- Ý của vi thần không phải là phải tiêu diệt căn cứ của quân Tống ngay, có thể sau khi thực thi chiến lược quan trọng, chúng ta tiếp tục quay về tiêu diệt căn cứ của quân Tống cũng không muộn!
Gia Luật Hồng Cơ chậm rãi gật đầu, lại hỏi:
- Quân đội ở tuyến đông tập kết đến đâu rồi?
Da Luật Nhị Nô vội vàng nói:
- Hai vạn quân đội người Hề đã đến phủ Liêu Dương, hai vạn quân Bột Hải Nhân hai ngày nữa sẽ đến, bốn vạn quân Khiết Đan đang từ phủ Hoàng Long chạy gấp tới phủ Liêu Dương, chậm nhất là mười ngày sau, tám vạn đại quân sẽ tập kết xong.
Trước mắt Liêu quốc có hơn bốn mươi vạn đại quân, ngoại trừ mười vạn quân cận vệ thường trú ở Thượng Kinh ra, phủ Đại Đồng ở Tây Kinh đã triệu tập được mười lăm vạn đại quân, phủ Liêu Dương triệu tập được mười vạn đại quân, ngoài ra còn có tám vạn quân đội đóng ở phủ Yến Sơn.
Lần tấn công Đại Tống này, chính là lấy mười lăm vạn đại quân của phủ Đại Đồng Tây Kinh và một trăm ngàn đại quân của phủ Liêu Dương Đông Kinh làm chủ lực.
Đây là phương án do Gia Luật Ất Tân đề xuất, ở Hà Bắc trúng kế vườn không nhà trống của quân Tống, các sông lớn đều bị thủy quân của quân Tống phong tỏa, rất khó để thâm nhập vào, như vậy chỉ có đoạt lấy bán đảo Sơn Đông giàu có và đông đúc, đó chính là cách nhanh nhất để bổ sung tài lực cho Liêu quốc.
Dựa theo phương án của Gia Luật Ất Tân, dùng kỵ binh tinh nhuệ của Liêu quốc, thậm chí có thể trực tiếp giết đến Biện Lương, bức ép Tống triều ký kết hiệp ước chịu thiệt để cầu hoà.
Phương án này vô cùng to gan lớn mật, cực kỳ có lực hấp dẫn, mấu chốt là ở chỗ vượt biển, đây là điểm mà Gia Luật Hồng Cơ cứ trì hoãn không quyết định được.
Nhưng do không chịu nổi sự thuyết phục lặp đi lặp lại của Gia Luật Ất Tân, cùng với sự khủng hoảng tài chính càng ngày càng ác liệt, tài lực của Liêu quốc đã bị đẩy đến bên bờ vực, áp lực cực lớn giáng xuống, Gia Luật Hồng Cơ rốt cục đã hạ quyết tâm mạo hiểm một phen.
Bên trong ti hỏa khí của phủ Liêu Dương có mấy trăm thợ thủ công đang bận rộn lắp ráp gốm sứ hỏa lôi, thợ thủ công hỏa khí tại Liêu quốc đã nghiên cứu chế tạo thiết hỏa lôi ròng rã một năm. Từ đầu đến cuối đều không thành công, quan viên của ti hỏa khí đương nhiên sẽ không đem trách nhiệm đổ lên đầu mình. Bọn họ đổ trách nhiệm cho sự thiếu thốn nguyên liệu quan trọng. Liêu quốc không cách nào thu được nguyên liệu quan trọng đó là keo dính nóng.
Keo dính nóng này là do mật thám từ kinh thành biết được. Còn cụ thể đây là gì, thì không có người nào biết. Chỉ biết là nó được sinh ra ở trên đảo nhiệt đới ngoài hải ngoại, là một loại vật liệu có khả năng gây nổ và đốt cháy.
Đây chính là báo cáo cuối cùng của ti hỏa khí viết cho Gia Luật Hồng Cơ.
Vạn bất đắc dĩ, Gia Luật Hồng Cơ đành phải hạ lệnh chế tạo lại gốm sứ hỏa lôi vỏ mỏng một lần nữa, đây cũng là loại hỏa khí có uy lực lớn nhất mà Liêu quốc có khả năng chế tạo. Lực sát thương chính là lúc bình gốm nổ tung, những mảnh gốm sứ bắn tung tóe cùng với uy lực mạnh mẽ của thiết hỏa lôi hoàn toàn không phải là một chuyện nhỏ.
Gia Luật Hồng Cơ được quan viên chủ quản dẫn đi xuống thăm nhà kho. Không nhìn thấy hỏa khí chồng chất ở trong nhà kho như lúc đầu, nhướng mày hỏi:
- Trẫm nhớ rõ ở trong kho hàng còn có rất nhiều hỏa khí, bây giờ đâu hết rồi?
Mấy tên quan viên ngơ ngác nhìn nhau, quan viên cầm đầu thận trọng nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, thuốc nổ mới đã hết hàng từ lâu rồi, chúng ta phải hủy những hỏa khí cũ đi, dùng thuốc nổ bên trong nó để tạo gốm sứ hỏa lôi.
- Vì sao lại hết thuốc nổ?
Gia Luật Hồng Cơ bất mãn chất vấn.
Gia Luật Nhị Nô mồ hôi đầy đầu giải thích:
- Thật sự là rất thiếu thốn tài lực, quặng đá tiêu và xưởng chế luyện nó đành phải tạm dừng. Bao gồm cả phủ dệt, các loại phường ủ rượu, tất cả các loại công xưởng phẩm chất bình thường đều đã đình chỉ. Bây giờ còn có công xưởng giám sát quân khí và núi quặng sắt vẫn đang vận hành, không còn cái nào khác nữa.
- Nghiêm trọng như thế sao?
- Khởi bẩm bệ hạ, nửa năm rồi vi thần đều không có lĩnh bổng lộc, quan viên ở phủ Đông Kinh cũng đều đã dừng bổng lộc ba tháng, tiền cấp dưỡng cho thợ thủ cũng đã sớm ngừng lại. Tiền tiết kiệm ở trong kho của phủ Liêu Dương còn không đến một vạn qua, lương thực không đến một trăm ngàn thạch, tình hình vô cùng nghiêm trọng!
Gia Luật Hồng Cơ không muốn nghe tiếp nữa, hừ mạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Mọi người đành phải đi theo.
Trở lại hoàng cung Đông Kinh, tâm trạng của Gia Luật Hồng Cơ hển nhiên rất tồi tệ, tài chính ở Đông Kinh suy sụp khiến hắn cảm thấy rất áp lực.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn không biết vì sao mới vài năm ngắn ngủi, tình hình tài chính của Liêu quốc lại trở nên gay go như thế này?
Bên cạnh Gia Luật Hồng Cơ chật ních nịnh thần. Những người trung trực đều đã bịbài trừ hoặc bị phán cho tội danh loạn đảng rồi giết chết. Ngay cả hoàng thái tử người duy nhất có thể nói sự thật với hắn đầu năm bởi vì liên quan tới việc tạo phản mà đã bị giết chết.
Sẽ không có ai nói cho hắn biết, hơn phân nửa thuế phú của Liêu quốc đều là do người Hán tạo ra.việc người Hán bị bài trừ, chết có chết, trốn có trốn. Hoặc bị bắt đi lấy quặng nấu sắt, việc tạm dừng buôn bán, đất đai hoang vu, trăm nghề khó khăn, thì Liêu quốc làm sao còn có thuế phú. Nhưng ở Liêu quốc, sẽ không ai thừa nhận kinh tế của Liêu quốc dựa vào sự chống đỡ của người Hán. Cho dù có người hiểu được thì cũng sẽ không thừa nhận.
Trái lại, lúc Tống triều trở nên lớn mạnh, nỗi sợ hãi cùng phòng bị đối với người Hán đđã trở thành phương diện chủ yếu của Liêu quốc.
Mà đại thần Gia Luật Ất Tân, Trương Hiếu Kiệt, Gia Luật Bạch, Gia Luật Nhị Nô mỗi ngày đều nói ở bên tai Gia Luật Hồng Cơ. Là do triều đình nhà Tống đình chỉ việc tiến cống tiền hàng năm, là vì triều đình đình chỉ việc buôn bán ở biên giới. Chính vì vậy Liêu quốc mới xuất hiện tình trạng khủng hoảng tài chính nghiêm tọng như thế.
Nói dối nói một ngàn lần sẽ biến thành chân lý. Cuối cùng Gia Luật Hồng Cơ đã tin vào lời gièm pha, quyết định dùng chiến tranh để giải quyết nguy cơ tài chính của Liêu quốc.
Trong thư phòng, Gia Luật Hồng Cơ khoanh tay đi qua đi lại, hắn lo lắng nói với Gia Luật Ất Tân:
- Hiện tại trẫm rất cần tiền, không đủ dùng để giải quyết việc chuẩn bị chiến đấu. Tộc Bột Hải muốn giá ba vạn quan mới bằng lòng xuất binh, người Hề cũng thế. Trẫm đã đáp ứng cho bọn chúng mười vạn quan tiền, đến bây giờ vẫn chưa đưa, tướng quốc có thượng sách gì không?
Gia Luật Ất Tân chậm rãi nói:
- Bệ hạ, thật ra Liêu quốc có tiền, chỉ có điều chúng không phải ở trong tay bệ hạ.
Gia Luật Hồng Cơ hiểu ý của Gia Luật Ất Tân, ý của Gia Luật Ất Tân chính là lần trước bọn họ dựa vào việc tiêu diệt người Nữ Chân mà đoạt lấy người Khắc Liệt. Qua nửa năm chống đỡ, vậy bây giờ thì sao?
Gia Luật Ất Tân lấy ra một phần danh sách đưa cho Gia Luật Hồng Cơ: