Hai người lên xe ngựa, chiếc xe ngựa phi nhanh về phía nam.
Ba ngày sau đội thuyền đã đến Dương Châu, một trăm chiếc thuyền trực thuộc hải ngoại kinh lược phủ đã trang bị đầy các loại vật tư tiếp tế, trong đó có hai thuyền dùng để chở người, Phạm Ninh dẫn hơn hai trăm người ngồi trên chiếc thuyền lớn hai trăm vạn thạch, ngoài ra, bên kia cũng có hơn hai trăm bảy mươi người, bao gồm một nhóm thương nhân đi bắc đảo và nam đảo tìm kiếm cơ hội làm ăn.
Phạm Ninh và hai đứa trẻ của hắn cùng với thầy trò Kiếm Mai Tử và mấy thị nữ ở trên boong thuyền tầng thứ ba, cha vợ Phạm Ninh là Tào Dật mang theo hai tỳ thiếp và mấy nha hoàn cũng ở trên tầng ba.
Ba mươi hộ vệ tùy tùng thì ở tầng hai, boong thuyền tầng một là phòng nghỉ chung, hơn hai trăm bách tính khác thì ở trong khoang thuyền phía dưới boong, tuy nhiên ban ngày bọn họ hầu như đều ở trên boong tầng một, chỉ có buổi tối mới quay lại khoang thuyền của mình.
Hôm đó, đội thuyền tiến dần đến Tuyền Châu, Phạm Ninh dựa vào mạn thuyền nhìn về phía xa, lúc này, Phạm Châu Nhi chạy lại hỏi:
- Cha, lần này chúng ta sẽ quay về nhà cũ ở Tuyền Châu sao?
Phạm Ninh cười lắc đầu nói:
- Lần này chỉ sợ không có thời gian, ngay cả cảng Tuyền Châu chúng ta cũng không ghé vào, xuôi thẳng về nam.
- Chúng ta không phải còn phải đón người nữa sao?
- Con sẽ biết ngay thôi!
Phạm Ninh vừa dứt lời, có người chỉ về phía xa hô to:
- Mau nhìn xem, bên kia cũng có đội thuyền!
Phía trước chỉ thấy có một đoàn thuyền khổng lồ, khoảng 50 đến 60 chiếc thuyền biển vạn thạch, hẳn là mới từ trong cảng Tuyền Châu chạy ra.
- Cha, đó là đội thuyền ở đâu vậy?
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Đó là đội thuyền tiếp tế đi về đại lục phía nam, đợi lát nữa sẽ hợp nhất với chúng ta rồi cùng đi.
Phạm Chân Nhi bỗng nhiên vỗ tay reo hò:
- Con biết rồi, còn có hơn ba trăm người là ở đội tàu bên đó.
Phạm Ninh xoa nhẹ đầu con gái nói:
- Đúng là một đứa trẻ thông minh, không hề sai chút nào, trong đó có một thuyền sẽ cùng chúng ta đi bắc đảo.
Không bao lâu sau, hai đội thuyền hợp lại làm một, cùng nhau kéo vang còi hơi, đội tàu khổng lồ hùng dũng nhằm hướng nam thẳng tiến.
Năm ngày sau, đội thuyền cập bến phủ Lã Tống, sẽ nghỉ ngơi tại phủ Lã Tống một ngày, đội thuyền bổ sung thêm nước ngọt và than cốc, sau đó sẽ tiếp tục đi về phía nam.
Phạm Ninh dẫn theo hai đứa trẻ lên bờ, hắn không để lộ thân phận, đội một chiếc mũ che nắng to bằng trúc đi vào thành.
Biện Lương tháng chín đã có chút mát mẻ, nhưng đảo Lã Tống lại mặt trời chiếu rọi, vô cùng nóng nực, Phạm Cảnh và Phạm Chân Nhi lần đầu tiên đến phủ Lã Tống, vô cùng tò mò, nhưng cũng tràn trề hưng phấn, Kiếm Mai Tử thì theo sát hai người họ.
Trong thành người rất nhiều, hầu như đều là người Hán, có một số người Nam Dương và người Đại Thực.
Nhân khẩu huyện Lã Tống đã đạt mười vạn, thêm cả người lao động, thương nhân, đã đạt đến hai mươi vạn người, trở thành huyện đứng đầu ở hải ngoại của Đại Tống, ở đây căn bản không cảm nhận thấy là đang ở hải ngoại.
Trong thi trấn cửa hàng san sát, rất nhiều thương nhân, phần lớn đều đến Lã Tống thu mua hương liệu, đường kẹo, gỗ bông cùng với các loại đặc sản Nam Dương của thương nhân Đại Tống, nơi phồn thịnh nhất Nam Dương đương nhiên là tân cảng, nhưng cảng Lã Tống buôn bán cũng rất phát đạt, rất nhiều thương nhân triều Tống không muốn đến phía nam, liền ở lại đây bán hàng hóa, thu mua thương phẩm, sau đó liền quay về Đại Tống, không chỉ tiết kiệm phí vận chuyển, mà còn tiết kiệm lượng lớn thời gian.
Trong mỗi cửa hàng đều chất đầy các loại thương phẩm, làm người xem đều cảm thấy hoa mắt, Phạm Ninh mua cho Phạm Chân Nhi một cây trâm nạm cẩm thạch, mua cho Phạm Cảnh một chiếc chặn giấy bằng ngà voi khắc hình sư tử, mua cho Kiếm Mai Tử một cái bát cam lộ làm bằng bạc trắng, đây là một loại pháp khí mà đạo quán hay dùng, đạo quán mới của Kiến Mai Tử ở ngay đối diện phủ của Phạm Ninh, lần này đồ đệ nhỏ nhất của cô ấy là Thanh Liên cũng cùng cô ta ra biển.
Thanh Liên so với Phạm Chân Nhi chỉ lớn hơn một tuổi, coi như hai người cũng có bạn, Kiếm Mai Tử cảm tạ một tiếng, đưa bát cam lộ cho đồ đệ Thanh Liên.
- Đại cô, bên đó có một ngôi miếu, dường như rất náo nhiệt, chúng ta qua đó xem xem.
Phạm Chân Nhi chỉ về ngôi đình miếu phía trước, trước đình mọi người đi qua đi lại, quả thực rất náo nhiệt.
Kiếm Mai Tử liếc nhanh qua phía sau Phạm Ninh và Tào Dật, nhìn xem hai người đang chỉ vào cổng thành bàn luận về vấn đề gì, liền nói:
- Chỗ này ta cũng lần đầu tiên tới, tốt nhất là nói với cha con một tiếng, đừng đi lạc đấy.
Phạm Chân Nhi chạy lên phía trước kéo tay áo phụ thân:
- Cha, đại cô đưa chúng con vào trong miếu tham quan, được không ạ?
- Đi đi!
Phạm Châu Nhi vui mừng chạy lại:
- Cha đồng ý rồi, chúng ta đi thôi!
Mấy người đi vào trong miếu, Phạm Cảnh do dự một lúc, sau đó cũng theo vào, bé đối với mọi thứ trong này đều vô cùng hứng thú.
- A Ninh, ngươi nói thật cho ta biết, lần này thái hậu đồng ý cho ta đi về nam đảo, có phải là Tào gia thất thế rồi phải không?
Tào Dật hỏi nhỏ.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Không đến mức thất thế, chỉ là không đạt tới mức mà thái hậu mong muốn, bà ấy có chút thất vọng thôi.
- Bà ấy muốn đạt tới mức nào? Tập đoàn thế lực ngoài thành?
- Gần như thế, Thái hậu từng hi vọng cha đảm nhiệm Xu Mật Sứ, trở thành trung kiên của Tào Gia.
Tào Dật lắc đầu:
- Ta thì có tài đức gì, mà có thể đảm nhiệm được Xu Mật Sứ? Bà ấy quá xem trọng ta rồi, Tào Thi mai này còn có khả năng.
- Nhạc phụ lần này đi nam đảo, thực sự không có ý định quay lại Đại Tống nữa sao?
- Cũng không hẳn vậy, lần này đi trước bố trí ổn thỏa, chỗ ở chuẩn bị xong xuôi, sau đó quay về một chuyến, năm sau đưa cả thê tử và gia bộc đến nam đảo, không bao giờ trở về nữa.
Nói đến đây, Tào Dật lại cười nói:
- Có điều nghe nói ở bắc đảo làm ăn cũng rất khá, ta dự định chuẩn bị một tòa phủ đệ ở bắc đảo, thường xuyên nam bắc qua lại ở mỗi nơi vài tháng.
- Hoàn toàn không vấn đề gì!
Lúc này, Phạm Chân Nhi cầm một cái hộp gỗ hớn hở chạy tới:
- Cha, trong miếu có rất nhiều sạp hàng nhỏ, con gái mua một vật mà trước đây chưa từng thấy.
- Là cái gì?
Phạm Ninh cười hỏi.
Phạm Chân Ninh mở chiếc hộp gỗ làm từ vỏ dừa ra, bên trong đựng đầy các loại đồ chơi, các hòn đá nhỏ khắc đủ loại hình dáng cổ quái, còn có chuỗi hạt đủ màu sắc, còn có một số vỏ sò, đây là vật phẩm điển hình của thổ dân Thái Bình Dương.
Lúc này, Phạm Ninh lấy từ đáy hộp ra một cuộn lá cây, theo bản năng hắn nghĩ tới xì gà, liền đặt lên cánh mũi ngửi.
Sắc mặt Phạm Ninh lập tức thay đổi, đây thực sự là lá cây thuốc lá.
- Chân Nhi, cái này ở đâu mua được vậy?
Phạm Chân Nhi liền chỉ sang Miếu Thành Hoàng ở trước mặt:
- Trong đó có rất nhiều sạp hàng nhỏ, cái này con dùng một trăm văn tiền mua đấy.
- Đưa cha đi xem xem.