Đám quan viên xung quanh đều nhìn Phạm Ninh gật đầu nói:
- Tầm bắn quả thực đã tăng lên, nhưng ta vẫn còn một nghi vấn nho nhỏ, ví dụ như bản gỗ của đối phương là một chiếc thuyền, ta đánh trúng vào nó, các ngài cũng nhìn thấy, nhưng nó không có bắn thủng thân thuyền, trừ phi rất chuẩn xác, có tính chống nước cao, ngay tại lúc rơi xuống nước trong nháy mắt thì nổ tung, sóng không khí và sóng nước cùng khiến thuyền lớn bị lật, nhưng các ngài cảm thấy điều đấy dễ dàng thực hiện sao?
Các quan viên của nỏ viện hiển nhiên đã có chuẩn bị, một quan viên tiến lên phía trước nói:
- Có hai phương án, một là như tướng công nói, tận lực tại thời điểm nó rơi xuống nước trước thì nổ tung, uy lực của nó vẫn như cũ, có thể làm trọng thương đối phương, nhưng cái này cần có một cục hỏa khí bí mật và đầy đủ, độ khó khá cao, phương án thứ hai chính là lắp đặt đinh dài sắc bén ở bên ngoài thiết hỏa lôi, tựa như gai của củ ấu, khiến cho lúc nó đập trúng boong thuyền thì có thể đâm vỡ boong thuyền.
Phạm Ninh quay đầu lại hỏi:
- Có thiết hỏa lôi như vậy sao?
Một quan viên trong cục hỏa khí gật đầu:
- Có!
Y lập tức phái người đi lấy một quả thiết hỏa lôi đặc biệt, phía trên của nó quả nhiên có ba cây đinh sắt dài một thước, vô cùng sắt bén, tên quan viên nói với Phạm Ninh:
- Cái này còn gọi là đinh lôi dài, vốn dùng để đối phó với cửa thành, có thể trực tiếp đóng trên cửa thành, cũng có thể đối phó thuyền của Liêu quốc.
Phạm Ninh gật đu cười nói: - Thuyền của Liêu quốc không cần tới loại đinh lôi dài này, thiết hỏa lôi bình thường cũng có thể đâm thủng nó, ta chỉ suy xét đến sử dụng trên hải chiến trong tương lai.
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút rồi nói với quan viên của viện nỏ:
- Nỏ pháo bình thường không đặt ở trên boong thuyền, mà đặt ở trong khoang thuyền, ta đề nghị ở phía trước nỏ pháo nên thêm một cây cái ống, cái ống phài lòi ra ngoài khoang thuyền, thiết hỏa lôi trực tiếp thông qua cái ống ấy bắn ra, có thể làm được không?
Vài tên quan viên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Không có vấn đề gì!
- Ngoài ra còn có biện pháp bảo hộ, nếu nỏ pháo bắn ra thất bại, hoặc là bắn ra không nhạy, nhất định phải có biện pháp nhanh chóng quăng đốt thiết hỏa lôi đã đốt trong biển, quyết không được để nó làm nổ thuyền của mình.
- Để cho chúng ty chức trở về hội ý một chút!
Đầu của mấy tên quan viên rất bự, bọn họ lập tức nghĩ ra phương án dự bị, nhưng mà có thể, họ cần phải nghiên cứu một phương án thật tốt.
- Tướng công, có khả năng phải cần một đến hai tháng.
- Ta chỉ cần trước tháng năm năm sau, các ngươi phải lắp đặt nỏ pháo ở trên ba mươi chiếc thuyền là được rồi, những cái khác ta không quan tâm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã tới tháng 3 năm thứ 2 bình hạ, bầu không khí của cuộc chiến giữa Tống Liêu cũng càng ngày càng đậm,
Sự xung đột với quy mô nhỏ liên tiếp không ngừng, phần lớn là xung đột nhỏ của mấy trăm người, nhưng trận kịch chiến ở Nhạn Môn Quan đã vượt qua số vạn người.
Điều này dẫn đến sự chú yis mãn liệt của triều đình, Phạm Ninh cũng vì việc này mà đi tới phủ Thái Nguyên.
Trước tết, phủ Thái Nguyên liền bắt đầu động viên, sang năm, dân chúng phủ Thái Nguyên toàn diện rút lui về phía nam, triều đình giao trách nhiệm cho quan phủ ở Phổ Nam đem ruộng đất của quan phủ giao cho di dân thuê mà không cần đóng thuế.
Còn có một phần nhỏ dân chúng không muốn đi vào nam, nên toàn bộ đã dời vào thành Thái Nguyên, khiến dân số trong thành Thái Nguyên tiếp cận đến mức năm trăm ngàn người.
Thành trì Thái Nguyên cao to rộng lớn, chu vi gần năm mươi dặm, là tòa thành lớn thứ hai giáp vưới núi Thái Hành ở phía tây và gần với thành Kinh Triệu, tường thành vô cùng dày và chắc chắn, thành cao tới bốn trượng, xung quanh có sông lớn hộ thành, cùng sông Phần nối liền thành một thể.
Phạm Ninh đi cùng một đám tướng lĩnh thị sát trên đầu thành, phòng ngự sứ của thành Thái Nguyên chính là đô thống chế Dương Văn Quảng, hắn vẫn luôn trấn thủ Hà Sáo, không thể tham gia chiến dịch tiêu diệt Tây Hạ, trong lòng rất uất ức, đi tìm Phạm Ninh mấy lần, cuối cùng cũng được như ý nguyện, Phạm Ninh lấy thân phận Xu Mật Sứ phong hắn làm Thái Nguyên tứ bích phòng ngự sứ, soái lĩnh năm vạn quân trấn giữ thành Thái Nguyên.
Đương nhiên, Dương Văn Quảng có kinh nghiệm thủ thành phong phú, ở trong quân đội có uy tín rất cao, quân đội dưới tay hắn sĩ khí cao ngất trời, đây mới là nguyên nhân căn bản vì sao Phạm Nịnh lại lệnh cho hắn thủ thành Thái Nguyên
- Chúng ta nhận được tin tức, binh lực của Liêu quân ở phủ Đại Đồng đã đạt mười lăm vạn, suy ra dự liệu của chúng ta không có sai, quân Liêu từ bỏ đường tiền tuyến truyền thống ở Hà Bắc, chuẩn bị từ Hà Đông tiến công vào Đại Tống, như vậy thành Thái Nguyên chính là cái hố mà bọn chúng không vượt qua được, cho nên Liêu quân nhất định phải cướp lấy thành Thái Nguyên, biến thành Thái Nguyên trở thành đường lui của bọn chúng về phía nam, tử thủ thành Thái Nguyên, để cho quân Tống ở phía đông tranh thủ thời gian, chính là mấu chốt của trận chiến thắng quân Liêu lần này, các vị, triều đình đang chú ý đến các người, thiên hạ dân chúng đều đang dõi theo các người
Các tướng sĩ cùng nhau khom người hành lễ:
- Tử thủ Thái Nguyên, quyết không để Liêu tặc tiến vào thành một bước!
- Tốt lắm! Tất cả mọi người đi làm việc của mình đi lên! Ta cùng Dương lão tướng quân tiếp tục nghiên cứu, thảo luận một chút quân tình.
Mọi người thi lễ rời đi, Phạm Ninh đi đến bên tường thành, tay vịn vào thành, ánh mắt nhìn vào nơi sông Phần ở phía xa đang gợn sóng nói với Dương Văn Quảng:
- Trên sông Phần sẽ có một cánh thuỷ quân từ bên ngoài hỗ trợ cho các ngươi, ít nhất sẽ không để cho các ngươi cảm thấy cô độc một mình chống đỡ quân địch.
Dương Văn Quảng rất tán đồng đối với lời nói của Phạm Ninh:
- Qủa thực như thế, bên ngoài có một cánh quân đội của mình, đối với việc cổ động sĩ khí có tác dụng rất lớn.
Phạm Ninh cười hỏi:
- Bây giờ còn có gì thiếu sót không.
Dương Văn Quảng trầm tư một chút:
- Ty chức cảm thấy vẫn không đủ lương thực, hy vọng có thể đưa thêm ba mươi vạn thạch nữa, ngoài ra, còn cần một ít dầu hỏa và thiết hỏa lôi.
Phạm Ninh gật đầu cười nói:
- Vận tải đường thuỷ ở Thái Nguyên rất thuận tiện, ta sẽ an bài, vài ngày nữa sẽ có đội thuyền đưa tới.
Đội thuyền thông qua sông Phần lái vào sông hộ thành, rồi từ cửa sông trực tiếp vào thành, trong lúc vận chuyển quả thật rất thuận tiện.
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Đợi sau khi lương thực, vật tư vào thành, quân coi giữ Nhạn Môn Quan cũng có thể rút về Thái Nguyên rồi.
- Tại sao chứ?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Đại bộ phận quân Liêu sẽ xuôi về nam, có tiến đánh Nhạn Môn Quan hay không đối với quân Liêu đã không có ý nghĩa gì rồi, quân Liêu tất nhiên từ Nhạn Môn Quan rút quân về U Châu, Liêu quốc chắc sẽ phòng ngừa chúng ta theo đường thủy tiến công U Châu.
Dương Văn Quảng không nhịn nổi cười, nghe xong ý của tiểu Phạm tướng công, hắn lại nghĩ tới ở U Châu đã cắm vào một cái đinh rồi.