Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1021 - Chương 1018

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1018
 

- Tốt lắm! Ngươi nói cho y một tiếng, ta rất thích nơi này.

Phạm Ninh bảo với phục vụ ở quán rượu mời ông chủ tới, trong giây lát ông chủ vội vàng tới khom người nói:

- Xin cô gia chỉ thị!

Phạm Ninh chỉ Phú Bật:

- Sau này Phú tướng công mời khách tới nơi này ăn cơm hoặc uống rượu thì có thể sử dụng căn phòng này.

- Ta hiểu, ta đi ghi chép một chút.

Ông chủ vội vàng đi, Phạm Ninh mời Phú Bật ngồi xuống, rót đầy một chén rượu ông, cười cười và nói:

- Ta thật sự phải xin phép nghỉ trăm ngày, muốn đến Đảo Bắc, Thái hậu và thiên tử cũng đã đồng ý.

Phú Bật im lặng một lát:

- Cùng nguyên nhân với việc ngươi không tham gia nghi thức vào thành hôm nọ à?

Phạm Ninh gật đầu:

- Quả thật có điểm liên quan.

Phú Bật thở dài:

- Làm thế nào mà ngươi đắc tội với Vương An Thạch?

- Sao Phú tướng lại nói như vậy?

Phú Bật trầm ngâm một chút nói:

- Vốn dĩ Thiên Tử dự định ngự giá thân chinh tiếp nhận quân Tây Hạ đầu hàng. Ngươi biết điều này!

Phạm Ninh gật đầu:

- Ta biết rằng vốn dĩ ta cùng Hàn tướng công đều chuẩn bị xong, nhưng Thiên Tử dường như không yên tâm về dịch bệnh liền hủy bỏ kế hoạch.

- Năm trăm ngàn binh lính đều không có dịch bệnh, thiên tử đang lo lắng điều gì? Là Vương An Thạch khuyên bảo thiên tử đừng đi, nói là nghi lễ xin đầu hàng để ở kinh thành là được rồi, sự tôn trọng của Thiên Tử không được ở dưới bức tường nguy hiểm, thiên tử bị gã thuyết phục, liền hủy bỏ kế hoạch.

- Chiêu này rất độc! - Phạm Ninh thản nhiên nói.

Phú Bật gật đầu:

- Về sau ta mới phản ứng lại, cho ngươi làm đại diện Đại Tống nhận đầu hàng, coi như đề cao ngươi, trên thực tế cũng là để lại trong lòng thiên tử một bóng ma, nói thật, ngươi không tham gia vào nghi thức khải hoàn, là quyết định sáng suốt.

Phạm Ninh không ngạc nhiên khi thấy Vương An Thạch đối đầu với mình. Nhiều cải cách của Vương An Thạch đã được chính hắn bác bỏ, đặc biệt hơn nữa Thanh Miêu Pháp và Bảo Giáp Pháp là cốt lõi của cải cách Vương An Thạch nhưng chúng đã bị bãi bỏ. Nguyên tắc thay đổi mà hắn đề xuất lại đạt được sự đồng thuận giữa vua và dân trong thi hành. Điều này chắc chắn sẽ mang những hạn chế lớn cho cải cách của Vương An Thạch, như vậy có thể lý giải được sự bất mãn của Vương An Thạch.

Phạm Ninh lại cười nói:

- Nếu Phú tướng công có thể hiểu được ta, ta đây xin nghỉ phép ba tháng, vì sao Phú tướng công lại bất mãn?

Phú Bật lắc đầu:

- Khả năng ngươi còn chưa biết, Văn Ngạn Bác chuẩn bị chuyển công tác làm Đại học sĩ Văn Uyên các, Ngô Sung đảm nhiệm Hà Tây Lộ an phủ sứ, để Vương An Thạch tiếp nhận chức vụ tả tướng, Tăng Công Lượng lại đảm nhiệm Tham tri Chính sự, Tô Tụng đảm nhiệm Lại bộ Thị lang. Tăng Công Lượng là người kiên quyết ủng hộ biến pháp, Tô Tụng cũng là người ủng hộ cải cách, ngươi hiểu chưa?

Phạm Ninh thản nhiên cười:

- Vậy cũng làm được gì chứ, không có nền tảng xã hội cho nhiều cải cách, y có thúc đẩy Thanh Miêu Pháp và Bảo Giáp Pháp thì điều này chắc chắn sẽ dẫn đến việc bỏ đất quy mô lớn. Hậu quả là y không đủ khả năng.

Phạm Ninh thấy Phú Bật vẻ mặt ưu sầu, lại cười nói:

- Phú tướng công không cần lo lắng, bây giờ thiên tử không dễ bị lừa gạt nữa rồi, Ngài sẽ thúc đẩy một số cải cách, nhưng nó không gây hại cho Đại Tống. Đó cũng là một điều tốt khi để Thiên Tử gặp phải một số thất bại, tránh để Ngài luôn cảm thấy rằng sự thay đổi là tốt.

Phú Bật yên lặng gật đầu:

- Vậy ngươi không có đề nghị gì cho ta sao?

Phạm Ninh trầm tư một lát, dùng ngón tay chấm nước ở trên bàn viết một cái tên: 'Lã Huệ Khanh'.

Hắn nói với Phú Bật:

- Trước khi Tô Tụng đảm nhiệm Lại bộ Thị lang, hãy giành trước điều người này đi Đại Lục phía Nam đảm nhiệm tri phủ Định Nam.

Phú Bật tuy rằng không biết rõ, nhưng vẫn gật đầu:

- Ta biết rồi, còn gì nữa không?

Phạm Ninh lại hỏi:

- Vương An Thạch tiếp nhận chức vụ của Văn Ngạn Bác, vị trí Tể tướng của y trống rỗng, ngài có đề xuất gì về Tham tri chính sự mới không?

- Bây giờ ta chưa quyết định, ngươi có đề cử à?

Phạm Ninh gật đầu:

- Trước khi ta đi, ta đã lên kế hoạch với Thái hậu đề cử Âu Dương Tu đảm nhiệm Tham tri Chính sự.

Triệu Húc đã rất chân thành tỏ rõ thành ý với Phạm Ninh, cho hắn mượn một trăm chiếc thuyền chở hàng chạy bằng hơi nước, bao gồm tám mươi chiếc thuyền chở hàng vạn thạch và hai mươi chiếc thuyền chở hàng hai vạn thạch.

Đây là thuyền hàng được cải tạo bằng máy hơi nước mà triều Tống dùng trong vòng một năm nay.

Đồng thời ban các loại vật tư tiếp tế cho bắc đảo và nam đảo trị giá mười vạn quan tiền.

Thời gian xuất phát cận kề, lần này đi bắc đảo, ngoài Phạm Ninh và hai con ra, Kiếm Mai Tử cũng đi cùng. Chu Bội giao cho hai đứa trẻ cô ấy. Nàng thực sự không yên tâm về Phạm Ninh, không phải vì chồng cẩu thả, mà thực sự do chồng có quá nhiều việc, không thể lúc nào cũng chăm sóc bọn trẻ được.

Ngoài ra còn có hơn ba mươi hộ di dân, tổng cộng có hơn hai trăm người cùng đi.

Ngoài 130 người đi đến bắc đảo ra, còn hơn tám mươi người trong mười gia đình tới nam đảo, do một người quản sự họ Tào dẫn đội. Sáng sớm hôm đó, Chu Bội và Âu Dương Thiến đưa hai đứa trẻ lên thuyền, mới đầu bọn họ ngồi trên ba chiếc thuyền khách ba nghìn thạch đi Dương Châu, sau đó từ Dương Châu ngồi thuyền biển xuất phát.

Đương nhiên lính hộ vệ cũng có, một nghìn lính đi theo đồng hành cùng thuyền, nhiệm vụ của bọn họ là đối phó với hải tặc.

Trên bến tàu mọi người lưu luyến chia tay, rất nhiều di dân thậm chí khóc lóc thảm thiết. Mỗi di dân rời xa cố hương đều cảm thấy hụt hẫng, chỉ sau khi đến gia viên mới, theo thời gian mới có thể dần bình phục trở lại.

Con trưởng Phạm Cảnh với mẫu thân quyến luyến không rời, Phạm Chân Nhi lại tỏ ra vô tâm, cười đến không ngậm nổi miệng, con bé thuộc loại đứa trẻ có đôi cánh tàng hình, luôn khao khát vĩnh viễn được bay trên bầu trời.

Chiếc thuyền đã đi xa, Chu Bội nhẹ nhàng nói với Âu Dương Thiến đôi mắt đang đang hơi đỏ ngầu:

- Đi thôi! Sau ba tháng bọn họ sẽ trở lại thôi.

Âu Dương Thiến lặng lẽ gật đầu, cô lại hỏi Chu Bội:

- Cảnh nhi rời nhà đi xa, A Bội không buồn sao?

Chu Bội lại nghĩ rất thoáng, nàng ta đã quen với cuộc sống chia ly, nàng lắc đầu nhẹ nhàng nói với Âu Dương Thiến:

- Ta cũng muốn buồn lắm, nhưng nghĩ đến trong nhà còn rất nhiều việc đang đợi mình, đầu ta liền to như cái đấu, làm gì còn thời gian để đau buồn nữa.

- Hay là để tỷ giúp muội việc gì đó đi.

Âu Dương Thiến vội giải thích:

- Ta muốn tìm việc gì đó để làm, không thì khi nghĩ đến Chân Nhi, lòng ta lại đau như cắt, con bé trước giờ chưa bao giờ rời xa ta cả.

- Được thôi! Nếu tỷ không phiền, tỷ qua nhận luôn cửa hàng tiền đi!

- Ta thì không phiền gì, chỉ là không hiểu gì cả.

- Không sao, ta dạy tỷ là biết liền mà, đơn giản thôi, chúng ta chỉ cần nắm được tình hình, không cần biết việc kinh doanh của cửa hàng, không cần hiểu nhiều đến như vậy.

- Ừ, ta thử xem sao.

Bình Luận (0)
Comment