Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1059 - Chương 1056

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1056
 

Chỉ có điều Tào Văn Tĩnh đã ba ngày không được chợp mắt, ánh mắt hiện đầy tơ máu, giọng nói khàn khàn, vừa rồi hắnmuốn ngủ một chút, nhưng dưới chân núi lại vang lên tiếng trống lần nữa, khiến hắn không thể không lấy lại tinh thần đối phó.

- Tào tướng quân, hay là trận chiến này cứ để cho ta chỉ huy, ngài đi nghỉ ngơi một chút đi!

- Phó tướng Dương Xuân đề nghị.

Tào Văn Tĩnh thở dài nói:

- Bây giờ để cho ta ngủ, ta cũng không ngủ được, đêm nay ta tiếp tục chỉ huy một trận chiến này nữa, ngày mai mới giao cho ngươi, ngươi đi nghỉ đi, sáng mai tới tiếp nhận cương vị của ta.

Dương Xuân thấy chủ tướng kiên trì không chịu đi nghỉ ngơi, chỉ đành thở dài rồi lui xuống.

Mười ngàn Liêu quân chia làm ba đợt tiến công, mỗi đợt ba nghìn người, một ngàn người còn lại là binh lính đôn đốc, bọn họ tay cầm búa sắc bén, bất kỳ binh lính nào tự tiện chạy xuống núi đều sẽ bị chém giết tàn nhẫn.

- Giết.

Tướng lĩnh cầm đầu hét lớn một tiếng, soái lĩnh ba nghìn người ào xông lên trên sườn núi.

Từ nơi xuất phát đến đỉnh núi có khoảng tám trăm bước, sáu trămbước đầu tiên đã bị quân Liêu khống chế, nên không có nguy hiểm, nhưng hai trăm bước sau chính là con đường chết rồi.

Ba nghìn binh lính hô to xông tới, nhóm ba nghìn binh lính thứ hai chậm rãi đuổi theo.

Đường lên núi Nương Tử Quan một bên là vách đá dựng thẳng đứng, còn bên kia chính là vực sâu trăm trượng, con đường chỉ rộng hai trượng, chỉ có thể chauws được một toán quân nhỏ xông lên, nhưng quân phòng ngự lại có đến ba ngàn binh lính, ngoại trừ ba trăm binh lính ở trên quan thành ra, những binh lính khác đều ở bên phải của tường thành, mũi tên của bọn họ cũng có thể bắn tới quan đạo.

Năm trăm binh lính quân Liêu cuối cùng cũng xông tới vị trí hai trăm bước, nơi này vốn dĩ thi thể chồng chất như núi, nhưng bị quân Tống nhanh chóng ném vào trong khe suối rồi, mấy ngày này không ngừng truyền đến tiếng sói hưng phấn kêu gào.

Vừa đến vị trí hai trăm bước, liền nghe thấy tiếng nổ mạnh ầm ầm, mấy chục cây lăn đổ ập xuống, mấy chục tên lính ở phía trước sợ tới mức mất hồn mất vía, phản ứng thông minh một chút, thì lập tức nằm rạp xuống, còn phản ứng chậm thì quay đầu bỏ chạy, nhưng phía sau đều là sĩ binh còn chỗ đâu mà chạy.

Âm thanh thảm thiết vang lên, bảy tám mươi tên binh lính bị khúc gỗ lớn đập trúng, có người bị đập gãy xương đứt gân, có người bị đập rơi xuống vách đá, còn có mười mấy người bị đập đến vỡ sọ não văng tung tóe, chết ngay tại chỗ.

Còn lại mấy trăm sĩ binh khác lui về phía sau, có rất nhiều thương binh thậm chí bọn chúng không thèm để ý đến, đành phải kêu thảm tự mình bò xuống, quân Liêu quá thiếu hụt quân y và thuốc, trừ số ít binh lính bị thương nhẹ có thể chữa khỏi ra phần lớn thương binh cũng bởi vì không kịp thời chữa trị mà chết đi.

Người chết quá nhiều, đám lính đều chết lặng, không có ai đi quan tâm sự sống chết của binh sĩ, rất nhiều thương binh đều bị đập chết trong đợt cây lăn lần thứ hai.

Thông minh hơn lần trước, lần thứ hai tấn công, mấy trăm tên lính đều nằm rạp trên mặt đất, cẩn thận bò lên phía trước, nhưng quân Tống lại bất ngờ ngừng tấn công.

Cho đến lúc sĩ binh leo đến nơi cách quan thành còn sáu mươi bước, chỉ thấy một ngọn lửa tràn xuống phía dưới với tốc độ cực nhanh, bọn lính sợ tới mức hồn bay phách lạc, bật người dậy chạy xuống dưới núi.

Nhưng lúc này, hơn trăm cây lăn từ trên cao đuổi theo, từ phía sau tấn công tàn nhẫn đến mấy trăm tên binh lính Liêu quân, bọn lính đều bị đập trúng rơi xuống sườn núi, đây vẫn là vận khí tốt, rất nhiều binh lính bị thương không thể đi lại trơ mắt nhìn dầu hỏa từ từ nuốt chửng bản thân, bọn họ chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết trong tuyệt vọng.

Năm trăm tên lính nhóm đầu tiên không đến một tiếng đồng hồ thì toàn bộ đã chết sạch, năm trăm binh lính nhóm thứ hai leo lên, đợi năm trăm binh lính nhóm thứ hai toàn bỏ bỏ mạng, thì nhóm thứ ba năm trăm binh lính tiếp tục đi lên, ngay sau khi nhóm thứ tư lại xông lên, thì ba nghìn binh sĩ của cánh quân thứ hai cũng gia nhập vào, quân Liêu dùng cái giá bằng mạng của hai nghìn binh lính, dùng nhữngthi thể ở phía trước làm khiên yểm hộ và đá đêm dưới chân, cuối cùng bọn chúng cũng xông tới chỗ cách quan thành còn trăm bước, bắt đầu bắn cung phản kích quân Tống.

Lúc này, nỏ pháo trên quan thành bắn ra ba viên thiết hỏa lôi, bay vào trong đám đông, các binh lính sợ đến mất hồn mất vía, nằm rạp xuống đất, trong đó có một viên lăn xuống vách núi, nửa đường thì phát nổ, hai viên khác thì ở trong đám đông phát nổ, trong tiếng nổ kinh thiên động địa, mấy chục tên lính bị nổ bay lên trời, thân thể tan tành, máu thịt bay tung tóe, trên con đường lên núi tràn ngập khói thuốc súng,

Trận chiến đấu trong đêm này đánh từ lúc trời tối tới rạng sáng ngày mai, quân Liêu chết trận hơn bốn ngàn người, quân Tống cũng có mấy trăm người thương vong, nhưng quan ải vẫn sừng sững bất động, vững vàng nằm trong tay quân Tống.

Khói thuốc súng đã tan hết, trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi máu tanh gay mũi, các thi thể thì nằm rải rác lung tung trên đường núi, mấy trăm binh lính quân Tống từ trong quan thành đi ra, đi xử lý các thi thể trên đường núi, đem tất cả thi thể ném xuống sườn núi, còn phủ lên số lượng lớn vôi sống, phòng ngừa thi thể gây ra dịch bệnh.

Trên thực tế, thi thể ném xuống sườn núi cũng sẽ có tai hoạ ngầm, nhưng binh lính quân Tống cũng chỉ có thể xử lý như vậy, không thể đưa về quan thành thiêu được.

Bên trong quan thành hết sức yên tĩnh, Tào Văn Tĩnh không chịu nổi, trở về đi ngủ, một nhóm ba ngàn binh lính mới thay thế binh lính tối hôm qua quyết chiến, do phó tướng Dương Xuân thống lĩnh.

Doanh trại của quân Tống cũng ở dưới chân núi, do hai ngàn chiếc lều lớn tạo thành, chiếm hơn một ngàn mẫu đất.

Trong đại doanh, các binh lính từ trên núi xa chặt về số lớn lượng cây cối, bỏ đi cành lá, chỉ chừa lại thân chính, bọn họ đem thân cây cưa thành vô số khúc gỗ lăn, hơn mười ngàn binh lính xếp thành hai hàng dài, từ chân núi xếp thẳng xuống quan thành, đang tiếp lực để đem gỗ lăn chuyển lên núi, không lâu sau, mấy ngàn cây gỗ lăn đã trực tiếp đưa vào bên trong quan thành.

Đúng lúc này, doanh trại củaquân Liêu lại vang lên tiếng trống kịch liệt lần nữa, một lần tấn công mới sắp bắt đầu.

Cùng lúc đó, cuộc chiến tranh đoạt Lâu Phiền Quan cũng đang diễn ra kịch liệt, ba chục ngàn quân Liêu đến từ phủ Đại Đồng cũng đang tấn công quan thành, muốn xui về phủ Thái Nguyên ở phía nam, cứu viện cho Liêu quân đang bị bao vây trong Tỉnh Hình Quan.

Khác với lần trước Liêu quân ở Tỉnh Hình xuống phía nam, khi đó trang bị quá nhẹ nhàng, lần này, Liêu quân từ phủ Thái Nguyên xuôi xuống phía, đã mang theo đủ loại đồ trang bị nặng, mấy mươi chiếc máy bắn đá dạng trung bình liên tục phát lực, ném một chiếc lọ chứa dầu hỏa đang cháy, hoặc là bình sứ hỏa lôi về phía quan thành.

Trong ngoài quan thành ngọn lửa nổi lên từ bốn phía, liên tục phát ra tiếng nổ khủng khiếp.

Ở nơi cách quan thành ngoài mấy trăm bước, quân Tống dùng bùn cát xây thành một bức tường thấp, coi như là phòng tuyến thứ nhất, hơn ngàn binh lính quân Tống núp ở phía sau tường đất không ngừng bắn tên, tên bay như mưa, bắn về phía quân Liêu cách hơn trăm bước, ở trên đỉnh đầu của bọn họ, không ngừng có các bình dầu hỏa liên tục bay tới, bình dầu hỏa rơi xuống đất vỡ vụn, dầu hỏa chảy đầy ra đất, nhanh chóng bốc cháy.

Bình Luận (0)
Comment