Danh Lãng dẫn đến trận nội loạn này.
Đô thống chế Vương Chấn Hưng thấp giọng nói:
- Phạm tướng công, đây chính là cơ hội nghìn năm để chiếm lấy phủ Hưng Khánh đó.
Phạm Ninh thở dài nói:
- Cơ hội tuy rằng làm rung động lòng người, nhưng dịch bệnh lại không thể không phòng, hay là vẫn cứ thận trọng chút đi, làm sao để trả giá ít nhất mà lấy được phủ Hưng Khánh.
Hắn lập tức nói với mọi người:
- Chúng ta hãy cứ kiên nhẫn chờ đợi, đặc biệt hai ngày nay nhất định phải phòng thủ với lượng lớn binh sĩ tiến về đại doanh, đầu hàng cũng được, nhưng không được lại gần đại doanh, nếu dám đến gần lập tức giết không thương tiếc.
Mọi người đều cúi người về phía đại doanh, lúc này mọi người mới trở về đại doanh.
Cuộc tạo phản bất ngờ trong thành này đã chém giết suốt cả đêm, hai mươi ngàn quân Tây Hạ chết thảm trong cuộc nội loạn này, hàng trăm bách tính cũng bị cuốn vào chiến loạn, đến đại tướng Đô La Mã Vĩ cũng chết trong loạn quân, phía quân đội ủng hộ Lương thái hậu cuối cùng chiếm được ưu thế, ba mươi mấy tên hoàng tộc tổ chức bạo loạn toàn bộ bị bắt, còn hơn ba ngàn người cuối cùng toàn bộ đều bỏ vũ khí đầu hàng.
Ba mươi mấy tên hoàng tộc bị áp giải đến trước mặt Lương thái hậu, người đứng đầu chính là Lý Thành Ngộ, người hiền lành xưa kia khắp mặt đều là máu, bộ dạng tương đối dữ tợn, hai tay gã bị trói ngược, cổ cũng bị dây trói chặt, Lương thái hậu chỉ vào mặt gã chửi thậm tệ:
- Ta đối đãi với ngươi không tệ, ngươi lại dám công khai tạo phản, người có mặt mũi đối diện với phó thác của tiên đế không?
- Pị!
Lý Thành Ngộ nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu lên người Lương thái hậu, nghiến răng nói:
- Bà là mộ tcon dâm phụ không giữ đạo làm vợ, bà đã làm ô uế hoàng cung Tây Hạ, ô uế thanh danh của tiên đế, ta chỉ hận không thể tự tay rút đao ra giết chết bà.
Lương thái hậu đại nộ, lệnh cho thị vệ:
- Chặt đầu toàn bộ bọn chúng, binh sĩ tham gia làm phản cũng xử tử toàn bộ.
Ba mươi mấy tên hoàng tộc không ngừng chửi to, bị thị vệ như sói như hổ áp giải xuống. Một lát sau, toàn bộ bị chém đầu ở dưới chân tường, còn lại hơn ba nghìn tên binh lính đầu hàng đều bị xử tử.
Xử tử xong tất cả hoàng tộc trong thành, gai độc trên lưng Lương thái hậu cuối cùng cũng đã tiêu trừ, bà ta lại ra lệnh:
- Đem tất cả các thi thể đốt xong chôn sâu, phòng tránh dịch bệnh lại phát tán.
Tàng Ôn Mộc nhận lệnh rồi đi, Lương Ất Mai lên trước nói:
- Thái hậu, trong cuộc nổi loạn tối qua, rất nhiều nhà dân đều bị binh sĩ xâm nhập, còn phát hiện cả nhà đều bị bệnh chết, thật đáng sợ!
Đại nội tổng quản ở bên cạnh nói:
- Còn một việc nô tài muốn bẩm báo với thái hậu, dịch bệnh đã lây nhiễm vào trong cung, trong cung đã phát hiện bảy người bị cảm nhiễm!
- Cái gì?
Lương thái hậu giật mình đến mức trợn mắt há miệng, sau một lúc lâu bà ta vô cùng yếu đuối nói với Lương Ất Mai:
- Ngươi đi theo ta!
Lương thái hậu dẫn Lương Ất Mai xuống hầm bí mật, ngồi thẫn thờ một lúc nói:
- Ngươi đi đàm phán với Phạm Ninh đi, ta có ba điều kiện, thứ nhất, bảo toàn phú quý cho nhà họ Lương, thứ hai, đối xử tử tế không được làm nhục đối với thiên tử Tây Hạ, thứ ba, không được giết hại bách tính Tây Hạ, chỉ cần chấp nhận ba điều kiện này, ta có thể dâng thành đầu hàng, nếu không đáp ứng, vậy thì ngọc đá cùng vỡ.
Lương Ất Mai thở dài một hơi, lão lập tức nói:
- Thần lập tức đi tới quân doanh của quân Tống.
- Đi đi!
Lương thái hậu mỏi mệt đến cực điểm, phất phất tay, để Lương Ất Mai đi!
Trong cung đã xuất hiện dịch bệnh, đây là lý do dập tắt niềm hy vọng cuối cùng của Lương thái hậu, bà ta đã bị ép đến bên bờ vực, không còn đường lui.
.......
Lương Ất Mai đến trước đại doanh của quân Tống, binh lính tháp canh hô to:
- Đứng lại, không được bước thêm bước nào nữa.
Một tên tùy tùng hô lớn:
- Lương tướng quốc nước Tây Hạ cầu kiến Phạm tướng công, hãy đi thông báo!
Một tên tướng lĩnh tuần tra lên trước ôm quyền nói:
- Xin thứ lỗi cho, đại doanh quân Tống đang phòng ngừa dịch bệnh cực kỳ nghiêm khắc, bất cứ ai cũng không được ngoại lệ, mời theo ta đến doanh trại cách ly chờ đợi, sẽ có người đến an bài cho Lương tướng quốc, ta sẽ đi bẩm báo với Phạm tướng công.
Binh lính hai bên giận dữ, Lương Ất Mai ngăn bọn chúng lại, rồi hỏi:
- Cần ở doanh cách ly mấy ngày?
- Khoảng hai ngày, chỉ cần không có phát sốt tiêu chảy, là có thể đi khỏi doanh cách ly.
Lương Ất Mai không hề tức giận, hắn biết rằng đây là điều cần thiết, liền gật gật đầu, nói với một tên tùy tùng rằng:
- Ngươi quay về nói với thái hậu, ta cần phải cách ly hai ngày mới có thể gặp mặt Phạm tướng công, xin thái hậu đừng gấp, rất nhanh sẽ có kết quả.