Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 1060 - Chương 1057

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 1057
 

Hơn trăm binh lính ba người một đội, chọn cái sọt, bên trongđổ đầy bùn đất, khi bình dầu hỏa rơi xuống đất, bọn họ nhanh chóng chạy lên phía trước, dùng bùn đất dập tắt ngọn lửa.

Dưới sự yểm hộn của máy bắn đá, hai ngàn binh lính quân Liêu giơ cao khiên chắn, hợp nhất thành bức tường làm bằng khiên chắn, từng bước từng bước tiến về phía tường làm bằng bao cát, tên của quân tống không có tác dụng đối với bọn họ.

Lúc này, máy bắn đá của Liêu quân bỗng nhiên ngừng bắn, tiếng trống trận vang lên mãnh liệt, trong âm thanh của trống trận dồn dập vang lên, hai ngàn binh lính quân Liêu hô to chạy về phía tường cát phía trước, dùng giáo đâm về phía binh sĩ quân Tống, hai bên trong lối đi chật hẹp chém giết kịch liệt.

----------oOo----------

Quặng quặng Xích Mã nằm ở phía nam phủ Liêu Dương là mỏ sắt lớn nhất Liêu Quốc, giáp với sông Liêu, sau khi cùng Nhật Bản ký hiệp nghị vào hai năm trước, dùng gang đổi lấy chiến thuyền, Liêu Quốc từ trong phủ U Châu và phủ Liêu Dương đã cưỡng ép chiêu mộ được một trăm ngàn hộ gia đình người Hán, sắp xếp bọn họ làm thợ thủ công, chuyên môn khai thác mỏ sắt và tinh luyện thành gang ở quặng Xích Mã.

Ở phía nam của quặng Xích Mã trên một đồng cỏ bao la có một doanh trai trải dài hơn mười dặm, chỗ này là hộ doanh của thợ thủ công, mười ngàn thợ thủ công cùng với người nhà của họ đều sống ở đây, trong hộ doanh có tổng cộng mười tòa, bốn phía có dựng hàng rào doanh trại, có tháp quan sát cùng với mười ngàn binh lính trông coi, một khi nhóm thợ thủ côngchạy trốn bị bắt lại thì sẽ xử trảm ngay lập tức.

Điều kiên cuộc sống của thợ thủ công trong hộ doanh hết sức tồi tệ, rác rải đầy đất, mùi hôi thối của chất thải bốc lên khắp nơi, trên thực tế chính là trại tập trung, cuộc sống của mấy trăm ngàn người ở trong mười tòa doanh trại lớn, xung quanh là các khoảnh ruộng lớn, người nhà của thợ thủ công trồng trọt trong đồng ruộng, cố gắng duy trì cuộc sống gian khổ khó khăn.

Trưa hôm nay, một đội tàu lớn bỗng nhiên xuất hiện trên sông Liêu rộng mênh mông, đội đội thuyềnđội thuyền này có chừng hơn mấy trăm chiếc, trong đó đa số là thuyền lớn vạn thạch, ở trên chiếc thuyền dẫn đầu hai vạn thạch, treo một lá cờ Hoàng Long khổng lồ, đây là đội đội thuyềncủa triều Tống.

Phụ nữ và người già đang trồng trọt đều rối rít chạy về phía bờ sông, càng lúc càng có nhiều người chạy đến, chỉ trong chốc lát, dân chúng và thợ thủ công đã đứng đầy bên bờ sông.

Không biết là ai hô to một tiếng

- Là đội thuyền của triều Tống.

- Là đội thuyền của triều Tống!

Dân chúng trên bờ cùng reo hò hoan hô.

Chủ tướng quân Liêu Gia Luật Lại phụ trách trông coi doanh trại tù binh sắc mặt xanh mét, phủ Liêu Dương chỉ có ba nghìn đóng quân, một khi quân Tống tấn công phủ Liêu Dương, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Hắn bất chấp việc trông coi hộ doanh thợ thủ công, ra lệnh tập hợp quân đội, rút khỏi hộ doanh của thợ thủ công, mười nghìn quân gấp gáp chạy về phía thành Liêu Dương ở ngoài năm mươi dặm.

Đông Kinh vốn dĩ có mười một vạn quân, ngoại trừ tám vạn quân chôn thân dưới đáy biển ra, mười ngàn quân trông coi các thợ thủ công, còn lại hai vạn quân phân bổ đóng trú ở trong các thành lớn, trong đó thành Bảo Châu cùng thành Tuyên Châu bên bờ sông Áp Lục có số quân đóng trú nhiều nhất nhiều nhất, mỗi nơi có năm ngàn người, chủ yếu đề phòng người Cao Ly từ phía bắc đánh vào, mười ngàn quân còn lại thì rải rác trú đóng ở phủ Liêu Dương, phủ Hoàng Long, phủ Trấn Hải, thành Lai Viễn, Trầm Châu, Phục Châu vân vân, quân số hết sức trống không.

Đóng giữ bên trong phủ Đông Kinh thành Liêu Dương, nam viện xu mật sứ Tiêu Duy Tín đang viết cho thiên tử Gia Luật Hồng Cơ một bức thư khẩn cấp, hắn ta nhận được tin tức, một đội thuyền của triều Tống đang dọc theo hướng bắc, men theo bờ sông Hắc Hà tiêu diệt các bộ lạc của Khiết Đan, ít nhất cũng có hai mươi bộ lạc đã bị lật đổ, phủ Hoàng Long chỉ có ba nghìn đóng quân, khó mà cứu viện.

Một mặt Tiêu Duy Tín khẩn cấp phái người đi thông báo cho các bộ lạc khác của Khiết Đan nhanh chóng sơ tán, mặt khác hắn ta thỉnh cầu thiên tử xuất binh cứu viện cho đạo Đông Kinh.

Trong lòng Tiêu Duy Tín vô cùng ưu sầu, sau khi tám vạn quân toàn bộ bị tiêu diệt, hắn ta trước sau viết thư thỉnh cầu Hề Tộc và Bột Hải tộc tăng thêm quân số, nhưng lại nhận được sự cự tuyệt vô tình của hai bộ tộc, bây giờ ba chục ngàn quân của hắn ta vừa phải phòng ngự Cao Ly, vừa phải trông chừng đám thợ mỏ, số quân dư ra căn bản là không đủ sức canh phòng cácthành trì lớn ở Đông Kinh, một khi quân Tống lên bắc, như vậy chỉ dựa vào số quân ít ỏi này làm sao có thể phòng thủ được phủ Liêu Dương ?

Đúng lúc này, bên ngoài có người gấp giọng bẩm báo:

- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, chuyện lớn không hay rồi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Tiêu Duy Tín dừng lại hỏi.

- Trên sông Liêu Hà xuất hiện đội thuyền của quân Tống, quy mô vô cùng lớn, ít nhất có khoa mấy trăm chiếc thuyền, đang lái thẳng tới thành Liêu Dương.

- Ả!

Tiêu Duy Tín chấn động, thành Liêu Dương chỉ có ba nghìn quân coi giữ, làm sao có thể phòng thủ cho được, hắn ta gấp giọng ra lệnh:

- Nhanh chóng lệnh cho Gia Luật Lai tướng quân lập tức dẫn quân rút về thành Liêu Dương.

Mặc dù không có người trông coi thợ mỏ, sẽ xảy ra hỗn loạn, nhưng ở trong giờ khắc này, Tiêu Duy Tín đã không thể quan tâm nhiều vậy nữa, phải bảo vệ phủ Liêu Dương phủ, nhưng cái khác đều có thể buông bỏ.

Người báo tin trả lời một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi.

Trong lòng Tiêu Duy Tín như lửa đốt, đem tin giao cho tùy tùng đưa ra ngoài, hắn ta lập tức đi lên trên lầu thành tây, nhìn về phương xa.

Sông Liêu Hà không trực tiếp chảy qua thành Liêu Dương, mà là có một dòng chảy từ thành Liêu Dương chảy qua, thời tiết xanh tươi, hơn mười mấy dặm ở phía xa, mơ hồ cũng có thể nhìn thấy được sông Liêu Hà, nhưng không nhìn thấy được mấy trăm chiếc thuyền chiến của quân Tống, có lẽ là vẫn chưa đến nơi này.

Đúng lúc này, có binh lính đến báo.

- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, Gia Luật Lai tướng quân đã dẫn quân đội hối hả chạy về phía thành Liêu Dương, rất nhanh sẽ tới.

Tiêu Duy Tín lập tức thở phào nhẹ nhõm, quân đội của Gia Luật Lai đến, phủ Liêu Dương có thể giữ được rồi.

Nhưng quân Tống không hề có kế hoạch tấn công phủ Liêu Dương, mấy trăm chiếc thuyền đậu bên bờ biển, hơn mười vạn người Hán đều nguyện ý đi theo quân Tống rời khỏi Liêu quốc.

Bên bờ người đông nghịt, mắt nhìn chỉ thấy một màu đen tối, mấy trăm ngàn dân chúng ồ ạt xếp hàng lên thuyền, từng chiếc thuyền lớn chở đầy dân chúng, quay đầu lái về phía bán đảo Liêu Đông.

Bán đảo Liêu Dương của Liêu Quốc chỉ có hai ngàn trú quân, còn phủ Trấn Hải phái đông bắc, phía nam hầu như không có binh sĩ trú đóng, quân Tống đã đoạt lấy bán đảo nằm ở tận cùng phía nam, dùng làm trung chuyển.

Mấy mươi vạn dân chúng không có thể nào một lần chở đi hết được, dùng lượng vận chuyển lớn nhất, ít nhất cũng phải chia làm hai lần.

Thám tử quân Liêu rất nhanh đã phát hiện ra ý đồ của quân Tống, gấp gáp chạy về phủ Liêu Dương báo cáo.

Lúc này quân Liêu đứng đầy trên đầu thành Liêu Dương, nhiều vật liệu phòng ngự được chuyển lên đầu thành, Tiêu Duy Tín nhận được tin tức của thám tử, quân Tống không ra bắc công thành mà là vận chuyển số lượng lớn người hán ở núi quặng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment