Đêm nay, mây đen che kín cả bầu trời, trong ngoài quan thành bị bao phủ bởi một mảnh tối đen, Gia Luật Na Dã đứng trên tảng đá lớn, lạnh lùng chăm chú nhìn vào đội quân mấy ngàn người men theo đường núi từ từ đi lên.
Đường núi dài khoảng một dặm, rộng không đến hai trượng, độ dốc khoảng bốn mươi lăm độ, hai bên đều là vách đá thẳng đứng, nếu như phía trên có gỗ hay đá lăn xuống thì gần như không có đường để trốn, dĩ nhiên, nếu cơ thể bám chặt vào vách núi thì có lẽ sẽ tránh được một kiếp.
Đội quân Liêu tập kích ban đêm có khoảng ba nghìn người, đây là kinh nghiệm sau hai lần tấn công thất bại mà quân Liêu đã rút ra được, người quá đông di chuyển khó khăn, nhất định sẽ bị quân Tống tàn sát, số người quá ít, tấn công liên tục sẽ không có lực, ba nghìn người là số người thích hợp nhất vừa có thể bảo đảm đủ người tấn công, phía dưới còn có thể giữ lại một nửa khoảng trống.
Các binh lính giơ lá chắn, cẩn thận từng bước tiến lên, cố gắng hết sức không để phát ra bất kỳ âm thanh nào, đề phòng bị quân trông giữ trên quan thành nghe thấy.
Khi cách đầutrên đầu thành còn ba trăm bước, mấy tên lính đột nhiên cùng lúc kêu la thảm thiết.
- A! Tiếng kêu hoảng sợ đầy đau đớn phát ra đã phá hủy sự yên tĩnh của màn đêm.
- Xảy ra chuyện gì!
Chủ tướng quân Liêu tức giận hỏi.
- Trên mặt đất có gai củ ấu!
Ngay sau đó lại có binh lính hét thảm lên, mấy tên lính khác cũng dẫm phải gai củ ấu, gai nhọn dài đâm vào lòng bàn chân, nỗi đau đớn đó khiến bọn họ không thể chịu được.
Lúc này, trên đầu thành có sĩ binh quân Tống kêu lên, chủ tướng quân Liêu thấy không thể che giấu được nữa, vung đao lên hô lớn,
- Giết cho ta!
- Giết! Ba nghìn binh lính Liêu nhảy lên, chạy như điên về phía quan thành.
- Tùng! Tùng! Tùng! Trên đầu thành phát ra tiếng trống mãnh liệt, binh lính đang nghỉ ngơi ở trên đầu thành vội vàng đứng dậy, giương cung lắp tên hướng vào trong bóng đen mà bắn, gỗ lăn, đá rơi xuống như mưa.
- Ầm! Ầm! Trong âm thanh va chạm mạnh, xen lẫn những tiếng kêu la thảm thiết.
- Ngừng bắn! Diêu Thắng hô to một tiếng, tất cả binh lính ngừng bắn tên.
Diêu Thắng quay đầu lại nói với mấy tên lính:
- Bắn một quả thiết hỏa lôi đi! thiết hỏa lôi.
Nỏ pháo sớm đã giương lên, hai tên lính ôm một viên thiết thiết hỏa lôi nặng sáu mươi cân đặt vào túi bắn, mọi người nhanh chóng tránh ra xa, một tên rút nắp đậy ra, châm ngòi cho dây thừng nằm bên trong.
Dây thừng xuy xuy bùng cháy, dần dần đốt nóng miệng bình, bên trong còn phải cháy thêm một đoạn nữathiết hỏa lôi, nhưng chỉ cần bảo đảm khi văng ra ngoài không bị va chạm làm tắt ngọn lửa thì có thể bắn được rồi.
- Bắn! Lữ Soái đứng bên cạnh ra lệnh, binh lính liền xoay cái cần ở phái dưới.
'Đùng! ' một âm thanh vang dội, thiết hỏa lôi được bắn ra ngoài.
Trong bóng tối, thiết hỏa lôi rơi xuống đất, nhanh chóng lăn xuống núi, trên đầu thành tất cả binh lính đều ngồi xổm xuống bịt lỗ tai lại.
Cònquân Liêu lợi dụng cơ hội ngắn ngủi khi quân Tống ngừng bắn tên, chạy như điên về phía trước, cách quan thành không đến một trăm bước.
Lúc này một làn khói trắng bốc lên, một quả bóng lớn đen thui văng vào giữa đám đông, mấy tên lính không kịp tránh, bị văng trúng ngã xuống đất.
Binh sĩ quân Liêu còn chưa kịp phản ứng, thiết hỏa lôi đã bắn ra một luồng ánh sáng đỏ, ở giữa đám đông mà nổ tung làm cho long trời lở đất.
Sóng khí mạnh mẽ hất mấy chục tên lính bay lên không trung, mười mấy tên linh ở gần thiết hỏa lôi đều bị nổ thành mảnh vụn, còn sóng xung kích khiến cho những binh lính ở xa bị chấn động đến chết, vô số binh lính bị trúng những miếng sắt và đinh sắt, trên người đầy vết thương, nhiều người khác bị điếc cả hai lỗ tai, đau khổ nằm trên mặt đất.
Trên đường lên núi binh lính quá đông khó mà tránh được, chỉ một quả thiết hỏa lôi đã khiến hơn năm trăm người có số chết có số bị thương, binh lính ở phía sau sợ đến mức mất hết hồn vía, chỉ biết quay đầu mà chạy xuống núi.
Khói súng dần dần tản ra, trong không trung tràn ngập mùi máu tanh, ngay cả khi ở cách đầu thành hơn trăm bước cũng nghe thấy những hơi thở thom thóp khiến người khác buồn nôn.
Dưới chân núi, Da Luật Na Dã trừng mắt há hốc mồm mà nhìn quân Liêu tháo chạy trở về, hắn thở dài nói với các sĩ binh tháo chạy:
- Truyền lệnh của ta tới tướng quân Gia Luật Tân Phong, thứ nhất, không cần cho ngựa chiến ăn đậu đen nữa, thứ hai, phái năm ngàn người đi vào trong khe núi tìm những thứ có thể ăn được, thứ ba, ngựa chết trong trận chiến có thể dùng để ăn.
Hắn ta không thể không suy xét về vấn đề lương thực nghiêm trọng hiện tại.
Trong bàn cờ mà Phạm Ninh sắp xếp, ngoại trừ Đông Hải, Tây Hình và thành Thái Nguyên ba nước cờ lớn ra, còn có không ít nước cờ nhỏ, ví dụ như đoạt lấy Lâu Phiền Quan, rồi đoạt thêm Giác Hoa đảo, bắt đầu xây dựng thành Ninh Viễn, tiếp theo ví dụ như việc cho mấy chục chiến thuyền lớn vạn thạch đến Bình Châu ở ngoài biển, rất nhiều việc cần phải chuẩn bị lên bờ ở Bình Châu.
Tiêu Tố Táp đóng giữ ở Nam Kinh biết tin tám vạn đại quân chôn thân nơi Bột Hải, trong lòng hắn ta vô cùng hoảng sợ, trước hết phải suy xét bảo vệ đường lui lên phía Bắc, chỉ sợ quân Tống cắt đứt liên lạc giữa U Châu với Liêu Quốc, nhanh chóng điều động tám vạn đại quân phòng ngự ở đường, Nam Kinh đến U Châu và Bình Lư.
Ngay tại đường phòng ngự thu hẹp ở Nam Kinh, lúc trú quân các nơi được điều đi đến U Châu và Bình Lư, một nước cờ khác cũng bắt đầu lặng lẽ đi ra.
Một cánh quân mười ngàn người dưới sự chỉ huy của đô thống chế Vương Khải Công đã vượt qua Bạch Câu, bí mật dọc theo Dịch Thủy xuất phát về phía Tây.
Mục tiêu đầu tiên của Phạm Ninh là thu phục U Yến, để thực hiện được mục tiêu này, đầu tiênhắn cần phải đánh vào một cây cột ở U Châu, cũng là một ván cầu.
Suy nghĩ rất lâu, ánh mắt Phạm Ninh vẫn khóa trên Dịch Huyện, một mặt điều kiện phòng ngự của bản thân Dịch Huyện tương đối tốt, dễ phòng thủ khó tấn công, mặt khác Dịch Huyện giáp với Trác Châu, bất cứ lúc nào cũng có thể thâu tóm huyện Phạm Dương ở cửa lớn phía nam của U Châu, nguyên nhân thứ ba chính là quân Liêu đóng quân ở Dịch Huyện không nhiều, phần lớn quân đội đều đi tấn công Nhạn Môn Quan, sau khi mối nguy cơ phòng ngự xuất hiện ở tuyến phía đông, Tiêu Tố Táp đóng giữ ở Nam Kinh đem mười ngàn quân Liêu chuẩn bị tấn công Nhạn Môn Quan điều đến Bình Châu.
Còn quân coi giữ Dịch Huyện thì chỉ còn lại một ngàn người, chỉ dựa vào một nghìn người này thì chẳng thể nào phòng thủ Dịch Huyện được, hơn nữa lúc quân Tống rút khỏi Dịch Huyện, đã vì lần tấn công Dịch Huyện tiếp theo mà cố ý để lại chỗ sơ hở này.
Mười ngàn binh lính ẩn náu trong một hang núi ở Dịch Châu, ẩn náu suốt tám ngày, vào lúc lương thực của bọn họ sắp hết mà chỉ đành trở về Hà Bắc, thì buổi chiều hôm đó, chủ tướng Vương Khải Công nhận được tin tức, mười ngàn quân Liêu vây đánh Nhạn Môn Quan đã từ Dịch Huyện rút lui về phía đông.
Tin tức này khiến Vương Khải Công vô cùng kích động, hắn ta hung hăng đấm một cái lên vách đá, tìm được đường sống trong cõi chết rồi! Sách lược đe doạ tuyến phía đông thành công rồi.