Triệu Húc thở dài nói:
- Trẫm bị chuyện này khiến cho công kích nặng nề, đề nghị thứ nhất của Phạm tướng công đã mở ra cho trẫm một suy nghĩ, thiết lập huyện phó thừa ước tính có một cuộc tranh chấp lớn, nhưng đưa Áp Ti và học chính đề bạt làm tòng cửu phẩm, nhất là học chính, trẫm cảm thấy hoàn toàn có thể, và có thể tăng huyện ra nước ngoài, đây cũng là một chiến lược khả thi.
Phạm Ninh lại nói:
- Thần hôm nay trở về là muốn xin bệ hạ cho một trăm ngày nghỉ, thần muốn lấy danh nghĩa riêng rời bến đi thăm đảo Bắc, mặt khác muốn muốn thuê của triều đình một đội tàu, mong bệ hạ phê chuẩn.
- Thái hậu đáp ứng rồi sao?
Phạm Ninh gật đầu:
- Thái hậu đã phê chuẩn.
Triệu Húc yên lặng nhìn Phạm Ninh một lúc lâu, cuối cùng gật đầu:
- Trẫm phê duyệt!
***
Tuy rằng Triệu Húc chính là Triệu Húc ban đầu, nhưng Phạm Ninh vẫn còn cảm nhận được một chút kì lạ, sự kì lạ này không phải đến từ sự lạnh lùng của Triệu Húc, mà là đến từ sự nhiệt tình cùng sự khoan dung của y, thậm chí còn nói rằng "Bách tính Tây Hạ nhất định phải do Phạm tướng công quyết định" - lời nói này là từ miệng của một vị Hoàng đế nói ra, nó hơi buồn cười, điều đó có nghĩa quyền uy của ta vượt quá y, ngay cả Triệu Húc y cũng không có cách nào quyết định?
Đương nhiên, sự nhiệt tình của Triệu Húc cũng không phải là sự dối trá, chỉ là một loại bồi thường, nhưng mặc kệ dối trá cũng tốt, bồi thường cũng được, vượt qua lẽ thường thì nó còn khó xử hơn.
Có lẽ Triệu Húc che giấu tương đối khá, nhưng Tào Thái hậu cũng là một tấm gương, từ chỗ của Tào Thái hậu Phạm Ninh dần dần nhìn thấy sức mạnh ngày càng lớn của Triệu Húc, nhìn ra Tào Thái hậu nhượng bộ, Tào Thái hậu sớm đã quyết định bãi miễn Vương An Thạch, nhưng hiện tại Vương An Thạch vẫn đang làm tốt, quyền thế ngày càng tăng lên, đứng thứ ba trong Tri Chính Đường.
Đó cũng không phải Tào Thái hậu thay đổi chủ ý, mà Triệu Húc kháng trụ được quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm của Tào thái hậu rồi.
Theo cải cách chính trị thì nhìn ra được, Tào Thái hậu trước kia hận nhất cải cách chính trị, mấy năm qua chỉ thông qua được một Thuỷ Lợi Nông Nghiệp Pháp và Dân Quân Pháp, Dân Quân Pháp vẫn thuyết phục bà nhưng trong năm nay, triều đình liên tục thông qua ba cải cách lớn là thay đổi chế độ Trường Thái Học, cải cách quan chế và đổi tước vị cho hư quan.
Chuyện nào trong đó Tào thái hậu cũng rất phản cảm, nhưng bà lại bất lực, không thể ngăn cản, đây là sự suy yếu quyền lực của Tào Thái hậu, điều này cũng là nguyên nhân sâu xa của việc Tào Thái Hậu sẵn sàng thả đệ đệ Tào Dật rời đi, ý tưởng thành lập một thế lực ngoại thích đã dần thất bại, bà phải đối mặt với thực tế.
Nói cho cùng, sức mạnh của Thái hậu là một bên của chế độ quân chủ và gắn liền với xương sống của chế độ quân chủ. Khi xương sống yếu, sự hỗ trợ của phe tất nhiên sẽ phát triển. Khi thân cây trở nên mạnh mẽ, nếu nhánh phụ đầy, nếu bà ta vẫn mạnh, hậu quả tất nhiên là phải cắt tỉa.
Trong lịch sử Tống Thần Tông là một người cực kỳ tham vọng muốn làm sự nghiệp. Ông trọng dụng Vương An Thạch và cố gắng buộc xã hội thay đổi với chế độ quân chủ. Kết quả toàn bộ Đại Tống đã thành địch nhân của ông, phương thức cải cách thô bạo của họ làm thương tổn mọi người, đưa quá nhiều vũ khí cho các đối thủ chính trị.
Hiện tại Triệu Húc vẫn giống như Tống Thần Tông trong lịch sử, tuổi trẻ, có tình cảm mãnh liệt, và cũng bị thu hút bởi sự cải cách chính trị hấp dẫn của Vương An Thạch.
Tuy nhiên vì sự tồn tại của chính mình, Triệu Húc liên tục bị đánh thức bởi chính mình, bị chính bản thân dung nhập nhiều suy nghĩ về tư tưởng cải cách, chính suy nghĩ này ẩn núp ở trong đầu y, khiến Triệu Húc khi đang quyết định làm một chuyện gì đó lại do dự một chút, sau đó bình tĩnh lại.
Nhưng còn chưa đủ, Phạm Ninh sẽ không bao giờ cho phép những cải cách nhẹ nhàng mà hắn đã dần dần thúc đẩy trong thập kỷ qua bị gián đoạn bởi những cải cách triệt để của Vương An Thạch. Hắn còn muốn rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc), khiến cải cách chính trị của Vương An Thạch mất đi nền tảng.
Phạm Ninh từ hoàng cung đi ra, lập tức ngồi xe ngựa đi tới phố Thư Uyển, hắn muốn tìm Nhị thúc Phạm Thiết Qua, nhưng bất ngờ là, cánh cổng của kỳ thạch quán đã bị đóng và một cái khóa lớn được treo ở đó, bên trên dán bố cáo ngừng kinh doanh trong nửa năm, Phạm Ninh hơi lạ, Nhị thúc làm sao vậy?
Ngẩng đầu, ở gian cửa hàng chiếm đất không nhỏ bên cạnh dán biển Chỗ chiêu mộ Bắc Đảo, hẳn là cửa hàng được tách ra từ kỳ thạch quán, Phạm Ninh bảo vài tên tùy tùng ở bên ngoài, hắn lững thững đi vào.
Có không ít người trong cửa hàng, và bảy hoặc tám người đến xin ứng tuyển để ra biển, dường như có một gia đình, một người thiếu phụ mặc quần vải ôm đứa nhỏ ngồi ở cạnh ghế, bên cạnh là một cậu bé bảy tuổi, người đàn ông là chủ gia đình nửa người gục xuống bàn, vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Cái gì?
Bên cạnh mấy người nam tử cũng mồm năm miệng mười, vẻ mặt bất mãn.
Ngồi ở bàn là một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi, Phạm Ninh nhận ra ông trong nháy mắt, là thê cữu của Minh Nhân, chính là đệ đệ của mẹ vợ y, tên là Trương Thành, bắt đầu mở một cửa hàng nhỏ ở Ngô huyện, sau đó lại đến nương nhờ anh rể của ông, trở thành đốc công xây dựng, ông rất chăm chỉ, nhưng năng lực chỉ ở mức bình thường. đoán chừng là Nhị thúc mượn ông tới hỗ trợ, ông cũng đang bất lực để giải thích với mọi người.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Phạm Ninh ở phía sau cười tủm tỉm hỏi.
Trương Thành liếc mắt một cái thấy Phạm Ninh, sợ tới mức nhảy dựng người lên, lắp bắp nói:
- Phạm... Phạm tướng công, sao ngươi lại tới đây?
Mọi người giật nảy mình, đều dạt ra mở một con đường, không ngờ tiểu Phạm tướng công đến đây.
Phạm Ninh cười khoát tay.
- Nếu tất cả mọi người muốn đi Đảo Bắc, về sau chúng ta đều là người một nhà, không cần khách khí như thế, tất cả mọi người nên ngồi xuống.
Trong phòng ghế dựa rất nhiều, tất cả mọi người đều tự ngồi xuống, gia đình vừa rồi cũng ngồi cùng một chỗ.
- Bây giờ ngươi gặp phải những khó khăn gì? - Phạm Ninh cười và hỏi Trương Thành.
- Phạm tướng công, là như thế này, chuyến tàu cuối cùng của năm nay đã rời đi vào tháng trước, chuyến tiếp theo sẽ đến tháng ba tới, tất cả mọi người rất lo lắng.
- Hiện tại mới cuối tháng tám, vận tải đường thuỷ đã kết thúc sớm như vậy?
Trương Thành bất đắc dĩ gãi đầu:
- Ta cũng không rõ, trước khi đi lão Phạm nói với ta như vậy.
Phạm Ninh lại hỏi:
- Nhị thúc ta cũng đi Đảo Bắc rồi hả?
- Dạ! Hai vợ chồng lão đều đi, bọn tiểu nhị cũng đi theo, dẫn theo vài trăm người cùng nhau đi.
Phạm Ninh hiểu, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Hiện tại có bao nhiêu người nộp đơn?
- Đại khái 120 người, có hơn hai mươi hộ gia đình, kỳ thật đại bộ phận đều là gia đình, hiện tại, những vị nộp đơn này đều là muốn chuyển cả nhà.
- Có thể liên lạc với mọi người?
hay không
- Cũng có thể, xa nhất, trong mười ngày cũng có thể tới kinh thành, giống như Tuyền Châu bên kia cũng có khoảng ba hoặc bốn trăm người.