Lúc này Vương Khải Công hạ lệnh:
- Toàn quân xuất phát, tiến đến Dịch Huyện!
Mười ngàn quân mang theo hai ngày lương khô cuối cùng, hăng hái hành quân tiến đến Dịch Huyện ở ngoài năm mươi dặm.
Ngoài mấy dặm, Vương Khải Công chăm chú nhìn vào Dịch Huyện nằm ở giữa sườn núi phía xa, hắn ta mờ một tấm bản vẽ ra, dưới ánh trăng nên có thể nhìn thấy khá rõ.
Nguồn nước của Dịch Huyện là nguồn nước ở các khe núi từ trên cao chảy xuống, tập hợp lại thành một dòng nước chảy xuyên qua cả thành, chảy vào từ thành bắc, chảy ra từ thành nam, cuối cùng chảy vào Dịch Thủy.
Chiều rộng khe suối khoảng một tường, cũng không quá sâu, khoảng ba thước, chảy ra từ hạ lưu thành nam.
Giống với tất cả các thành trì, khe sông của Dịch Huyện cũng mở một đường thủy ở phía dưới tường thành nam bắc, lắp đặt một hàng rào sắt lớn cắm sâu vào trong nước, khiến cho quân Tống khó có thể lặn xuống nước tiến vào trong thành.
Nhưng quân Liêu thủ thành không hề biết, ban đầu sau khi Dương Văn Quảng chiếm lĩnh được Dịch Huyện, vì lần tấn công Dịch Huyện tiếp theo, mà đã động thủ vào trong đường thủy, hắn ta lệnh cho binh lính đào một lỗ sâu khoảng bốn thước ở đường thủy thành bắ, phía trênđặt những tấm đá, rồi rắc lên đá vụn, so với lúc trước thì không có chút khác biệt, nhưng chỉ cần rút hết những tấm đá, binh lính có thể trực tiếp lẻn vào trong thành từ đường thủy.
Dương Văn Quảng chọn ở thành bắc động thủ, bởi vì bên ngoài thành bắc là một đống đá lộn xộn, đi bộ mấy chục bước là đến vách núi, mặt đất gập ghềnh không bằng phẳng, vô cùng bất lợi cho việc tấn công thành, quan trọng hơn là quân doanh của Dịch Huyện ở phía nam, cho nên dù có bị quân Liêu phát hiện, muốn đến cứu viện kịp thời e là rất khó.
Một trăm tên binh lính tinh nhuệ đã bố trí xong, bọn họ đứng sát vào bức tường thành, trên đầu thành có mấy tên binh lính thủ thành đang đi qua lại tuần tra, nhưng vô cùng hời hợt, giống như là tuần tra cho có lệ vậy.
Thống chế Trần Hoa dẫn ba ngàn binh lính tụ họp ở chỗ khúc quanh của tường thành, lúc này, Trần Hoa lại có ý tưởng mới.
Dương Đô Thống để lại lối đi bí mật, chỉ trong tình huống vô cùng bất lợi mới có thể dùng, cũng chính là lúc trên đầu thành phòng thủ nghiêm ngặt, khiến cho bọn họ không còn kế sách để sử dụng.
Nhưng bây giờ Trần Long phát hiện ra trên đầu thành đông không có sĩ binh tuần tra, bọn họ có thể trực tiếp leo lên thành, cần gì phải đi đường thủy?
Trần Hoa có toàn quyền xử trí, lúc này hắn kêu trăm tên lính ngừng việc chuẩn bị lặn xuống nước, nhanh chóng leo lên mười mấy chiếc thang dây, mấy ngàn binh lính dựa vào thang dây nhanh chóng leo lên trên đầu thành.
Trên đầu thành rất yên tĩnh, chỉ có hai cửa thành phía trên là có binh lính tuần tra, binh sĩ quân Tống xông lên trên, lập tức bị quân coi giữ phát hiện và la to lên, ngay sau đó trên đầu thành vang lên tiếng chuông báo động.
Binh lính trong trại lính nghe thấy tiếng chuông báo động liền hoảng hốt lo sợ lao ra khỏi quân doanh, nhưng vừa ra khỏi thì mưa tên dày đặc bắn tới, quân Liêu kêu la thảm thiết lần lượt ngã xuống, những binh lính còn sót lại lui về quân doanh, mượn tường rào của quân doanh và đợi công sự phòng ngự để cùng Tống quân giao chiến.
Lúc này, một gã người hán rất cường tráng ở dưới sự yểm hộ của mười mấy sĩ binh, xuất hiện ở ngoài tường rào của quân doanh, gã ta ôm một quả thiết hỏa lôi nặng bốn mươi cân dùng sức ném vào trong quân doanh, chỉ trong chốc lát, trong quân doanh phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, khói đặc tràn đầy, sự phản kích của quân Liêu chốc lát tan thành tro bụi, mấy ngàn sĩ binh ồ ạt giết vào trong quân doanh.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn dáng người cường tráng dưới sự yểm hộ của mười mấy tên lính xuất hiện ở bên ngoài tường rào quân doanh, hắn ta ôm một quả thiết hỏa lôi nặng bốn mươi cân, cố gắng ném vào trong trại lính, chỉ trong giây lát, tiếng nổ long trời lở đất truyền đến từ quân doanh, xung quanh mù mịt khói trắng, trong nháy mắt quân Liêu phản kích liền biến mất, mấy ngàn sĩ binh đồng loạt xông vào, giết vào bên trong quân doanh.
Vào ngày thứ ba sau khi trận chiến trên biển ở tuyến phía đông kết thúc, Gia Luật Hồng Cơ nhận được tin tức quân đội vượt biển toàn bộ đã bị tiêu diệt, lúc này Gia Luật Hồng Cơ ngất đi, được đám thị vệ cứu làm cho tỉnh lại, dưới sự nhắc nhở của một tên thị vệ, yy nhớ tới mười hai vạn đại quân chuẩn bị tập kích bất ngờ ở Hà Bắc, trong lòng yy càng thêm sợ hãi, vội vàng hạ chỉ lệnh Gia Luật Na Dã thu quân trở về, nhưng đã không còn kịp rồi, chốc lát lại có tin tức truyền đến, mười hai vạn đại quân đã bị dồn vào khe núi, biệt vô âm tín.
Dưới cơn tức giận, Gia Luật Hồng Cơ bắt đầu đi điều tra kẻ đã lộ bí mật quân sự, y không tin quân Tống có thể nhìn thấu được kế hoạch của mình, nhất định có kẻ tiết lộ kế hoạch ra ngoài.
Trong một khoảng thời gian, nội bộ triều đình của Liêu quốc người người hoảng hốt.
Trưa ngày hôm nay, Gia Luật Ất Tân, Gia Luật Nhị Nô, Tiêu Duy Tín, Hợp Thuật, Tiêu Đường Cổ, Tiêu Ngột Cổ Nặc, vân vân cùng đám trọng thần Khiết Đan cùng thảo luận trên triều.
Da Luật Ất Tân khoát tay để mọi người yên lặng lại, y hắn nói với mọi người:
- Lần tra xét này hoàng thượng làm không thỏa đáng, mỗi người chúng ta đều có khả năng bị hoài nghi, việc này sẽ dẫn đến một trận càn quét lớn trong triều đình, mọi người cùng thảo luận một chút, chúng ta làm sao để khuyên bảo hoàng thượng đây?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Duy Tín, hắn là chủ soái của tuyến phía đông, nếu để hắn đến tạ tội, thì chuyện này để hắn giải quyết thì ổn rồi.
Tiêu Duy Tín cười khổ nói:
- Thật ra ta cảm thấy, căn bản không hề để lộ bí mật gì cả, căn cứ thủy quân cách cửa sông Áp Lục chỉ có tám mươi dặm, căn cứ trên hải đảo của quân Tống thì ở bên cạnh, chẳng lẽ trong mấy tháng thười gian, bọn họ không phát hiện ra sao? Ta cho rằng bí mất này trên cơ bản không thể giấu được, quân Tống đã sớm để ý vào chiến thuyền của chúng ta rồi.
Gia Luật Ất Tân lắc đầu.
- Tuy rằng Xu Mật Sứ nói rất có lý, nhưng hoàng thượng chưa chắc đã chấp nhận, như vậy là nói rõ sách lược của y suy xét không được ổn thỏa, cho nên y khẳng định là có người để lộ cơ mật, mọi người hiểu ý ta không?
Gia Luật Nhị Nô phát hiện trong mười ba trọng thần không có ai là người Hán cả, trong lòng y khẽ động, lập tức hiểu được ý của Gia Luật Ất Tân, đem chuyện này đẩy lên đầu đại thần người Hán, nhân tiện trừ khử một vài đại thần người Hán thấy không vừa mắt.
Gia Luật Nhị Nô lập tức nói:
- Người Khiết Đan chúng ta nhất định không tiết lộ cơ mật quân sự, nhưng đại thần người Hán thì chưa chắc, nói không chừng những người khác muốn trở về Đại Tống, dùng số cơ mật quân sự này để lập nên công trạng, người Hán có câu, "Không cùng tổ tiên, lòng đương nhiên sẽ khác nhau".
Mọi người đều cho rằng đại thần người Hán đã để lộ cơ mật, chỉ có hai đại thần người hán biết được cơ mật quân sự lần này, một người là phó tướng bắc viện Trương Hiếu Kiệt, người còn lại là Tri Xu Mật Viện Sự Dương Tích.