Trương Hiếu Kiệt rất được sủng ái, như vậy Tri Xu Mật Viện Sự Dương Tích là người bị tình nghi lớn nhất.
Nhưng Tiêu Duy Tín lại cảm thấy đây là sự vu oan trực tiếp cho đại thần người Hán, có phần không hợp lý, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Dương Tích rất tốt, hắn cũng không hi vọng Dương Tích sẽ gặp phải tai họa lần này.
Tiêu Duy Tín trầm ngâm một hồi, nói:
- Còn có một khả năng, chính là người Cao Lệ để lộ bí mật chúng ta có thuyền chiến.
Cái cớ này cũng không sai, Hợp Thuật và Tiêu Đường Cố đều bày tỏ sự đồng ý, Gia Luật Nhị Nô biết Tiêu Duy Tin đang bảo vệ Dương Tích, bản thân hắn cũng không muốn làm người xấu.
Hắn gật gật đầu.
- Khả năng là người Cao Lệ rất lớn.
Gia Luật Ất Tân thấy mọi người đều hướng về phía người Cao Lệ, không còn cách nào khác, hắn cũng chỉ có thể tỏ vẻ đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Gia Luật Ất Tân và mười ba trọng thần cùng liên hợp dâng thư lên thiên tử Gia Luật Hồng Cơ, bọn họ chỉ ra kẻ để lộ bí mật của Liêu quân, rất có khả năng là người Cao Lệ, thứ nhất, người Cao Lệ ở ngay bờ bên kia của sống Áp Lục, cho nên sẽ biết rõ tình hình thủy quân của nước Liêu; thứ hai, người Cao Lệ hiểu rõ căn cứ của quân Tống sẽ uy hiếp đến phủ Liêu Dương, lại âm thầm đồng ý với quân Tống chiếm cứ hải đảo làm căn cứ, nói rõ bọn họ ở trong cuộc chiến giữa hai nước Tống Liêu thì nghiêng về Đại Tống, vì vậy đã tiết lộ bí mật thuyền chiến của Liêu quốc cho Đại Tống biết.
Trong ngự thư phòng, mặt Gia Luật Hồng Cơ âm trầm, sau một hồi lâu, nói:
- Ngươi cũng cho rằng là người Cao Lệ đã đâm một đao sau lưng chúng ta ư?
Gia Luật Ất Tân hiểu rõ hơn bất cứ ai, kẻ nội gián mà mọi người đang truy bắt khắp nơi không phải ai khác, mà chính là hắn Gia Luật Ất Tân, nếu không phải hắn tiết lộ hai tin tức bí mất nhất cho Phạm Ninh thì hôm nay Liêu quân cũng sẽ không bị thất bại thảm hại như vậy.
Tám vạn quân chôn thân trong bụng cá, mười hai vạn quân mất tích cũng sẽ được đưa tang ở Đại Tống, đây là hai mươi vạn quân đấy!
Gia Luật Ất Tân cũng biết hắn đã không có đường nào để quay lại rồi, chỉ có thể một lòng bán mạng cho Phạm Ninh.
Lúc trước hắn muốn vu oan cho đại thần người Hán, nhưng hắn lại cảm thấy không được thỏa đáng, vu oan Hán quan có thể liên lụy đến Trương Hiếu Kiệt, mà Trương Hiếu Kiệt cũng người bán mạng cho Phạm Ninh, không làm vậy được vì Trương Hiếu Kiệt cũng biết được tẩy của mình.
Chính vì nghĩ đến điểm này, mới khiến y hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ vu oan cho hán quan ở trong đầu, liền ăn theo Tiêu Duy Tín đổ toàn bộ tiếng xấu lên đầu người Cao Lệ.
Gia Luật Ất Tân không hề lo lắng, nói:
- Đại thần biết kế hoạch vượt biển tổng cộng có mười lăm người, hơn nữa đều là quan lớn, trọng thần của triều đình, đã ngồi lên vị trí này, thần tin tưởng bọn họ sẽ không bán đứng Liêu quốc, có lẽ có người ở trong nhà không cần thận nói lộ ra, nhưng khả năng này rất nhỏ, so sánh với việc Cao LệCao Lệ bán đứng chúng ta, thì càng có khả năng hơn.
- Vì sao?
- Bệ hạ, Cao Lệ vì muốn tranh đoạt đất đai với chúng ta, mà bùng nổ chiến tranh không phải một hai lần, cuối cùng đã bị chúng ta đánh bại, người Cao Lệ từ chỗ chúng ta không kiếm được lợi ích gì, nên tất nhiên là muốn kiếm lợi ích từ Đại Tống.
Từ việc quân Tống chiếm giữ hải đảo của Cao Lệ làm căn cứ, Cao Lệ cũng không nói tiếng nào, đây không phải là âm thầm đồng ý sao? Vi thần hoài nghi, Cao Lệ và Đại Tống đã bí mật thỏa thuận một hiệp nghị gì rồi.
- Con chó Cao Lệ chết tiệt.
Gia Luật Hồng Cơ cuối cũng cũng đã tiếp nhận ý kiến người Cao Lệ đã bán đứng mình, y xiết chặt nắm đấm, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Đợi chiến dịch này chấm dứt, trẫm nhất định phải đem bọn cẩu tặc Cao Lệ này băm thây vạn đoạn.
Ánh mắt Gia Luật Ất Tân u ám, đợi chiến tranh chấm dứt, trận chiến tranh này không biết sẽ dùng phương thức gì để chấm dứt đây này.
Một lúc lâu sau, Gia Luật Hồng Cơ lại nói:
- Trẫm cảm thấy tạm thời nên cùng Đại Tống ngừng chiến, tướng quốc thấy thế nào?
Thái độ của Gia Luật Hồng Cơ hoàn toàn nằm trong dự tính của Gia Luật Ất Tân, tám vạn quân toàn bộ bị giết, mười hai vạn quân sống chết không rõ, Gia Luật Hồng Cơ đã run sợ rồi, nên lùi bước, thậm chí bất chấp nguy cơ tài chính cạn kiệt, muốn cầu hòa với Đại Tống.
Đương nhiên, không thể nói là cầu hòa, mà là ngừng chiến, Gia Luật Ất Tân không nói gì, Gia Luật Hồng Cơ mấy năm năm tài trí mưu lược kiệt xuất, tại sao bây giờ chẳng có chút quả quyết gì, xuất binh mới một tháng đã muốn cầu hòa, đây chẳng phải là muốn người thiên hạ chê cười sao?
Trong lòng Da Luật Ất Tân thở dài, chỉ đành khom người nói:
- Nếu bệ hạ đã có ý muốn ngừng chiến, có thể thử xem, nhưng bệ hạ phải chuẩn bị tâm lý trước.
Gia Luật Hồng Cơ gật đầu, y dù sao cũng là vua một nước, với hắn mà nói việc đàm phán ngưng chiến chỉ là kế sách trước mắt, y y muốn cứu mười hai vạn quân ra, đây mới là chuyện cấp bách trước mắt.
- Vậy trẫm lệnh Trương Hiếu Kiệt đi đến triều Tống đàm phán.
- Bệ hạ nếu chỉ dựa vào việc đàm phán thì e là không đủ.
Gia Luật Ất Tân có tật giật mình, e sợ Gia Luật Hồng Cơ hoài nghi mình, lúc này, hắn nhất định phải cố gắng hết sức thể hiện ra một hình tượng trung thành tận tâm với Liêu quốc, với Gia Luật Hồng Cơ.
Hắn thấy được sự nghi hoặc trong mắt Gia Luật Hồng Cơ, nên tiếp tục nói:
- Ý của vi thần là, ngoài miệng có thể mềm, nhưng tay không không thể mềm, chúng ta cần phải chủ động xuất kích, xuất binh cứu quân ở Tỉnh Hình trở về.
Đề nghị của Gia Luật Ất Tân nói trúng tim của Gia Luật Hồng Cơ, y là vì chuyện này mà do dự không quyết, y lập tức hỏi:
- Vậy tướng quốc cảm thấy chúng ta nên xuất binh thế nào?
Tinh thần Gia Luật Ất Tân chấn động, hắn biết rằng mình đã nắm trúng báu vật rồi, đầu hắn xoay như chong chóng, miệng không ngừng nói.
- Đến khe núi có bốn con đường, một là Đông Đoan, đột phát từ Hà Bắc, nhưng phải vượt qua sông Cự Mã, phải đánh hạ hai con đường phị phong tỏa là Định Châu và phủ Chân Định, đây không phải vấn đề lớn, mấu chốt là sông Cự Mã, vi thần có thể khẳng định ở sông Cự Mã đã tập hợp vô số thuyền chiến, chúng ta rất khó qua được.
Gia Luật Hồng Cơ không cắt lời hắn, mà bình tĩnh lắng nghe phương án của hắn.
- Con đường thứ hai chính là đi qua Nhạn Môn Quan, Nhạn Môn Quan khẳng định là có trọng binh của quân Tống trấn thủ, vốn dĩ Nhạn Môn Quan đã rất khó tấn công, bây giờ con đường này càng khó đi hơn nữa, vi thần đề nghị bỏ qua phương án này, nói đến con đường thứ ba chính là đi từ núi Phi Hồ tiến vào Đại Châu, nơi đó có Bình Hình Quan, Mai Hồi Trại và Ma Cốc Trại và một số quan ải khác nữa, nhưng so với Nhạn Môn Quan thì dễ tấn công hơn, chỉ có điều vi thần rất lo lắng về Dịch Huyện, quân Tống liệu có công hạ Dịch huyện, chặn đứt đường đi của chúng ta đến Nhạn Môn Quan.
Gia Luật Hồng Cơ kinh sợ.
- Khanh nói quân Tống sẽ tấn công đánh Dịch Huyện ư?