Trên thực tế, tin tức Dịch Huyện thất thủ đã truyền đến Thượng Kinh rồi, chỉ là không có ai dám nói cho Gia Luật Hồng Cơ biết, Gia Luật Ất Tân chỉ đành liều mạng nói:
- Tình hình bên đó bây giờ vẫn chưa rõ lắm, nhưng vi thần cho rằng Phạm Ninh chắc sẽ cân nhắc đến điểm này, xuống tay trước đoạt lấy Dịch Huyện, chặn đường đi đến Nhạn Môn Quan của chúng ta.
Gia Luật Hồng Cơ chau mày, vô cùng bực bội nói:
- Nói thật cho trẫm biết, có phải Dịch Huyện đã thất thủ rồi không?
Da Luật Ất Tân chỉ đành thở dài nói:
- Hồi sáng vừa nhận được tin tức, nhưng tâm trạng bệ hạ không tốt, mọi người tạm thời không dám với cho bệ hạ.
Gia Luật Hồng Cơ ngây ra một lúc lâu, bây giờ y bị đả kích quá nhiều, nên có chút cảm giác rận nhiều không sợ ngứa, Gia Luật Hồng Cơ bất đắc dĩ, chỉ đành khoát tay.
- Trước tiên đừng nhắc chuyện Dịch Huyện, tiếp tục đề tài đang nói đi.
Gia Luật Ất Tân thấy thiên tử không có tức giận, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, tiếp tục nói:
- Nếu con đường đi từ núi Phi Hồ này cũng không thông, vậy thì chỉ có thể xem xét con đường thứ tư, đi qua Lâu Phiền Quan….
Nói đến Lâu Phiền Quan, trong lòng Gia Luật Hồng Cơ lập tức phiền muộn, vài ngày trước y nhận được tin tức truyền đến là quân Tống đã chiếm giữ được Lâu Phiền Quan, lúc ấy y không quá xem trọng, khi tuyến phía đông toàn quân bị diệt, đại quân tuyến phía tây bị vây ở Tỉnh Hình, Gia Luật Hồng Cơ mới tỉnh ngộ ra là quân Tống có dụng ý đoạt lấy Lâu Phiền.
Bây giờ nghe Gia Luật Ất Tân phân tích, y rốt cuộc đã ý thức được đối thủ của mình Phạm Ninh lợi hại đến như vậy, xử sự chu đáo, cẩn thận, so với chiến lược của y thì vẫn còn quá đơn giản, quá vội vàng.
Trong lòng Gia Luật Hồng Cơ thở dài một cái, tâm trạng trở nên lắng xuống, trầm từ một hồi lâu, rồi nói:
- Vậy cứ đi đường Lâu Phiền Quan đi.
----------oOo----------
Tỉnh Hình Quan đã bị bao vây đến ngày thứ tư rồi, ngay cả Phạm Ninh cũng chạy tới phủ Chân Định, thiên tử Triệu Húc và triều đình đều vô cùng quan tâm đến việc này, có thể tiêu diệt hết mười hai vạn kỵ binh quân Liêu hay không, là mấu chốt thắng bại trong chiến dịch Tống Liêu lần này.
Vì thế, thiên tử Triệu Húc đặc biệt phái người tới truyền đạt ý chỉ, Triệu Húc đương nhiên không phải muốn nhúng tay chuyện này, mà là muốn cường hóa quyền lực của Phạm Ninh, y ban cho Phạm Ninh một tấm kim bài và một thanh kiếm của thiên tử, dựa vào kim bài có thể trực tiếp cách chức quan lại từ nhị phẩm trở xuống trong quân, dựa vào kiếm của thiên tử có thể trực tiếp chém giết tướng lĩnh từ tứ phẩm trở xuống.
Có kim bài và kiếm cộng thêm chiếu thư của thiên tử, quyền lực hiện tại của Phạm Ninh đã không khác gì thiên tử rồi, cho dù là thiên tử cũng không thể tùy tiện chém giết đại tướng từ tứ phẩm trở lên được.
Phạm Ninh đến phủ Chân Định đương nhiên không chỉ là vì Tỉnh Hình Quan, hắn còn muốn suy xét toàn bộ, như việc lên bờ của tuyến phía đông phủ phủ Liêu Dương, quân đội tuyến phía bắc Côn Châu tập kích quấy rối hậu phương của Liêu quốc, còn có trung tuyến Cẩm Châu chuẩn bị cắt đứt liên lạc giữa U Yến và Đông Kinh, còn phải suy xét Liêu quân tuyến phía tây sẽ xuôi về nam đi cứu viện quân bị vây ở Tỉnh Hình, vân vân....
- Phạm tướng công, ta cảm thấy chúng ta có thể suy xét đến việc tiến quân đến U Châu rồi không?
Địch Thanh xưng hô chức quan của Phạm Ninh, có vẻ hơi xa cách, nhưng cũng không còn cách nào, Phạm Ninh cầm kim bài của thiên tử, trên thực tế là dùng đế trói buộc Địch Thanh, nếu không căn bản không cần đến kim bài, bản thân Phạm Ninh đã có đủ quyền cách chức Đô Thống Chế và các tướng lĩnh phía dưới.
Chính bởi vì quan hệ này, Địch Thanh mới có chút câu nệ ở trước mặt Phạm Ninh, hơn nữa hắn ta đã hơn sáu mươi tuổi, đã có sự cẩn thận đối nhân xử thế của một người già.
Địch Thanh gặp Phạm Ninh không tỏ hề thái độ, lại tiếp tục kiến nghị, nói:
- Ta đã lấy được tin tức tình báo chính xác, tám vạn quân Liêu ở U Yến chủ yếu tập trung ở U Châu thành và Bình Châu, phần lớn thành trì đều không có quân binh đóng giữ, ngay cả Trách Huyện cách Dịch Huyện gần nhất cũng chỉ có ba trăm binh lính, gần như không đề phòng.
Phạm Ninh khoanh tay đi vài bước, trầm giọng nói:
- Dựa vào chiến dịch lần này mà muốn tiêu diệt hoàn toàn Liêu Quốc là chuyện không thực tế, mục tiêu của ta là thu phục phủ phủ Yến Sơn, sau đó lại lấy phủ Yến Sơn làm căn cứ, từng bước một tiêu diệt Liêu quốc, nhưng ta cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp để xuất binh U Châu, chờ thêm chút nữa, đợi tin tức của phủ Liêu Dương bên đó truyền đến đã.
- Ý Phạm tướng công là nói, quân Liêu ở U Châu sẽ đi trợ giúp phủ Liêu Dương?
- Nhất định sẽ như vậy, U Châu vốn dĩ có ba vạn quân đội đều được điều đến từ phủ Liêu Dương, bất cứ lúc nào phủ Liêu Dương cũng có thể điều về, khi đó mới là thời điểm chúng ta xuất binh.
Địch Thanh gật đầu.
- Tướng công nói không sai, là ta suy xét không chu toàn.
- Không thể nói như vậy, dù sao Địch soái vẫn chưa biết động tĩnh bên phủ Liêu Dương.
Phạm Ninh không muốn dây dưa chuyện này quá nhiều, liền chuyển sang đề tài khác hỏi:
- Tình hình Liêu quân bên trong Tỉnh Hình thế nào?
Địch Thanh thấy Phạm Ninh chuyển đề tài, cũng dời suy nghĩ sang đó, khẽ cười nói:
- Trừ cuộc chiến ban đêm đầu tiên ra, Liêu quân liên tục tấn công Tỉnh Hình Quan bốn lần, nhưng đều thất bại và kết thúc, tổn thất nặng nề, hai ngày nay hơi yên tĩnh, nhưng bên phía Nương Tử Quan thì đánh nhau kịch liệt, mỗi ngày quân Liêu đều tấn công, bất kể phải trả cái giá nào, quân Liêu mặc dù thương vong rất lớn, nhưng chúng ta cũng tử vong không ít.
Ngay sau đó Phạm Ninh lại hỏi:
- Lương thực của quân Liêu có thể duy trì bao lâu?
Địch Thanh chần chừ một chút nói:
- Lúc ta biết được tình hình là vào vài ngày trước, có lẽ cũng không ý nghĩa gì, hay là tướng công đi hỏi thẳng Diêu Đô Thống đi.
Phạm Ninh gật đầu.
- Cũng được, vậy Định Châu và phủ Chân Định vẫn phải nhờ ngài tiếp tục trấn thủ, phòng ngừa quân tiếp viện của Liêu Quốc bất ngờ đánh tới, bây giờ ta lập tức đi Tỉnh Hình Quan.
Phạm Ninh cũng không khách khí với Địch Thanh, nói đi là đi, đương nhiên, Địch Thanh cũng chưa từng nghĩ làm bữa tiệc đón gió tẩy trần cho Phạm Ninh nhưng hắn lại không có ý muốn ở lại, cứ như vậy, Phạm Ninh ở lại huyện Chân Định không đến một canh giờ đã rời khỏi, chạy tới Tỉnh Hình Quan.
Lúc Phạm Ninh và ba trăm tùy tùng đến đại doanh Tỉnh Hình Quan thì trời đã tối rồi.
Đô Thống Chế Diêu Thắng đang cùng với mười mấy đại tướng nghị sự, nghe được bẩm báo Phạm tướng công sắp đến, hắn vội vàng dẫn theo các đại tướng đi đến cổng đại doanh, lúc này, Phạm Ninh cũng tới rồi.
Diêu Thắng cùng các đại tướng quỳ một gối hành lễ.
- Mạt tướng tham kiến Phạm tướng công
- Diêu Đô Thống miễn lễ, các vị tướng quân mời đứng lên.
Diêu Thắng đứng dậy cung kính nói:
- Phạm tướng công mời vào đại doanh.
Phạm Ninh lắc đầu.
- Trước tiên không vào đại doanh, ta muốn đi xem quan thành trước.
Tỉnh Hình Quan nằm ở trên núi ngay phía sau đại doanh, tuy rằng khá dốc, nhưng đường núi có hình chữ "Trình", cưỡi ngựa là có thể đến được.