Phạm Ninh nói với mọi người:
- Hiện tại có hai cách để đi Đảo Bắc, một là ngồi thuyền đi đại lục phía nam, có những tàu thường xuyên đi phía Bắc, vài ngày là có một chuyến, còn có một cách chính là cùng đi theo ta, ta đã tính toán là mười ngày sau khởi hành đi tới Đảo Bắc, nếu mọi người đến kịp vào lúc đó, có thể đi cùng với đội thuyền của ta.
Mọi người mừng rỡ, đều tỏ vẻ nguyện ý cùng đi theo Phạm Ninh.
- Được! Vậy mọi người cứ tiếp tục đăng ký tham gia.
Phạm Ninh nói với Trương Thành:
- Hôm nay thúc gửi cước đệ báo tin gấp tới mọi người, nếu trong mười ngày bọn họ có thể tới kinh thành, vậy cùng đi, nếu không kịp, tháng ba tới lại đi cũng không sao, trong lúc này mỗi tháng sẽ cho bọn hắn mấy quan tiền củi gạo xem như phí bồi thường.
- Ta hiểu rồi!
Phạm Ninh lại dặn dò ông vài câu, sau đó mới rời khỏi.
rong tòa soạn "Tín Báo", Phạm Ninh đã gặp cô mẫu Chu Khiết của Chu Bội.
- A cô tại sao lại ở chỗ này?
- Ta phải hỏi cháu đấy! Trở về lúc nào thế?
- Chiều hôm qua, hôm nay vừa lúc có chút việc báo lại quán, lần trước in tô- pi như thế nào rồi ạ?
Phạm Ninh cười hỏi.
- Nó vẫn đang được cải thiện, nhưng nó tốt hơn nhiều so với trước đây.
Chu Khiết để cho thủ hạ của mình cầm ra một bộ đồ bằng đồng và đặt chúng lên bàn, Phạm Ninh lấy ra một ký tự "Quốc" tự tạo vô cùng tinh tế tỉ mỉ, có thể nói nó là tác phẩm nghệ thuật, sau lưng nó là màu lục được phân loại theo âm luật, tuy nhiên phía trước đã có một vòng nhỏ màu vàng, Phạm Ninh có chút khó hiểu.
Chu Khiết cười cười nói:
- Vòng tròn vàng đại diện cho những từ được sử dụng phổ biến nhất, vòng tròn bạc là một từ thường được dùng, vòng tròn màu đen là từ thường không được dùng phổ biến, những từ được sử dụng phổ biến nhất chúng ta tạo ra mấy trăm cặp.
- Tại sao phải tạo nhiều như vậy?
- Dùng chữ in rời thì đây là vấn đề lớn nhất. Cùng một từ trong một bài viết thường thường sẽ xuất hiện vài chục lần, chúng ta có hơn mười tác phẩm trên một tờ báo, con bảo phải làm gì?
Phạm Ninh gật đầu, vấn đề này hắn cũng không nghĩ tới.
- Chỉ có thể giải quyết theo cách này, những từ được sử dụng phổ biến nhất cố gắng làm nhiều, như từ "chi" và "đích" được sử dụng nhiều nhất, chúng ta đã chuẩn bị hơn một trăm cái giống như phụ bản quảng cáo, cố gắng nhất quán về cách thức.
Phạm Ninh thở dài:
- Chữ in rời vẫn rất phiền toái.
- Thật ra thì cũng ổn, nhưng mấu chốt là thành thạo, một khi đã thành thạo thì một canh giờ có thể phối được một trang báo.
Chu Khiết thấy xung quanh không có ai liền hạ giọng và nói:
- Bình thường chúng tôi có hai mươi thợ khắc, mọi người phải chả mười quan tiền mỗi ngày. Đây vẫn chỉ là tiền công, bây giờ chúng tôi chỉ cần hai thợ khắc, mỗi người trả một ngày ba quan, mỗi ngày phải hao phí hơn mười quan tiền, bây giờ thì hoàn toàn không cần, cháu tính xem, mỗi ngày chúng ta sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền? Chúng ta làm báo vẫn luôn bị lỗ, nhưng không ngờ giờ lại kiếm được tiền, đây chính là nhờ công của chữ in rời đó!
Khi hai người bước ra khỏi phòng Chu Khiết cười hỏi:
- Hôm nay cháu đến sẽ không đơn giản hỏi chữ in rời như vậy đâu phải không!
Phạm Ninh cười nói:
- Tiếp qua mười ngày nữa, ta muốn đi xem Đảo Bắc, muốn chiêu mộ một đám dân di cư cùng đi, cô mẫu ở đây hãy tuyên truyền thử xem.
Chu Khiết khẽ cười và nói:
- Vậy ta đây sẽ cho cháu một bài viết đặc biệt, cùng tiểu Phạm tướng công di dân tới Đảo Bắc, như thế nào đây?
Phạm Ninh giật mình, lắc đầu liên tục:
- Như vậy không được, sẽ bị triều đình kiêng kị đấy, quá rõ ràng rồi.
- Vậy cháu nói phải làm như thế nào?
Phạm Ninh chần chừ rồi bỗng chốc nói:
- Ta muốn làm đăng bài tinh tế một chút, chẳng hạn như tiêu đề bài viết là hỏi đáp về Tây Hạ và sau đó ta đã đề cập rằng ta dự định đi đến Đảo Bắc nghỉ phép trong một tháng, sau đó thêm một vài từ vào cuối câu, nếu có hứng thú đến đảo nhập cư, có thể liên hệ với tòa soạn, mọi người giúp cháu bàn bạc một chút nhé.
- Điều này quá tinh tế, liệu nó có hiệu quả không? Những người muốn nhập cư thường nhìn phụ bản cáo thị chiêu mộ, so sánh các điều kiện của mỗi gia đình.
- Sẽ có hiệu quả, mặt khác ở phụ bản cũng đăng một thông báo lớn, nơi nghỉ phép của tiểu Phạm tướng công, sau đó dùng nhiều từ hoa mỹ khác nhau để mô tả Đảo Bắc, từ đầu đến cuối ăn ý thì hiệu quả sẽ xuất hiện.
- Hoàn toàn không có vấn đề, chúng ta đây hẹn một chút, buổi tối ta dẫn một gã văn biên đắc lực nhất đến chỗ ở của cháu thăm hỏi, sau đó in ra vào buổi trưa mai.
Phạm Ninh gật đầu:
- Ta sẽ chờ bên cô mẫu.
***
Vào buổi trưa ngày hôm sau, với việc xuất bản một bài báo trong "Tín Báo", người dân trong kinh thành và văn võ triều đình mới biết Phạm Ninh đã hồi kinh, nhưng đồng thời sẽ nghỉ phép trong ba tháng.
Đại đa số mọi người đều thấy dễ hiểu đối với kỳ nghỉ phép của hắn. Dù sao sau khi kết thúc cuộc chiến Liêu Quốc Ở Tây Hạ. hai năm qua không nghỉ ngơi, hắn nên thư giãn, nhưng vẫn có nhiều người cảm thấy bất thường về kỳ nghỉ của Phạm Ninh.
Tri Chính Đường, Phú Bật đặt tờ báo xuống và hỏi Hàn Giáng:
- Phạm Ninh muốn làm gì, có phải là làm ông chủ không?
Hàn Giáng cười khổ một tiếng nói:
- Ta cũng không biết rằng hắn muốn làm cái gì nữa, có lẽ hắn thật sự muốn nghỉ ngơi một chút.
- Nói bậy!
Phú Bật mắng một lời thô tục:
- Ông lớn hơn hắn hai mươi tuổi, ông còn chưa nghỉ ngơi, hắn còn muốn nghỉ ngơi cái gì?
- Nếu muốn biết thì Phú tướng công tự mình đến hỏi hắn đi! - Hàn Giáng bất đắc dĩ nói.
- Hắn hôm nay có tới không?
Một gã tòng sự vội vàng vào nói:
- Tiểu Phạm tướng công hôm nay mới tới, không biết hiện tại còn ở quan phòng đó hay không?
Phú Bật trong lòng căm tức, nhặt tờ báo lên và đi đến quan phòng của Phạm Ninh.
Quan phòng của Phạm Ninh là một tòa tiểu viện, chức quan của hắn ở triều đình cụ thể là Đồng Tri Xu Mật Viện nhưng thực tế hắn không quan tâm đến các vấn đề của Xu Mật, cùng lắm chỉ để ý những biến động bất thường của Liêu quốc.
Phú Bật vừa đi đến cửa, vừa lúc gặp được Phạm Ninh từ trong phòng đi ra.
- Phú tướng công, làm ta giật mình!
Phú Bật trừng mắt nhìn hắn, chỉ vào tờ báo trên tay nói:
- Tin này có thật không vậy? Ngươi cần nghỉ ngơi ba tháng?
Phạm Ninh cười nói:
- Ta vừa lúc muốn đi ăn cơm trưa, không bằng cùng đi uống một chén.
Phú Bật hừ một tiếng:
- Chuốc rượu ta cũng vô dụng thôi.
Phạm Ninh khẽ cười và đến Chu Lầu bên cạnh Hoàng thành cùng với Phú Bật, nơi này có một nhã gian đặc biệt, hiệu ứng cách âm tốt, bình thường không công khai với người ngoài, chỉ có một số rất ít người có thể sử dụng, Phạm Ninh là một trong số đó.
Phú Bật đi đến gian phòng và nhìn nó. Căn phòng được trang trí thanh lịch, hắn rất thích nó, liền hỏi:
- Phòng này cũng không tệ, ta thường đến tửu lầu này, sao ta chưa bao giờ biết chỗ này?
- Gian phòng này không mở bán, nếu Phú tướng công thích nó ta sẽ nói với ông chủ một tiếng. Phú tướng công có thể được sử dụng như một người dùng đặc biệt.