Cái tên Tỉnh Hình Quan là do địa hình nơi đây như một cái giếng nước, bốn phía đều là núi cao còn ở giữa là một khối đất nhỏ bằng phẳng lõm xuống, nếu như được mở rộng thêm, thì đây chính là địa hình của bồn địa. Tỉnh Hình Quan nằm ở hướng chính đông của khe núi, từ dưới ngước nhìn lên, nó trông như một cánh cổng lớn được dựng ngay giữa sườn núi, vì vậy Tỉnh Hình Quan vừa được gọi là Thổ Môn Quan (cổng đất) hay Thiên Môn Quan (cổng trời), thành trì cao to kiên cố, từ trên cao nhìn xuống dễ thủ khó công, được mệnh danh là một trong chín cửa ải hiểm yếu của thiên hạ.
Tỉnh Hình Quan cũng đồng dạng là một hệ thống phòng ngự, khác với Nương Tử Quan và Cố Quan, nơi đây chủ yếu đối phó với quân địch xâm phạm từ phía tây, tường thành được xây dựng ở hai bên dốc núi của triền núi, ở giữa là thành lũy, trong thành dựng hơn trăm các tòa kiến trúc, có thể chứa khoảng ba nghìn quân thủ thành, nhưng quân Tống lại bố trí ở đây ba vạn người, trừ bốn nghìn quân thủ thành trong Tỉnh Hình Quan, thì đại quân còn lại đều đóng quân tại phía đông cửa ải, do Đô Thống chế Diêu Thắng chỉ huy.
Chỉ huy toàn bộ hai mươi vạn đại quân đóng giữ tại Hà Bắc chính là Chiêu thảo sứ Hà Bắc mới nhậm chức Địch Thanh, bọn họ không chỉ đưa sáu vạn đại quân vào Tỉnh Hình để bao vây quân Liêu chủ lực, mà đồng thời còn có hơn mười vạn đại quân đóng giữ ở trong mười tòa thành lớn, vườn không nhà trống, nghiêm thủ thành trì, ngoài ra còn có ba vạn thủy quân cùng với hơn nghìn chiếc thuyền lớn đi tách biệt ở các vùng Bạch Câu, sông Hoàng Hà và sông Hô Đà, khiến quân Liêu khó có thể vượt qua tầng tầng tuyến phòng ngự ở phía bắc Hà Bắc.
Đô Thống chế Diêu Thắng tay cầm trường thương đứng tại thành ải phía trên cao, ở phía xa ngoài mười dặm quân Liêu nhỏ bé như kiến, ánh mắt Diêu Thắng tràn đầy vẻ khinh thường và lạnh lùng, bây giờ mới bắt đầu chặt cây xung quanh để chế tạo vũ khí công thành, không cảm thấy đã hơi muộn rồi sao?
Một tên lính chạy như bay đến, quỳ một gối nói:
- Khởi bẩm Đô Thống chế, thư bồ câu khẩn cấp được gửi đến từ huyện Chân Định.
Diêu Thắng đón lấy bức thư bồ câu, mở ra chậm rãi, không ngờ chính là thư bồ câu do chính tay Phạm Ninh viết, làm cho tinh thần Diêu Thắng chấn động, y vội buông trường thương xuống để đọc kỹ.
Nội dung trong bức thư bồ câu của Phạm Ninh không nhiều, chỉ lác đác vài chữ, chủ yếu để làm rõ một đạo mệnh lệnh, nếu như toàn bộ quân Liêu đầu hàng thì cũng có thể chấp nhận được, nhưng để phòng ngừa quân Liêu mượn việc đầu hàng để đi lừa gạt, một khi xảy ra chuyện này, thì không cần tiếp nhận việc đầu hàng từ quân Liêu nữa, để bọn chúng hoàn toàn bị vây đến chết trong Tỉnh Hình Đạo.
Diêu Thắng gật gật đầu, mệnh lệnh của Phạm Tướng công và Địch phó soái có hơi khác nhau, Địch phó soái chỉ ra rằng nếu quân Liêu giả hàng, thế thì trừ phi quân Liêu lại lần nữa biểu hiện ra thành ý, nếu không thì sẽ không chấp nhận đầu hàng, mà Phạm Tướng công thì lại dứt khoát không chấp nhận đầu hàng lần thứ hai, dù cho đối phương có thành ý hay không.
Diêu Thắng vẫn khá là tán thành phương án của Phạm Ninh hơn, nếu như Liêu Quốc giả hàng, thế thì nhất định phải bắt chúng trả giá nghiêm trọng cho hành vi của mình.
Lúc này ở phía xa trên Tỉnh Hình Đạo truyền đến tiếng kèn hiệu trầm thấp, binh lính quân Tống trên thành ải đều lũ lượt đứng dậy nhìn về phía Tỉnh Hình Đạo, chỉ thấy ở phía xa xuất hiện một đội ngũ khổng lồ, một điểm đen chi chít không thấy đầu.
Diêu Thắng lập tức hiểu ra, quân chủ lực của quân Liêu đã đến.
Y nhìn sắc trời, trời sắp tối rồi, mây đen dày đặc kín trời, đêm nay sẽ không thể có trăng, nhất địch phải đề phòng quân Liêu công thành vào ban đêm, y lập tức hạ lệnh, đặt pháo nỏ lên đầu thành.
Không lâu sau, quân Tống từ trong thành mang ra mấy chục cỗ pháo nỏ loại nhỏ, đây là loại pháo nỏ dài khoảng tám thước, hình dáng khá nhỏ, chỉ có thể bắn những tảng đá nặng bốn năm mươi cân xa khoảng năm mươi bước, bởi vì đây là từ trên bắn xuống, cho nên cự ly bắn cũng không cần lớn lắm.
Trừ pháo nỏ, quân Tống còn đem đến từng rương từng rương thiết hỏa lôi, mỗi rương thiết hỏa lôi có ba quả, đây là vũ khí sát thương lớn dùng để đối phó với quân Liêu.
Không chỉ có thế, Diêu Thắng còn điều sáu nghìn binh lính từ phía sau doanh trại đến, phân bố ở hai bên tường thành, nâng số lượng quân thủ tại Tỉnh Hình Quan lên một vạn người, nghiêm phòng quân Liêu công thành đánh lén vào ban đêm.
Do ban đêm không có đèn, vì để biết được tình hình của địch, Diêu Thắng lại phái một tên lính rải một ít còi báo động tại giữa đường núi.
Gia Luật Na Dã dẫn đầu sáu vạn quân cuối cùng cũng đến Tỉnh Hình Quan, quả nhiên giống với báo cáo của đội quân đi trước, binh lính quân Tống đứng đầy trên Tỉnh Hình Quan, khiến tia hy vọng cuối cùng của Gia Luật Na Dã cũng tan thành mây khói.
Tuy nhiên vùng đất phía dưới của Tỉnh Hình Quan khá rộng, rộng khoảng bảy tám dặm, sáu vạn đại quân mới đến cũng có thể chứa được, bọn binh lính đều mệt không chịu nổi, ăn chút lương khô, cho chiến mã ăn chút cỏ khô và đậu, liền dùng thảm quấn người một cái, nằm xuống đất ngủ.
Trên mảnh đất trống có một túp quân trướng, đây là túp lều duy nhất mà quân Liêu mang theo, và giờ trở thành túp lều lớn giữa đoàn quân Liêu.
Dáng người Gia Luật Tân Phong như một kẻ đầu gấu, nét mặt dữ tợn, tướng mạo vô cùng hung hãn, tính khí gã vô cùng nóng nảy, đầu óc lại vô cùng đơn giản, hiện tại gã đang quỳ trước mặt chủ soái để thỉnh tội.
Gia Luật Na Dã đưa ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm tướng quân tiên phong trước mắt, hận không thể dùng một dao bổ lên người tên khốn khiếp này. Ban nãy gã vừa mới biết, không ngờ trước đó Gia Luật Tân Phong lại đi tấn công Thử Tước Cốc, sau khi tấn công thất bại mới quay đầu về Tỉnh Hình Đạo, kết quả là gã chỉ đến sớm hơn mình một ngày, lãng phí hết một ngày rưỡi.
Nếu không thì trước đó khi gã đến Cố Quan đã nhận được tin tức, chỉ trách tên khốn khiếp đáng chết này!
Gia Luật Na Dã đương nhiên cũng đang kiếm cớ để lẩn tránh trách nhiệm của bản thân, trong lòng gã hiểu rõ, cho dù đội quân đi trước có phát hiện điều gì không ổn, phái người về báo cáo thì thật ra cũng không còn kịp nữa rồi.
Nhưng mà Gia Luật Tân Phong trốn tránh trách nhiệm cũng không được gì, Gia Luật Na Dã nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thế ngươi nói xem hiện tại phải làm thế nào?
Gia Luật Tân Phong mặt đầy xấu hổ nói:
- Ngoại trừ việc công phá thành ải bằng bất cứ mọi giá, ty chức không nghĩ được cách nào khác.
- Ngươi không phái binh lính đi xung quanh núi để tìm đường ra hay sao?
- Ty chức có phái người đi tìm, Thái Hành Sơn đều là những ngọn núi đá, vô cùng hiểm trở, đừng nói là ngựa chiến, cho dù có là người thì cũng rất khó để trèo qua, vả lại trong vài trăm dặm này thế núi liền kề, không có đường nào có thể đi được.
Gia Luật Na Dã gật gật đầu:
- Hôm nay thời tiết âm u, đêm nay không trăng không sao, rất thích hợp để đánh lén, đêm nay ngươi dẫn đầu đội quân đi đánh lén Tỉnh Hình Quan, xem xem có cơ hội thành công hay không?