Tùy tùng quay người trở về, Lương Ất Mai xuống ngựa, dẫn theo một tên tùy tùng đi theo tướng lĩnh đi tới doanh trại cách ly.
Lão nhỏ tiếng hỏi:
- Trong đại doanh của quân Tống có xuất hiện dịch bệnh không?
- Trước mắt vẫn chưa có, trong doanh trại cách ly cũng không có, xin Lương tướng quốc cứ yên tâm, trước đó có không ít binh lính Tây Hạ có bệnh cố ý đến đầu hàng, đều bị đội tuần tra bắn chết cả, Phạm tướng công của chúng tôi trên việc quản lý dịch bệnh rất nghiêm khắc, sáu mươi vạn đại quân không có một trường hợp lây nhiễm nào.
Lương Ất Mai thở dài:
- Thật may là triều đình các ngươi không có hồ đồ, nếu như thay đổi chủ soái, chỉ sợ trong quân doanh đã xuất hiện tình trạng bệnh dịch hoành hành rồi!
Lương Ất Mai và tùy tùng tắm rửa ở doanh trại cách ly, quần áo mặc đến đều bị đốt hết, lão chỉ ở trong doanh trại cách ly một ngày, đã được đưa đến đại doanh trung ương rồi. Phạm Ninh hiểu rất rõ, nếu như đến Lương Ất Mai cũng bị lây nhiễm, vậy cả thành chắc không có ai là không bị lây bệnh cả.
Phạm Ninh mời Lương Ất Mai ngồi xuống, ra lệnh cho binh lính dâng trà, áy náy cười nói:
- Có chút tiếp đãi chậm trễ với tướng quốc rồi, mong Lương tướng quốc thứ lỗi!
Lương Ất Mai thở dài nói:
- Làm thế này là đúng, nếu như trong thành sớm có cách ly như này, dịch bệnh cũng không đến nỗi hoành hành như vậy, ta cũng không giấu diếm Phạm tướng công nữa, trong thành đã chết quá nhiều người rồi!
- Trong đó có cả hoàng tộc sao?
Lương Ất Mai lắc lắc đầu:
- Trong thành đã không còn hoàng tộc Tây Hạ nữa rồi, trong cuộc phản loạn đêm trước, bọn họ đều đã bị xử tử.
Phạm Ninh nhìn Hàn Giáng ở bên cạnh một cái, quả nhiên trong dự đoán của họ.
Lương Ất Mai lại nói:
- Tuy rằng lương thực trong thành vẫn còn có thể cầm cự được một khoảng thời gian nữa, nhưng ta vẫn thuyết phục được thái hậu, thái hậu đã chấp nhận đầu hàng, nhưng thái hậu có ba điều kiện, xin hai vị tướng công xem xét và đồng ý!
Phạm Ninh cho người chuẩn bị bút mực, Lương Ất Mai nhấc bút viết lên ba điều kiện.
Thứ nhất, bảo toàn phú quý cho nhà họ Lương.
Thứ hai, đối xử tử tế với thiên tử Lý Bỉnh Thường, không được sỉ nhục.
Thứ ba, không được giết hại bách tính trong thành, cố gắng hết sức cứu chữa cho bách tính bị lây nhiễm bệnh dịch.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ba điều kiện này cũng không quá đáng, ta có thể đồng ý, nhưng có một điểm ta phải nói, Lương tướng quốc, ta không có ý ngược đãi bách tính và binh lính trong thành, chỉ là để phòng ngừa dịch bệnh, ta cần phải thi hành chế độ quản lí nghiêm ngặt nhất, mong tất cả mọi người nhất định phải nghe theo sự an bài của ta.
- Có thể nói với ta không, tướng công định xử lý thế nào?
Phạm Ninh nói:
- Ta đã dọn trống Tịnh Châu, Thuận Châu và Hoài Châu, những bách tính chưa bị lây nhiễm sẽ đưa đi Tịnh Châu và Thuận Châu, còn những người đã bị lây nhiễm thì đưa đến Hoài Châu để trị liệu, đợi trong phủ Hưng Khánh không còn một ai sống sót, lúc đó sẽ thiêu trụi toàn thành, nếu không, phủ Hưng Khánh sẽ mãi mãi trở thành nguồn cội của dịch bệnh.
Lương Ất Mai bỗng nhiên quỳ xuống cầu xin nói:
- Khẩn cầu Phạm tướng công cứu chữa cho bách tính bị lây nhiễm, đừng bỏ rơi họ trong thành rồi thiêu chết.
Phạm Ninh vội vàng mời lão đứng lên, chỉ vào Hàn Giáng ở bên cạnh nói:
- Hai người chúng ta đều là quan văn, không phải những vũ phu giết người, loại việc mà khiến cho người thần đều phẫn nộ này chúng ta không làm được, chúng ta sẽ cố gắng hết sức dùng thuốc cứu chữa, nếu thực sự không cứu được cũng sẽ không thiêu chết họ đâu.
- Được, ta tin vào lời hứa của hai vị tướng công!
Phạm Ninh lập tức ký tên lên trên biên bản điều kiện đầu hàng, cũng xem như là lời hứa bằng văn bản với Lương thái hậu.
Sáng sớm hôm sau, Tàng Ôn Mộc dẫn theo hàng vạn binh sĩ ra trước thành, dựa theo định ước, bọn họ đều không mặc khôi giáp, cũng không đem theo vũ khí, tay không đi ra ngoài thành, dưới sự áp giải của năm nghìn kỵ binh, tiến về bãi đất trống ở ngoài mười dặm về phía thành nam chờ đợi xét duyệt phân loại.
Tất cả binh sĩ phụ trách áp giải đều đeo khẩu trang, mang găng tay da hươu, đây là loại khẩu trang được dùng chín lớp vải bông may thành, ở giữa còn để thêm một lớp bột than tre, cũng được coi là mặt nạ chống độc cổ đại nhất, quân Tống tổng cộng chuẩn bị năm mươi lăm nghìn cái, bao gồm: khẩu trang, găng tay, ủng dài.
Phân biệt chủ yếu tập trung vào việc có bị ho hay phát sốt không, thực tế là cũng không cần quân Tống đến phân biệt, các binh sĩ Tây Hạ sẽ tự đẩy ra những binh sĩ có triệu chứng của bệnh, việc này có liên quan đến lợi ích cá nhân của mỗi người, nên không có ai dám hàm hồ cả.
Quân đội rời đi, tiếp theo là Lương thái hậu dẫn theo thiên tử Lý Bỉnh Thường cùng với các cung nữ cận thân của bà ta đi ra ngoài thành, không được vượt quá hai mươi người, còn có cả văn võ bách quan và cha mẹ vợ con của bọn họ, không được mang theo người hầu trong nhà.
Quân Tống cho cử hành một nghi lễ đón nhận sự đầu hàng đơn giản ở ngoài thành, Phạm Ninh đại diện Đại Tống tiếp nhận Quốc tỷ và binh phù được Lương thái hậu hiến lên. Phạm Ninh an ủi bọn họ vài câu, liền phái người hộ tống bọn họ đi đến doanh trại cách ly tắm rửa thay quần áo, quần áo trước đây đều bị đốt sạch, quần áo mới phù hợp với bọn họ sẽ do quân Tống cung cấp.
Điều này trước đó đã nói rõ, không phải là sỉ nhục, mà là phòng chống dịch bệnh, sau hai ngày bọn họ được quan sát ở doanh trại cách ly, sẽ được cấp thuyền đi đến Đông Kinh Biện Lương.
Bước thứ ba, cũng là thử thách lớn nhất, xử lý bách tính trong thành, tất cả năm mươi ngàn binh sĩ tham gia công việc xử lý lần này đều phải sử dụng khứ viêm tán ít nhất mười ngày, có khả năng phòng chống rất tốt, bọn họ đồng bộ mang trên mình khẩu trang, găng tay và mũ da, mặc áo trắng ngắn, chỉ đem theo một con dao phòng thân.
Trước hết đưa gần năm mươi vạn bách tính chưa bị lây nhiễm ra ngoài thành, đưa đến bãi rộng ở phía Nam tiến hành phân biệt, đợi người dân đi hết, bốn vạn binh sĩ quân Tống đẩy xe vôi sống, dầu hỏa chia ra từ bốn cửa thành đẩy vào trong thành.
Quân Tống đã dùng thời gian mười ngày, mới dọn dẹp xong tình hình dịch bệnh hoành hành ở phủ Hưng Khánh, nhà kho của quyền quý, quan phủ, hoàng cung, chỉ riêng bạc trắng cũng đã có mười ba triệu hai trăm lượng, vàng năm triệu lượng, tiền đồng tồn kho có hàng trăm ngàn cân, các loại tơ lụa có mấy trăm nghìn cuộn, da dê trăm nghìn tấm, đây đều là của cải lấy được từ trong nhà kho của quan phủ, không bị dịch bệnh lây nhiễm.
Đồ vật ở dân gian, không ai dám động vào, trong thành đã cứu trợ được hơn năm mươi ngàn bệnh nhân, thi thể hỏa thiêu hoặc chôn lấp có hơn mười ngàn. Khi nhóm quân Tống cuối cùng đi ra, liền cởi hết giày tất áo và khẩu trang, dùng rượu mạnh để rửa tay rửa mặt.
Hàng ngàn binh sĩ hướng vào trong thành bắn hỏa tiễn, chỉ trong chốc lát, trong thành liền biến thành biển lửa, lửa lớn đốt cháy năm ngày năm đêm liền, phủ Hưng Khánh biến đô thành Tây Hạ thành một mảnh đất trống.