Gia Luật Lai thấp giọng nói:
- Hay là ty chức chỉ huy một đội binh, tập kích chiến thuyền của quân Tống.
Tiêu Duy Tín lắc đầu.
- Nếu quân Tống lên bắc, bọn chúng sao có thể không phòng bị, quân đội của ngươi không thể nào đánh lén được bọn họ, đừng hành động thiếu suy nghĩ.
- Nhưng toàn bộ nô lệ người Hán đều bị chuyển đi, không còn ai đào mỏ nữa!
Tiêu Duy Tín thở dài,
- Hiện tại Đông Kinh vỡ nát, cực kỳ suy yếu, phía bắc có quân Tống đang tàn sát bừa bãi, phía nam cũng quân Tống cũng đánh tới, lúc này chúng ta nhất định phải tỉnh táo, cái gì quan trọng nhất, cái gì quan trọng thứ hai, cái gì có thể tạm thời buông bỏ, thành Liêu Dương ở Đông Kinh là quan trọng nhất, các thành trì khác là quan trong thứ hai, người Hán có thể tạm thời để sang một bên, đối với quân Tống mà nói, có lẽ người Hán là quan trọng nhất, nhưng đối với chúng ta thì không phải như vậy, Gia Luật tướng quân nhất định phải hiểu rõ điểm này."
- Ti chức đã rõ, bảo vệ thành Liêu Dương mới là quan trọng nhất.
Tiêu Duy Tín gật đầu.
- Chỉ cần bảo vệ được thành Liêu Dương, chúng ta mới có thể giao phó với thiên tử.
Quân Tống dùng thời gian ba ngày, dùng mấy trăm chiếc thuyền lớn vận chuyển một trăm ngàn hộ dân người Hán còn từ trong kho hàng lấy được hai triệu cân sắt thô và bảy trăm ngàn cân thỏi đồng thô.
Sau năm ngày, nhóm mười lăm vạn dân Hán của Liêu quốc đầu tiên đã được đưa tới Đăng Châu, triều đình Đại Tống sớm đã có chuẩn bị, mấy mươi vạn dân Hán của Liêu quốc tạm thười bố trí ở huyện Bồng Lai ở Đăng Châu và xây dựng hơn mười tòa doanh trại lớn tạm thời ở ngoài huyện Dịch-Lai Châu, vận chuyển ba trăm ngàn thạch lương thực và hai trăm ngàn cuộn vải, do tướng quốc Hàn Giáng toàn quyền phụ trách thu xếp dân Hán của Liêu quốc.
Trong một tòa đình ở ngoài khơi, Hàn Giáng ngắm nhìn thuyền lớn ở nơi xa, ông ấy nhìn thấy vài tên quan viên bên cạnh đang thì thầm nghị luận, liền hỏi:
- Các ngươi đang nghị luận gì thế?
Một gã quan viên khom người nói:
- Chúng ti chức đang nói lần này triều đình bỏ ra số vốn lớn như vậy để thu nạp mấy trăm ngàn dân Hán, có phải chi phí quá lớn không?
Hàn Giáng lắc đầu.
- Số người Hán này biến thành dân chúng của Liêu quốc không phải là lỗi của bọn họ, bọn họ mặc dù là người Liêu quốc, nhưng lại bị người Liêu áp bức tàn nhẫn, cho nên bọn họ tự xưng là con dân người Hán, tưởng nhớ cố hương, nếu chúng ta không cứu giúp bọn họ, vậy thì còn ai để ý tới sống chết của bọn họ nữa chứ?.
Tri sự Đăng Châu Dương Khải và tri sự Lai Châu Đặng Văn Dương cẩn thận hỏi:
- Xin hỏi Hàn tướng công, chúng ta chỉ xây dựng doanh trại lớn tạm thời, vậy cuối cùng bọn họ phải bố trí ở đâu đây?
Hàn Giáng suy nghĩ nói:
- Đa số sẽ trở về U Châu, phần còn lại chuẩn bị điều động đi đại lục phía nam, đây chỉ là ý nghĩ đầu tiên của triều đình, tuy nhiên các ngươi yên tâm, sẽ không ở lại Lai Châu hay Đăng Châu đâu, chuyện chúng ta cần làm, chính là bảo đảm thời kỳ quá độ ổn định, chuyện này cực khổ cho hai vị quan nhân rồi.
- Ty chức nhất định tận lực bố trí ổn thỏa cho dân bị nạn.
Lúc này, đội thuyển đầu tiên chậm rãi cập bến, boong thuyền dài dừng trên kè đá, toàn bộ già trẻ lớn bé người Hán bắt đầu lên bờ.
- Đi thôi! Chúng ta đi xem xem.
Hàn Giáng dẫn theo chúng quan viên đi về phía dân chúng.
Rất nhiều cụ già lên bờ rồi quỳ rạp xuống đất khóc nức nở, cuối cùng bọn họ cũng về đến quê hương, đã trở về mảnh đất an táng cha mẹ và tổ tiên của bọn họ.
Hàn Giáng tiến lên an ủi mấy cụ già đáng thương này, lệnh cho binh lính dìu mấy cụ già này đi ghi tên.
Ghi tên ngay trên bến tàu, trên trăm tên sĩ tử châu học và huyện học phụ trách ghi tên, đều dựa theo mỗi hộ nhà mà tiến hành đăng ký, nơi ở lúc trước, quê quán, tên, tuổi chủ hộ, nghề nghiệp cùng với tình hình gia đình.
Mỗi một hộ đăng ký xong, được cấp cho một thẻ bài gỗ, mặt trên tấm bảng gỗ có ghi số hiệu và số tài khoản, sau đó hai trăm người dân của đội thuyền đầu tiên tập trung lại, do mấy tên quan viên dẫn bọn họ đi đến đại doanh.
Một gã quan viên cao giọng nói với mọi người:
- Mọi người mời xem thẻ bài trên tay, không biết chữ cũng không sao, phía trên có vẽ năm đỉnh đại trướng, đó chính là toà doanh trại thứ năm, mọi người mời đi theo ta!
Mấy trăm hộ dân chúng ôm con nhỏ, dìu dắt người già đi đến một tòa doanh trại lớn ở ngoài mấy dặm, rất nhiều người vừa ăn vừa đi, lúc xuống thuyền mỗi người được phát cho hai cái bánh bao, để mọi người đỡ đói.
Mỗi một tòa doanh trại cón gần mấy ngàn đại trướng tạo thành, tòa doanh trại lớn thứ năm cũng giống như vậy, mọi người đi vào doanh trại lớn trống rỗng, không nhịn được kêu lên một tiếng, tòa đại trướng vô cùng rộng lớn, so với hộ doanh của thợ thủ công trước đây bọn họ ở thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần, mấy ngàn đại trướng được sắp xếp ngay ngắn, có thứ tự, mặt đất vô cùng sạch sẽ.
- Mọi người cứ dựa theo số tài khoản trên tấm thẻ mà đi đến các đại trướng, nếu không biết số, mời qua đây, chúng tôi sẽ giúp đỡ các vị.
Tất cả mọi người gấp gáp tìm kiếm lều của mình, mấy mươi hộ dân chúng biết số, vây quanh vài tên quan viên, mồm năm miệng mười hỏi, trên mặt mỗi người đều vô cùng gấp gáp, đám quan viên phân biệt số tài khoản trên tấm thẻ xong, rồi lệnh cho binh lính, mỗi người phụ trách dẫn một hộ gia đình đi đến chiếc lều của họ.
----------oOo----------
Thượng Kinh, ban đêm lặng yên nổi cơn mưa nhỏ, trên đường cái người đi đường rất thưa thớt, mặc dù Thượng Kinh là đô thành trọng yếu nhất của Liêu quốc, chiếm đất lớn, nhưng kiến trúc trong thành lại muôn hình vạn trạng, số lượng cũng không phải nhiều lắm, có phong cách kiến trúc mái bằng nhiều tầng đến từ Túc Đặc phương Tây, cũng có cách thức xây dựng mái cong đấu củng đến từ Tống triều, cùng rất nhiều nhà gỗ đỉnh nhọn của tộc mọi Khiết Đan, có cả lều lớn của thảo nguyên.
Thượng Kinh có hơn mười con đường, đường phố trọng yếu nhất đó là phố Trung Đường, dùng đá phiến lát đường, phố Trung Đường một đầu phía bắc chính là hoàng cung, đường cái hai bên phân bố gần trăm tòa nhà của quyền quý.
Ban đêm, phố Trung Đường người đi đường cũng rất ít, lúc này, vài người cưỡi ngựa tới trước một tòa đại trạch, xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi vào trong.
Tòa trạch lớn này là của Tể tướng Liêu quốc Gia Luật Ất Tân, lúc này, trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Gia Luật Ất Tân đang ngồi ở trước bàn ngắm một gốc san hô đỏ dài ba xích, san hô đỏ này là lần trước Quách Khuê tặng lão, vẫn đặt ở biệt trạch Đông Kinh, đứa con cả của lão phái người tặng lại, Gia Luật Ất Tân đam mê thu thập các loại bảo thạch minh châu, các loại báu vật lão cất chứa chí ít có hơn mười hòm lớn.
Gốc san hô này trong suốt sáng loáng, phẩm tướng vô cùng hoàn mỹ, dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng mê người, có thể nói nằm trong các loại san hô thuộc hàng cực phẩm, khiến Gia Luật Ất Tân yêu thích không nỡ buông tay.
Lúc này, ngoài cửa có hạ nhân bẩm báo:
- Tướng quân, nhị công tử đã trở lại!
Gia Luật Ất Tân vội vàng nói:
- Cho y vào!