- Ty chức tham kiến Chương tư mã, tham kiến Lưu tướng quân!
Tên đại tướng này là Vũ Bách Thắng, là một tên quan thống lĩnh, là chủ tướng túc trực ở Kình Châu trong năm nay, thi hành chế độ thay phiên đóng quân ở thành Bình Di, mỗi năm thay một nửa quân, phải sống một thời gian dài ở trong Kình Châu lạnh giá này, ảnh hưởng rất lớn đối với binh lính.
- Vũ tướng quân, con đường mà ông nói trong thư ở đâu vậy…?
Chương Kiệt hỏi.
- Ở ngay trong quân thành, mời mọi người theo ty chức vào trong quân thành nghỉ ngơi.
- Hai vạn quân và chiến mã đều xuống thuyền lên bờ, tiến vào trong quân thành nghỉ ngơi.
Chương Kiệt đi theo Vũ Bách Thắng vào một cái sân ở trong thành, bên ngoài có binh lính canh gác, Chương Kiệt đi vào sân, chỉ thấy có hai người già đang ngồi phơi nắng dưới một gốc cây lớn.
Vào tháng trước, những binh lính tuần tra ở cửa sông Hắc Thủy đã phát hiện mười mấy chiếc thuyền độc mộc, chở một đám người già, phụ nữ và trẻ em, ước chừng có khoảng hai ba mươi người. Đây là một nhóm người bộ Bách Sơn của tộc Nữ Chân may mắn sống sót được, nam giới tộc Nữ Chân đều bị giết chết hết, người già yếu cũng bị xử tử, phụ nữ và trẻ nhỏ thì bị chia ra đưa đến Khiết Đan và các bộ tộc người Hề khác làm nô lệ, gần như không còn may mắn tồn tại, chỉ có số nhỏ người già yếu của bộ tộc Bách Sơn có thể trốn thoát được, những người được binh lính Tống phát hiện ra chính là một phần trong số đó.
Vũ Bách Thắng mười hai người già này mời vào bên trong phòng, giới thiệu bọn họ cho Chương Kiệt, một tên binh lính được cử làm phiên dịch cho bọn họ.
- Bọn họ nói, nam giới đều bị giết sạch, rất thảm, từng nhóm người bị trói chặt vào cột chuẩn bị chém đầu rồi ném vào sông Hắc Thủy, người già cũng bị bọn chúng xử tử, phụ nữ sau khi bị tập thể binh lính của bọn chúng lăng nhục thì bị đưa đến các bộ lạc Khiết Đan làm nô lệ, cả những đứa nhỏ cũng cùng bị đưa đi.
Chương Kiệt nói với tên binh lính đó
- Ngươi hỏi bọn họ đối với nơi phân bố của các bộ tộc Khiết Đan này có quen thuộc hay không?
Binh lính hỏi vài câu, sau đó nói với Chương Kiệt:
- Bọn họ nói rằng bọn họ mười mấy năm trước đều là thợ săn, đối với mỗi tấc đất đều rất quen thuộc, bọn họ biết chỗ tập kết của từng bộ lạc Khiết Đan.
Khiết Đan cũng được chia thành sinh phiên và thục phiên, thục phiên thì sinh sống bên trong bốn tòa thành, còn sinh phiên thì vẫn giống như bộ lạc truyền thống, dựa vào đánh cá và săn bắt để sinh sống, rất nhiều bộ binh hung hãn của Khiết Đan chính là xuất thân từ tộc sinh phiên.
Một người già thật cẩn thận nói:
- Chúng tôi rất sẵn lòng dẫn đường, không biết khi nào thì xuất phát?
Chương Kiệt khẽ cười nói:
- Chậm nhất lả một tháng sau xuất phát, ta cũng đang chờ đợi lệnh xuất binh, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ là được.
Trong lúcnhà Tống tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, thì nước Liêu cũng đang đẩy nhanh tốc độ chuẩn bị chiến đấu, một lượng lớn của cải được bóc lột từ trong tay của hoàng thân quốc thích đã giải quyết xong vẫn đề tài chính khẩn cấp của nước Liêu, nhưng trong lòng Gia Luật Hồng Cơ hiểu rất rõ, khoản tiền này không duy trì được bao lâu, nếu muốn khôi phục một nước Liêu giàu có và đông đúc như trước đây, thì phải nhờ vào tiền tiến cống hàng năm của Đại Tống.
Trong lòng Gia Luật Hồng Cơ mong chờ mức tiền cống hàng năm có thể biến đổi liên tục, hai năm trước hắn yêu cầu mức cống nạp là trăm vạn lượng bạc và một triệu khúc vải, cùng với hai trăm ngàn gánh trà bánh, nhưng bây giờ không giống như thế nữa rồi, hắn mong đợi tiền cống hàng năm là ba triệu lượng bạc trắng và ba triệu khúc vải cùng với năm trăm ngàn gánh trà bánh.
Nhưng tiền cống hàng năm chẳng qua cũng chỉ là một trong những khoản lợi ích đạt được sau cuộc chiến này, hắn còn muốn cướp đoạt lấy của cải, dân cư, còn muốn giành được nhiều đất đai hơn nữa từ nhà Tống, những thứ này đều phải dựa vào chiến tranh đoạt lấy mới được.
Trong phòng, Gia Luật Hồng Cơ nghe xong báo cáo của Bắc Viện Xu Mật Sứ Tiêu Cửu ca, thiên tử Đại Tống thị sát việc chuẩn bị chiến đấu ở Thái Nguyên, Gia Luật Hồng Cơ nhìn lên bản đồ thành Thái Nguyên, hắn liền mỉm cười híp mắt.
Hắn biết rõ việc chuẩn bị chiến đấu ở Thái Nguyên của Tống triều, hàng triệu thạch lương thực đã được vận chuyển vào bên trong thành, số binh lính đóng quân bên trong thành ít nhất cũng phải có đến bảy tám vạn, mấy mươi vạn dân chúng toàn bộ đều di dời về phía nam, cũng giống như Hà Bắc, Tống triều ở phủ Thái Nguyên cũng thi hành kế sách vườn không nhà trống, thủ đoạn này của Phạm Ninh, Gia Luật Hồng Cơ cũng rất quen thuộc, đáng tiếc là Phạm Ninh vẫn còn quá non nớt, đã trải qua giáo huấn thê thảm lần trước, quân Liêu làm sao có thể đem một lượng lớn binh lực tiêu hao vào việc tấn công thành được.
Chỉ có đánh tới dưới thành Biện Lươngmới là nơi tấn công tốt nhất, để bức ép triều đình nhà Tống ký tên vào bản hiệp ước đồng ý chịu thiệt để cầu hòa.
Sau một lúc trầm tư thật lâu, Gia Luật Hồng Cơ mới quay đầu lại nói với một đám trọng thần:
- Mười ngày sau xuất binh!
Đại Tống vào năm Bình Hạ thứ hai, nước Liêu vào năm Hàm Ung thứ bảy, vào ngày mùng bảy tháng năm, hai trăm ngàn đại quân nước Liêu đã phát động tấn công toàn diện vào quân Tống.
Đại quân nước Liêu chia lực lượng làm hai tuyến đông-tây, ở tuyến tây bắc viện Đại vương Gia Luật Na Dã đảm nhiệm chức chiêu thảo sứ phía tây, dẫn đầu mười hai vạn kỵ binh từ phủ Đại Đồng xuôi về phía nam, lao thẳng tới Thái Nguyên.
Sau khi đi tuần tra việc chuẩn bị chiến đấu ở Thái Nguyên, Thiên tử Đại Tống Triệu Húc đã lên thuyền rời khỏi Thái Nguyên từ năm ngày trước, đang trên đường trở về kinh thành. Ba ngày sau, mười hai vạn đại quân đánh tan Lâu Phiền Quan, quân đội che trời phủ đất tiến thẳng đến Thái Nguyên. Toàn bộ phía bắc phủ Thái Nguyên bị bao vây hoàn toàn trong bầu sát khí vô cùng vô tận.
Còn tuyến đông do nam viện Xu Mật Sứ Tiêu Duy Tín làm chủ soái, Hoài Hóa quân Tiết Độ Sứ Cao Nguyên Kỷ làm đại tướng tiền phong, dẫn đầu tám vạn quân vượt biển tấn công Đặng Châu.
Đội thủy quân ở trên sông Áp Lục có một trăm năm mươi chiếc chiến thuyền lớn năm nghìn thạch được mua từ Nhật Bản, cũng đủ để vận chuyển tám vạn đại quân cùng một lượng lớn vũ khí để tấn công thành.
Nhóm ngựa chiến thứ hai cũng được chuẩn bị vận chuyển tới, nhiệm vụ đầu tiên của quân Liêu là đánh hạ Đăng Châu, khiến Đăng Châu trở thành chỗ đứng vững chắc của quân Liêu trên bán đảo Sơn Đông.
Gia Luật Hồng Cơ biết rất rõ đây là một hành động quân sự cực kỳ mạo hiểm, bởi vậy để giữ kín kế hoạch tác chiến lần này, coi đây là cơ mật quan trọng nhất của nước Liêu, nên chỉ có hơn mười người trọng thần được biết.
Căn cứ của thủy quân nhà Tống ở Lai Châu, cách Đăng Châu khoảng hai trăm dặm, lúc quân Tống phát hiện ra ở vùng hải ngoại xuất hiện rất nhiều chiến thuyền của nước Liêu thì đã không còn kịp để ngăn chặn nữa.
Suy luận của Gia Luật Hồng Cơ quả không sai, nếu trước đó triềuTống không biết trước được kế hoạch này của quân Liêu, rất có thể sẽ bị quân Liêu đánh bại chỉ trong một thời gian ngắn, lên bờ thành công.