Phạm Ninh khom người nói:
- Cảm tạ sự tin tưởng của thái hậu đối với vi thần!
- Không phải là quan hệ quân thần, khanh là cháu rể của ta, cũng được coi như là người trong nhà, ta hy vọng từ mối quan hệ này, con hãy cho cô mẫu một đề nghị.
Phạm Ninh yên lặng gật gật đầu:
- Kiến nghị của thần chỉ có một điều, thái hậu cần nắm chặt lấy một nguyên tắc, bất kỳ biến pháp nào, cần phải đạt được sự thống nhất rộng rãi trong số đông mới được thực hiện, nếu như phân biệt quá nghiêm trọng, vậy thà rằng không cải cách, như vậy sẽ dẫn đến sự chia rẽ trong triều đình.
Tào thái hậu âm thầm nhẩm đọc hai lần, cười nói:
- Hình như quan gia cũng từng nói qua lời này, cũng là do khanh nói cho người biết?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Đây thật sự là nguyên tắc của thần.
- Nguyên tắc này rất tốt, ai gia đã nhớ rồi.
Phạm Ninh lập tức cáo lui, Tào thái hậu lại hỏi:
- Khanh định lúc nào sẽ đi?
- Vi thần dự định mười ngày sau sẽ đi, thuê một đội thuyền quan, cũng đưa đến cho đảo Bắc và đảo Nam một chút hàng tiếp tế tiếp viện.
- Lúc khanh đi nhớ dẫn theo cả cha vợ của khanh, nói cho ông ấy biết, nếu như thật sự ông ấy không muốn trở về, lần này ta cũng không miễn cưỡng nữa.
Cha vợ của Phạm Ninh mà Tào thái hậu nói đến đương nhiên là chỉ Tào Dật, ông ta lâu nay luôn muốn định cư ở hải ngoại, nhưng Tào thái hậu không đồng ý, xem ra, Tào thái hậu cuối cùng cũng đã đổi ý rồi.
Từ chỗ Tào thái hậu đi ra, Phạm Ninh lại đi đến điện Tử Vi yết kiến thiên tử.
Triệu Húc nghe nói Phạm Ninh cầu kiến, vừa vui mừng vừa kinh ngạc, vội vàng để hoạn quan dẫn hắn đến ngự thư phòng.
Phạm Ninh tiến lên trước cúi mình hành lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Triệu Húc vội vàng bảo hoạn quan bê ghế ra mời hắn ngồi xuống, Phạm Ninh ngồi xuống, Triệu Húc liền cười hỏi:
- Phạm tướng công trở về lúc nào vậy?
- Vi thần tối qua ngồi thuyền đến kinh thành, sáng sớm hôm nay, đặc biệt đến bái kiến thái hậu, sau đó đến nộp binh phù cho bệ hạ.
Một tên hoạn quan tiến lên trước, đem mâm đặt lên trên bàn, trên mâm là kim bài, binh phù và Thiên Tử kiếm.
Triệu Húc gật gật đầu:
- Thanh kiếm Thiên Tử này, trẫm ban cho tướng công đó!
- Tạ ơn bệ hạ tín nhiệm!
Triệu Húc lại nói:
- Tướng công gặp thái hậu có bàn luận về việc an bài bách tính Tây Hạ không?
- Có bàn rồi!
Phạm Ninh thái độ rất kiên quyết nói:
- Vi thần kiên quyết phản đối sắp xếp bách tính Tây Hạ ở hải ngoại, như vậy sẽ để lại hiểm họa cực lớn cho các nơi hải ngoại, Tây Hạ sớm muộn cũng sẽ nuốt chửng mọi lợi ích của Đại Tống ở hải ngoại, ai là người đưa ra đề nghị này, nên bãi miễn hạch tội!
Triệu Húc ngẩn ra, y không nghĩ rằng thái độ của Phạm Ninh lại kiên quyết đến vậy, y gật gật đầu nói:
- Trẫm hiểu rồi, trước đó trẫm có nói với Phú tướng công và Văn tướng công, chuyện này cần đợi Phạm tướng công đến quyết định, đây là quyền lực của Phạm tướng công.
- Bệ hạ, bách tính Tây Hạ và người Hán đã sống cùng với nhau, trăm năm sau, người Đảng Hạng sẽ không còn tồn tại, đây mới là đường chính, đưa bọn họ ra ngoài hải ngoại, có khác gì bỏ cái gốc đi phát triển cái ngọn, rước họa vào thân đâu?
Triệu Húc hiểu thái độ của Phạm Ninh, gật gật đầu lại nói:
- Còn có một việc là bỏ đi quan vô dụng, chia rẽ quá lớn, chỉ là bọn hư quan đều tiếp nhận phương án của Phạm tướng công, lấy tước vị và đất đai đổi chức quan, trên điểm này rất thuận lợi, nhưng phân bố chức quan lại không được, trẫm đã đề xuất thiết lập quan chức cấp một ở xã, trấn, cũng gặp phải phản đối mạnh mẽ của bách quan, trẫm vẫn muốn nghe qua ý kiến của tướng quốc.
Phạm Ninh suy nghĩ một lúc nói:
- Bệ hạ, thần muốn biết, sau khi sử dụng chức danh để phân luồng các quan lại vô dụng, vấn đề của các quan chức dư thừa đã được giải quyết là bao nhiêu?
- Khoảng bốn phần mười!
- Con số đó đã khá nhiều, nếu áp lực tài chính không phải quá lớn, thần cho rằng vấn đề này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
- Xin chỉ giáo?
Phạm Ninh mỉm cười và nói:
- Cắt giảm quan viên không phải là chuyện một ngày hay hai ngày có thể giải quyết được, có thể mất ít nhất hai mươi năm để giải quyết, nhưng miễn là hệ thống được xây dựng khi thời gian trôi qua, các quan viên sẽ dần dần chững lại rồi cân bằng.
Triệu Húc hai mắt sáng lên, y hiểu ý của Phạm Ninh, thay vì cắt giảm các quan viên, y đã thiết lập một hệ thống và sau đó điều chỉnh nó bằng một hệ thống. Đây không phải là để làm tổn hại lợi ích của một nhóm người nhất định, mà liên quan đến tất cả mọi người.
- Phạm tướng công nói kĩ hơn xem.
- Vi thần đề nghị thực hiện một quy định từ quan nghiêm ngặt ở các lứa tuổi, từ Tam phẩm trở lên từ quan từ sáu mươi lăm tuổi, từ Tam phẩm trở xuống sáu mươi tuổi từ quan, đây là một quy định tự nhiên để đào thải, đấy là thứ nhất, thứ hai là thử dùng chế độ chuyển quan chính thức, vi thần biết có một số quan viên đợi hai mươi năm đều không có cơ hội tuyên bố chính thức, điều này không thể chấp nhận được và không công bằng. Phải có một thời gian nhất định. Chẳng hạn như năm năm, tất cả quan viên mới đều phải năm năm sau mới được chuyển chính thức.
Triệu Húc gật đầu:
- Hai chế dộ này đã có người đề nghị, nhưng vấn đề hiện tại là tăng và rút lui. Thời gian trôi qua quan viên sẽ chỉ ngày càng nhiều hơn.
- Đây là quy định thứ ba, hệ thống cân bằng chính thức, mặc kệ thi cử hay từ Thái học viện, ấm quan cũng vậy, nhất định phải có tiết chế, đây là nhiệm vụ Bộ Lại không thể từ chối, hàng năm Bộ Lại phải hạch toán tăng giảm quan viên, và sau đó nếu đặt ra một hạn ngạch, thì không được tùy ý gia tăng quan viên, chỉ cần Bộ Lại nghiêm khắc kiểm soát quan viên, trên cơ bản cũng sẽ không mất kiểm soát.
- Trẫm hiểu, có một giải pháp thiết thực hơn cho hay không?
Phạm Ninh cười nói:
- Có hai biện pháp để giải quyết vấn đề trong một thời gian ngắn.
- Hãy nói cho ta biết.
- Một là tăng cường nhập cư, mở rộng huyện ra nước ngoài, chẳng hạn như Bảo Châu, chỉ có một huyện, nhưng có mười huyện ở đó và có đại lục phía Nam ít nhất có mười phủ, trên trăm huyện.
- Một cách khác chính là sách chức, đưa áp ti và học chính của huyện lên cửu phẩm, mỗi huyện có ít nhất ba Áp Ti, bọn họ trên danh nghĩa là Lại, nhưng chức quyền bọn họ rất cao và bị dân chúng xưng là ẩn quan. Áp Ti thăng làm tòng cửu phẩm, do sĩ tử khoa cử đang chuyển chính thức đảm nhiệm trước khi thống nhất, điều này có lợi cho hắn ta hiểu được nỗi khổ của người dân, học chính cũng thế, nên được thăng lên tòng cửu phẩm, lượng lớn người đỗ khoa cử nhàn rỗi có thể bố trí ổn thỏa rồi.
Dừng một chút Phạm Ninh lại nói:
- Nếu tất cả mọi người phản đối việc thiết lập quan viên ở hương trấn, nó có thể được thay đổi, thiết lập phó thừa của huyện, tòng cửu phẩm, mỗi hương trấn phải trú một người, không phải là người đứng đầu hương trấn hay thị trưởng và đại diện cho huyện để quản lý các hương trấn, tất nhiên sẽ có vài con cừu đen trong khu vực, mấu chốt là làm thế nào để tuần tra giám sát.