Tất cả các tướng công đều tỏ thái độ, đều cho rằng năm trăm ngàn người là quá nhiều, không có lợi cho việc quản lý.
Lúc này, thiên tử Triệu Húc nói:
- Phạm tướng công, các vị tướng công đều cho rằng năm trăm ngàn nhân khẩu là quá nhiều, vậy khanh thấy thế nào?
Phạm Ninh khẽ khom người nói:
- Bệ hạ, dân số của Thái Nguyên lúc ban đầu là bốn trăm ngàn người, cộng thêm số dân chúng từ các huyện khác di dời tới đây, khiến cho dân số tăng lên tới năm mươi hai vạn, vi thần là từ góc độ của dân quân suy xét, cho nên di chuyển về phía nam cũng không quá lâu.
- Vậy bây giờ di dời vẫn còn kịp sao? Triệu Húc lại hỏi.
- Theo đường thủy mà đi, hẳn là vẫn còn kịp.
- Vậy người già yếu, phụ nữ và trẻ em đều di chuyển về phía nam, trẫm cũng cho rằng, ba trăm ngàn người thích hợp hơn.
Phạm Ninh thấy mọi người cũng đều có thái độ nhất trí, liền gật gật đầu,
- Nếu bệ hạ và các vị tướng công đều cho rằng ba trăm ngàn là thích hợp, vậy thần lập tức hạ lệnh cho quân đội tổ chức di chuyển dân chúng xuống phía Nam.
Triệu Húc khẽ cười nói:
- Vấn đề này đã đạt được sự đồng thuận chung rồi, vậy mời Phạm tướng công tiếp tục!
Phạm Ninh tiếp tục nói:
- Vừa rồi vi thần đã đề cập tới đường thủy, bây giờ sẽ nói về tuyến phía tuyến phía đông, theo tin tình báo mà hiện tại chúng ta nắm giữ thì quân Liêu đang dự định vượt biển từ Đăng Châu hoặc là Lai Châu để lên đất liền, rồi dùng ưu thế binh lực vượt trội hơn để chiếm lĩnh bán đảo Sơn Đông, và lấy nơi này làm căn cứ, vấn đề liền đến rồi, hai tuyến của nước Liêu đồng thời tác chiến cùng một lúc, vậy chúng đặt trọng tâm ở nơi nào?
Phạm Ninh nhìn thoáng qua mọi người, rồi chậm rãi nói:
- Thần cho rằng trọng tâm của quân Liêu vẫn làtuyến phía đông phía đông, đây chính là mục tiêu khiến nước Liêu quyết định phát động chiến tranh, bọn họ muốn đoạt lấy Đại Tống, đồng thời ép Đại Tống hằn năm phải tiến cống cho bọn họ một lượng lớn tiền cống nạp, nếu đã như vậy thì nhất định phải ra tay từtuyến phía đông phía đông.
- Thực xin lỗi! Cho ta quấy rầy một chút.
Vương An Thạch không nhịn nổi, lại nói:
- Nếu tiểu Phạm tướng công cho rằng trọng tâm của Liêu quốc vẫn còn ở tuyến phía đông, vậy bọn họ tấn công Thái Nguyên để làm gì?
Phạm Ninh không chút hoang mang nói:
- Tấn công Thái Nguyên chỉ là một thủ đoạn của bọn họ, muốn đánh lừa chúng ta, cho rằng trọng điểm của bọn họ là tấn công tuyến phía tây, một khi chúng ta ở tuyến phía tây bố trí lực lượng trọng binh hùng hậu, thì quân Liêu ở tuyến phía tây sẽ lập tức từ Tỉnh Hình giết tới Hà Bắc, lại tiếp tục từ Hà Bắc xuôi xuống phía nam, còn đội quân ở tuyến phía đông của bọn chúng sẽ lấy bán đảo Sơn Đông làm căn cứ, tiếp tục càn quét Trung Nguyên, uy hiếp kinh thành, còn quân Liêu ở Hà Bắc sẽ đắp cầu phao xuôi về phía nam, cùng tụ hợp với quân Liêu tuyến phía đông ở Biện Lương, đây là phán đoán của ta.
- Nhưng đây chỉ là suy đoán của tiểu Phạm tướng công?
Vương An Thạch lại nói
- Đúng chỉ là suy đoán của ta!
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Nhưng cũng không phải là không có căn cứ, là phỏng đoán dựa vào rất nhiều tin tình báo, Gia Luật Hồng Cơ cũng không phải là một tên ngu xuẩn, đối với việc nước Liêu xâm lấn vào Đại Tống, hắn không thể không biết động tác của quân Tống ở Thái Nguyên, cho nên việc hắn ở Phủ Đại Đồng chỉ bố trí mười lăm vạn kỵ Binh liền có thể biết được bọn chúng không hề có ý định công thành, mà chỉ là đòn gió ở Thái Nguyên thôi, sau đó chúng sẽ tiến thẳng tới hướng Hà Bắc, cho nên chúng ta nhất định phải bố trí trọng binh ở Thái Hành Tỉnh Hình, đề phòng hắn từ Thái Nguyên giết tới Hà Bắc.
Phú Bật không hiểu hỏi.
- Nếu đã như vậy, tại sao phải ở Thái Nguyên phải bố trí tám vạn trọng binh?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười
- Đây là vì phòng ngừa nước Liêu đột phá Hà Bắc thất bại, không thể không quay đầu tấn công Thái Nguyên, cho nên nước Liêu vẫn là muốn đánh Thái Nguyên, nhưng không phải chủ động tấn công, mà là bị ép phải tấn công.
Âu Dương Tu hỏi:
- Vậy quân Tống ở tuyến phía đông thì dự định ứng phó như thế nào?
Phạm Ninh lại nói:
- Quân địch nếu như đã đi thuyền tới, thì chúng ta đương nhiên cũng sẽ theo sau, ta quyết không để cho bọn chúng bước chân lên đất liền suôn sẻ!
- Phạm tướng công có thể nói cụ thể được không?
Phạm Ninh sai người treo lên một tấm bản đồ, hắn chỉ vào bản đồ rồi giải thích cho mọi người.
- Ở tuyến phía đông ta cũng tiến hành chuẩn bị đầy đủ rồi, lương thực từ Côn Châu đưa tới liên tục trong hai năm đều được tích trữ trên đảo Thân Di và đảo Hòa Bình, tổng cộng có hơn một trăm vạn thạch, có năm vạn binh đóng quân trên đảo Thân Di, chiến thuyền lớn nhỏ có hơn năm trăm chiếc, thuyền của quân địch men theo sông Áp Lục chạy tới, sẽ do quân đội trong căn cứ đến đối phó bọn chúng, để phòng ngừa có chuyện chẳng may, ở Đăng Châu ta đã bố trí mười ngàn thuỷ quân và hai trăm chiến thuyền, sẽ xuất binh phối hợp chặn đường địch lại, cam đoan tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sai sót nào.
Dừng một chút, Phạm Ninh thấy không ai có nghi vấn gì nữa, lại tiếp tục nói:
- Lần này Côn Châu cũng sẽ xuất binh, hai năm qua, quân hậu cần của thành Kình Châu đã xây dựng xong, bao gồm hải cảng và kho hàng, quân đội Côn Châu theo đường thủy tấn công nơi ở của nước Liêu, do Chương Kiệt Tư Mã phụ trách.
- Vậy quân Liêu ở U Châu phải ứng phó như thế nào? Tăng Công Lượng giơ tay hỏi.
- Quân Liêu ở U Châu sẽ do quân đội Hà Bắc đến ứng phó, trên thực tế, lần đại chiến Tống Liêu này, mục tiêu chiến lược của ta ít nhất là phải thu phục được U Yến.
Nói đến thu phục U Yến, nhóm quân thần đang ngồi đây tinh thần đều chấn động, nhưng họ đều không nghi ngờ mục tiêu của Phạm Ninh, năm ngoái, ai cũng không nghĩ đến sẽ tiêu diệt được Tây Hạ, thu phục được hành lang Hà Tây, nhưng Phạm Ninh đều đã biến nó trở thành hiện thực rồi.
Lần này Phạm Ninh đề xuất thu phục U Yến, trong lòng mọi người đều háo hức, đây chính là một sự kiện lớn trăm năm.
Triệu Húc có chút lo lắng hỏi?
- Người Hán ở U Châu sẽ quy thuận Đại Tống chứ?
- Nhất định!
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Người Hán ở nước Liêu hiện tại cũng rất khốn khổ, nằm mơ cũng đều muốn nhìn thấy Vương Sư thu phục U Yến, quân Tống tiến lên phía Bắc, tin rằng người Hán ở U Yến nhất định sẽ vui mừng chào đón.
Không khí trong nghị sự đường sôi nổi hẳn lên, mọi người đều ngươi một lời ta một câu, ồ ạt phát biểu quan điểm của mình về việc tác chiến với nước Liêu, Vương An Thạch đề xuất đóng vững đánh chắc, không cần liều lĩnh, làm tốt việc chuẩn bị cuộc tác chiến lâu dài, điều này giành được sự tán thành của mọi người.
Hàn Giáng đề nghị liên lạc với các tộc khác trên thảo nguyên Thiết Lặc, khuyến khích các tộc Thiệt Lặc nổi dậy chống lại sự bóc lột tàn khốc của nước Liêu.
Phú Bật nhắc nhở mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón người Hán từ U Yến xuôi về phía nam, tìm kiếm một nơi để bọn họ định cư tạm thời.