Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1017 - Chương 1014

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1014
 

Năm mươi ngàn bệnh nhân đã được đưa đi Hoài Châu, do quân y ở Hoài Châu cứu chữa, cuối cùng cứu được hơn ba mươi ngàn người.

Trận ôn dịch này, bách tính phủ Hưng Khánh trước sau đã bệnh chết hơn trăm nghìn người, tính cả các binh sĩ nổi loạn, khiến cho nhân khẩu chín mươi vạn người đã giảm đến còn sáu trăm nghìn, bọn họ chia thành năm nhóm trở về Trung Nguyên, an bài trong các châu phủ của Đại Tống, hàng chục năm sau, dân tộc Đảng Hạng đã hoàn toàn biến mất trong dòng thời gian dài của lịch sử.

Nhà họ Lương bảo toàn được phú quý, thiên tử thiếu niên Lý Bỉnh Thường được phong làm Hạ Quốc Công, cư trú lâu dài ở Biện Lương.

Phạm Ninh để lại mười vạn đại quân đóng giữ ở địa phận cũ của Tây Hạ, còn lại gần năm mươi vạn đại quân chiến thắng trở về, chiến dịch này đã hao tốn trọn vẹn thời gian một năm cuối cùng cũng đã kết thúc, Đại Tống tiêu diệt được Tây Hạ, lấy về được hành lang Hà Tây và bình nguyên Hà Sáo. Tin tức truyền ra, cả nước chúc mừng, kinh thành trong ba ngày liên tiếp ăn mừng trắng đêm.

Thiên tử Triệu Trinh kích động vạn phần, dẫn theo tông thất đến bái tế miếu tổ, lập tức hạ chỉ đại xá thiên hạ, sửa niên hiệu thành Bình Hạ, lại trích ra bạc trắng năm triệu lượng, vải lụa mười triệu cuộn, ruộng đất một trăm ngàn khoảnh, dùng để thưởng cho tất cả các tướng sĩ có công.

Buổi tối hôm nay, Phạm Ninh đầu đội mũ sa, người mặc một chiếc áo màu xanh lam đậm ngồi trên một con thuyền khách năm trăm thạch lẳng lặng trở về kinh thành.

Mười ngày trước, Hàn Giáng và Địch Thanh dẫn đại quân trở về kinh thành, triều đình đặc biệt tổ chức nghi lễ nhập thành cho mười vạn đại quân, toàn thành sôi nổi, năm mươi vạn bách tinh khua chiêng gõ trống hoan nghênh tướng sĩ chiến thắng trở về.

Phạm Ninh trao vinh dự cho Hàn Giáng và Địch Thanh, còn chính hắn lại yên lặng.

Hắn mới ba mươi ba tuổi, đã là Ngô Quận Vương, Thái sư, quan chức đã ở cực phẩm, nếu lên nữa, trừ khi thưởng thêm cửu tích, nhưng đó không phải là thứ hắn muốn.

Trong màn đêm, Phạm Ninh về nhà từ cửa sau của bến tàu, nhưng lại được cả nhà nhiệt liệt hoan nghênh.

Sau bữa tối thịnh soạn, Phạm Ninh dắt theo vợ Chu Bội chậm rãi tản bộ ở trong hậu viện.

- Phu quân dường như có tâm sự?

Chu Bội thấp giọng hỏi.

Phạm Ninh nhẹ nhàng khoác lấy vai thê tử cười nói:

- Ta âm thầm trở về như vậy, các nàng không thấy lạ sao?

- Hiện tại thì không kì lạ, chỉ là lúc triển khai nghi thức vào thành lại không thấy bóng dáng của chàng đâu, khiến cho Chân Nhi và Linh Nhi rất thất vọng, chúng nó đặc biệt đi xem phụ thân đấy.

- Nàng cảm thấy đây là vì sao?

Chu Bội trầm mặc chốc lát nói:

- Phu quân là vì có cảm giác mình công cao lấn chủ?

- Nàng cũng có cảm giác này sao?

Chu Bội gật gật đầu:

- Thực ra một câu của mẹ chồng đã làm thức tỉnh người trong mộng, mấy ngày nay có người ở trên báo nhục mạ chàng, triều đình lại không để ý, thiếp rất tức giận, liền đi tìm thái hậu, nói muốn từ bỏ đi danh hiệu Vương phi, hôm sau Hướng hoàng hậu liền đến phủ chúng ta, trái một lời xin lỗi, phải lại một câu an ủi, mẹ chồng nói, con trai của mẹ khiến cho hoàng đế sợ rồi, đó không phải là chuyện tốt đâu.

Phạm Ninh gật gật đầu:

- Đây chính là lý do ta không tham gia nghi thức vào thành, danh vọng trong quân của ta đã vượt qua cả thiên tử, nếu như danh vọng trong dân gian còn vượt qua bệ hạ nữa, việc này sẽ trở nên phiền toái, ta chỉ sợ lúc vào thành, có người hô to tiểu Phạm tướng công vạn tuế, vậy ngày tháng của ta sẽ rất khó sống.

- Nhưng phu quân là quan văn, chắc sẽ tốt hơn chứ!

- Quan văn thì sao? Xúc phạm đến thiên tử, cũng khó thoát đại nạn.

- Vậy phu quân dự định thế nào?

Phạm Ninh trầm mặc chốc lát nói:

- Ta muốn xin nghỉ phép ba tháng, đi một chuyến ra đảo Bắc.

- Chàng muốn đi đến đảo Bắc, nhưng mà A Tú còn một tháng nữa là sinh rồi.

Chu Bội hơi giật mình.

Phạm Ninh dùng sức khoác rộng qua vai nàng, cười nói:

- Không phải vẫn còn nàng sao? Nàng thay ta quản lý phủ nhà, ta mà không đi chuyến này, lòng ta sẽ không thể nào yên được.

Chu Bội thở dài:

- Được rồi, cũng may trước đó thiếp cũng không mong đợi chàng có thể trở về.

- Ta còn muốn đưa Chân Nhi và Cảnh Nhi cùng đi, cũng muốn cho bọn nó hiểu được, đảo Bắc có ý nghĩa như thế nào đối với chúng ta?

Sáng sớm hôm sau, Phạm Ninh vẫn đi yết kiến thái hậu trước.

Tào thái hậu nghe thấy Phạm Ninh xin phép nghỉ ba tháng ra biển, thì nhíu mày:

- A Tú khó khăn lắm mới giữ được thai nhi, còn có một tháng nữa là sinh rồi, khanh không thể đợi nó sinh xong rồi mới đi ư?

- Thần đã nói với A Tú rồi, sẽ có người nhà chăm sóc nàng.

Phạm Ninh cũng không định nhượng bộ trong chuyện này, cho dù đối phương là hoàng thái hậu.

Tào thái hậu đợi một lúc lâu sau mới nói:

- Cũng phải, khanh cũng đã có năm đứa con, con cái đối với khanh cũng không còn quá coi trọng, được rồi! Ai gia phê chuẩn cho khanh nghỉ phép.

- Đa tạ thái hậu!

- Chuyện này hãy để qua một bên đi, trước tiên ta muốn nói đến vài việc quan trọng, một là bách tính Tây Hạ, sắp xếp bọn họ ở các nơi trong nước hao phí quá lớn, trong triều có người đề xuất để họ ở hải ngoại, như là Trung đại lục gì đó, khanh thấy thế nào?

Trung đại lục chính là đảo Y Lý An, trước mắt triều Tống vẫn chưa có tâm tư phát triển nó, Phạm Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Nếu như đưa bọn họ đến hải ngoại, chẳng khác gì để bọn họ xây dựng lại Tây Hạ ở hải ngoại, ý của triều đình là như vậy sao?

- Một vài đại thần cũng đang suy xét việc này!

Phạm Ninh lắc đầu:

- Nếu thả cho bọn họ đi ra hải ngoại, như vậy, có rất nhiều tư nhân mua đảo sớm muộn sẽ bị bọn họ thâu tóm, chủng tộc này của bọn họ quá lớn, một khi phát triển dậy, chúng sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của chúng ta ở hải ngoại.

- Khanh không tán thành à?

- Vi thần kiên quyết phản đối, nên dựa theo kế hoạch ban đầu, tuy rằng hơi rắc rối một chút, nhưng bọn họ đều là người Đảng Hạng, sớm muộn cũng sẽ dung hòa vào Đại Tống, dân tộc Đảng Hạng sẽ hoàn toàn biến mắt, đây mới là con đường lâu dài.

Tào thái hậu khẽ cười nói:

- Trong việc này khanh có quyền uy tuyệt đối, bọn họ đều là tù binh của khanh, nên sẽ do khanh quyết định, khanh về viết một phần tấu báo, ngày mai dâng cho thiên tử, để đánh vào mặt những người kia.

- Thái hậu còn có chuyện gì cần thương lượng với vi thần không?

- Còn có ba hạng mục của biến pháp, mở rộng trường thái học, khôi phục tam tỉnh lục bộ, bỏ đi những quan lại vô dụng, hai điều trước triểu đình trên cơ bản đã thống nhất, đều đồng ý tiến hành biến pháp.

- Nhưng hạng mục thứ ba là bỏ đi quan lại vô dụng, tranh luận vô cùng gay gắt, suốt cả tháng, trên báo đều bàn cãi về chuyện này, điều kiện duy nhất để đạt được sự đồng ý thống nhất chính là dùng tước vị và đất đai đến đổi hư quan, Quan gia (thiên tử) nói đây là phương án của khanh, đã thông qua rồi, nhưng trên việc nên an bài số lượng lớn quan lại vô dụng thế nào, thực sự quan hệ đến lợi ích của quá nhiều người, quả thật đã làm khó ai gia, nên muốn tham khảo ý kiến của khanh, trong việc này ai gia nên làm thế nào?

Bình Luận (0)
Comment