Lần nghị sự quân quốc này đã thảo luận cả một buổi sáng, đủ mọi loại tình tiết cũng đều được đem ra bàn luận, tính từ hội nghị quân quốc ngày hôm đó, Đại Tống đã bước vào giai đoạn thứ hai trong việc chuẩn bị chiến đấu, Đại Tống đã tập trung năm trăm ngàn quân chính quy và năm trăm ngàn dân binh, nhập vào bốn triệu thạch lương thực, hai triệu lượng vàng chuyển đổi thành hai mươi triệu quan tiền, gang thép ba mươi triệu cân, đây là lần chuẩn bị chiến tranh có quy mô lớn nhất kể từ khi nhà Tống khai quốc đến nay.
Sau cuộc nghị sự quân quốc, thiên tử Triệu Húc lại một mình triệu kiến Phạm Ninh.
Phạm Ninh nhìn thấy được sự lo lắng trong mắt Triệu Húc.
- Bệ hạ dường như có chút lo lắng?
Triệu Húc thở dài
- Làm sao có thể không lo lắng được? Mặc dù sức mạnh của quân đội nước Liêu đã suy giảm, nhưng sức chiến đấu của người Khiết Đan vẫn hết sức hung mạnh, nếu không phải ái khanh dùng phương pháp chiến thủ thành cùng với ưu thế thuỷ quân thì e là chúng ta sẽ không có phần thắng.
- Xin bê hạ yên tâm, nước Liêu bây giờ đã không còn là nước Liêu của bảy mươi năm trước nữa rồi, vương triều mà người Hồ thành lập, nếu như không triệt để Hán hóa đến cùng, vậy tuyệt đối sẽ không tồn tại quá trăm năm, bề ngoài thì nước Liêu nhìn như rất hùng mạnh, nhưng thật ra bên trong đã mục nát, lãnh thổ quốc gia bọn họ tuy rằng rộng mênh mông, nhưng lại không hề đông dân như Đại Tống, càng không có những vùng giàu có và đông đúc như Đại Tống, cũng không có kho tàng lịch sử văn hóa hùng mạnh như chúng ta, bọn họ căn bản đã không có bất kỳ thứ gì có thể chống đỡ được nữa rồi, một khi ngã xuống, thì sẽ hoàn toàn dập nát.
Phạm Ninh phân tích một phen khiến những bế tắc trong lòng của Triệu Húc được thư thái hơn rất nhiều, y gật đầu nói:
- Trong khoảng thời gian này, quan viên trong triều đều yêu cầu trẫm hòa đàm với nước Liêu, đều nói chỉ với một trăm ngàn quân tinh nhuệ của nước Liêu thì dù có tới năm trăm ngàn kỵ binh của quân Tống cũng không đấu lại được, nói đến mức khiến lòng người không khỏi bàng hoàng, khiến trẫm mất hếttự tin, hôm nay nhờ vào những lời nói của ái khanh, giống như đã cho trẫm uống thuốc an thần vậy.
Phạm Ninh hạ giọng nói:
- Bệ hạ, chuẩn bị chiến tranh ở Thái Nguyên lần này là chiến lược đánh lừa lớn nhất mà vi thần làm, kế sách đánh lừa địch ở Thái Nguyên có thể thành công hay không rất quan trọng đối với toàn bộ chiến dịch.
Triệu Húc ngẩn ra
- Trẫm không rõ lắm, ái khanh có thể nói rõ hơn một chút được không?
Phạm Ninh thì thầm nói vài câu, Triệu Húc trợn to hai mắt nhìn
- Có thể thành công thật sao?
Phạm Ninh gật gật đầu,
- Vi thần lần này trở về đã đặc biệt đi Tỉnh Hình một chuyến, khẳng định có thể thành công.
Triệu Húc hưng phấn xoa xoa tay, lại nói:
- Vậy cần trẫm làm cái gì?
- Nếu bệ hạ chịu đi Thái Nguyên tuần tra phòng ngự, chiến lược lừa gạt này của vi thần sẽ càng thành công hơn.
Triệu Húc có hơi do dự, Phạm Ninh hiểu được sự lo lắng của y, cười nói:
- Bệ hạ có thể ngồi thuyền đi Thái Nguyên, nếu quân Liêu đánh tới, bệ hạ có thể ngồi thuyền tiến vào sông Phần, có thuỷ quân hộ vệ, sẽ không có chút sơ xuất nào đâu.
Triệu Húc chậm rãi gật gật đầu,
- Được rồi! Trẫm sẽ nghe theo sự an bài của Phạm ái khanh, đích thân đi Thái Nguyên tuần tra phòng ngự.
Ánh sáng chiếu rọi trên mặt biển Kình Hải mênh mông. Trên trăm chiếc chiến thuyền hơi nước năm nghìn thạch tạo thành một hạm đội tàu khổng lồ trùng trùng điệp điệp lướt nhanh về phương bắc.
Biển Kình Hải chính là biển Nhật Bản ngày nay, nước Liêu gọi là biển Đông Hải, đội tàu đã xuyên qua eo biển hẹp nhất, chạy nhanh về hướng bắc của Kình Châu. Đội tàu này xuất phát từ huyện Hán ở Côn Châu, chở đầy hai vạn kỵ binh quân Tống, đang đi tới thành Bình Di ở Kình Châu.
Thành Bình Di ở phía bắc của Kình Châu, đối diện cửa sông Hắc Thủy, tháng 3 vào hai năm trước đã bắt đầu xây dựng cải tạo, đến tháng mười năm ngoái thì hoàn thành. Chu vi ước tính khoảng mười hai dặm, thành trì cao lớn, kiên cố. Trước mắt trong thành không có dân chúng, chỉ có hai ngàn quân thường trú, cất giữ một lượng lớn lương thảo và vật tư.
Nếu như không có nơi nàylàm căn cứ hậu cần, muốn từ hai nghìn dặm ở bên ngoài Côn Châu tới đây, cho dù là tàu hơi nước cũng phải đi tới năm sáu ngày, thì nguồn tiếp tế lương thực sẽ trở thành một vấn đề lớn.
Kế hoạch ở Kình Châu thành lập căn cứ, rồi từ sông Hắc Thủy tiến công nước Liêu đã được Phạm Ninh đề xuất từ mười mấy năm trước rồi, cho tới hôm nay rốt cục mới được bắt tay vào thực hiện.
Trong đó, có rất nhiều điều kiện phải dần dần hoàn thiện kỹ càng mới có thể đạt được, như thuyền hơi nước, làm cho đội tàu có thể đi ngược chiều lên trên, còn phải ở Kình Châu thành lập nơi tiếp tế, bảo đảm việc cung cấp lương thực cho quân đội.
Hiện tại, tất cả đều được hoàn thiện kỹ càng cả rồi.
Chủ tướng phụ trách tác chiến ở tuyến phía bắc lần này là tham mưu doanh tư mã Chương Kiệt, cũng là phụ tá đắc lực nhất mà Phạm Ninh rất tin cậy. Mặc dù quân Tống không thể tránh khỏi được việc bị người Nữ Chân tiêu diệt, nhưng trách nhiệm cũng không thể đổ hết lên Chương Kiệt được, bởi khi đó hắn còn đang ở Côn Châu chuẩn bị tác chiến.
Tống triều thì quan Văn làm chủ tướng, võ tướng làm phụ tá. Phó tướng của Chương Tiết là thống chế Lưu Côn, cũng là một viên lão tướng đã ngoài năm mươi tuổi.
Chương Kiệt đứng ở trên boong thuyền, nhìn chăm chú vào nơi sóng biển xa xa, nhưng người lại lâm vào trong trạng thái trầm tư.
Lúc này, Lưu Côn chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ai có thể nghĩ đến được, chúng ta lại từ nơi cực bắc giết vào cái ổ của nước Liêu!
Chương Kiệt chậm rãi gật đầu,
- Đây đúng là một hành trình đẫm máu.
- Chương tư mã, chiến tranh bản thân nó đã nhuộm đầy mùi máu tanh rồi.
- Ta biết, kể từ cái ngày ta nhận được nhiệm vụ này, ta đã biết ta phải đối mặt với cái gì, chỉ có điều việc giết hại phụ nữ và trẻ em quyết không phải là chuyện ta không muốn làm.
Hắn quay đầu lại nhìn chăm chú vào Lưu Côn
- Lưu tướng quân cảm thấy thế nào?
Lưu Côn thản nhiên nói:
- Phụ nữ và trẻ em là gánh nặng trên chiến trường, cũng không có giá trị gì cả, ty chức đồng ý với đề nghị của Chương tư mã, có thể không cần giết hại họ, nhưng nam giới thì có thể tàn sát..
Chương Kiệt không nói gì nữa, lúc này, có binh lính chỉ ra phía xa hô lớn:
- Đó chính là hải cảng, chúng ta đến nơi rồi.
Chương Kiệt cũng nhìn thấy thành Bình Di hùng vĩ, không kiềm nổi tán dương:
- Hùng tráng quá! Khởi điểm của việc quét sạch Địch Di.
'Ô' con thuyền kéo vang còi hơi, đầu thành Bình Di cũng vang lên tiếng kèn trầm thấp, nghênh đón đội tàu đến.
Bên trong vịnh có thể đậu đến mấy trăm chiến thuyền, cứ đến tháng mười là nơi này hóa thành băng, phải đến tháng ba năm sau thì băng mới tan, trong một năm có đến một nửa thời gian chìm trong thế giới lạnh lẽo của băng và tuyết.
Quân thành được xây dựng ở trên vách núi, một gã đại tướng dẫn theo mười tên binh lính từ trên vách núi đi xuống, tiến đến hành lễ, nói: