Một lát, một gã nam tử chừng ba mươi tuổi đi tới, dáng người bậc trung, gương mặt dài, giống Gia Luật Ất Tân, đó là con thứ Gia Luật Võ Khang của y, Gia Luật Ất Tân có năm con trai, đứa con cả Gia Luật Văn Khang đảm nhiệm Bột Hải cảng phòng ngự sử, thường trú ở cảng Bột Hải.
Con thứ hai là vị Gia Luật Võ Khang trước mắt này, từng nhậm chức Thống lĩnh thị vệ quân, hiện tại nhàn rỗi ở nhà, mấy người con trai khác đều là con của tiểu thiếp, không được Gia Luật Ất Tân coi trọng cho lắm.
Gia Luật Võ Khang quỳ xuống thi lễ:
- Tham kiến phụ thân đại nhân!
- Dọc đường vất vả rồi, đã gặp Quách Hoài Tín chưa?
Gia Luật Võ Khang phụ trách liên hệ với Tống triều, vị nuôi con Gia Luật Thiện kia dù sao chỉ là nam sủng, rất nhiều việc cơ mật Gia Luật Ất Tân cũng không muốn để y tham dự, chỉ để cho y phụ trách đưa tin tức linh tinh, giao thiệp cụ thể với Tống triều vẫn phải dựa vào con ruột làm.
Gia Luật Võ Khang năm trước đi thuyền tới Tiên Lộc đảo, nhận trọng lễ mà Tống triều đưa cho gia tộc bọn họ, Tiên Lộc đảo khiến cho Gia Luật Ất Tân hết sức hài lòng, có đảo lớn hải ngoại này, gia tộc bọn họ liền có đường lui.
Tiên Lộc đảo được sự giúp đỡ của Tống triều đã bắt đầu xây dựng, hai ngàn lao công Nhật Bản không quản ngày đêm thi công ở trên đảo.
Con trai thứ tư của Gia Luật Ất Tân là Gia Luật Vân Huy và hai quản sự cùng với mười mấy tên gia đinh trước mắt ở trên Tiên Lộc đảo.
Tòa thành của gia tộc đã xây dựng cải tạo được một nửa, bãi cỏ nhỏ chiếm hai vạn mẫu đã được tạo dựng lên, đã có ba nghìn con dê và hai trăm con trâu.
Nếu Tống triều đã thành ý đầy đủ, Gia Luật Ất Tân đương nhiên nhất định phải có hồi báo.
Gia Luật Võ Khang mới vừa từ Liêu Dương phủ Đông Kinh trở về gấp, hắn từ trong lòng lấy ra một phong thư giao cho phụ thân:
- Đây là thư của Quách Hoài Tín bảo con chuyển giao cho phụ thân, là thư Phạm Ninh tự tay viết.
Tinh thần Gia Luật Ất Tân rung lên, vội vàng mở thư ra, quả nhiên là thư Phạm Ninh tự tay viết, trong thư rõ ràng yêu cầu lão thuyết phục Gia Luật Hồng Cơ, bảo quân đội của U Châu trợ giúp Đông Kinh Liêu Dương phủ.
Phong thư này tới đúng lúc, hai ngày này triều đình Liêu quốc đang thảo luận phương án tăng binh Đông Kinh phủ, tranh luận kịch liệt, chậm chạp mãi không đưa ra một phương án, Phạm Ninh lúc này liền đưa ra yêu cầu.
Gia Luật Ất Tân khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, lão đương nhiên hiểu được mục đích Phạm Ninh đề xuất U Châu quân đội tiếp viện Liêu Dương phủ, xem ra mục tiêu của quân Tống cũng không phải Liêu Dương phủ, mà là Yến Sơn Phủ, trước mắt địa khu U Châu đồn trú tám vạn đại quân, trong đó năm vạn quân đội chính là điều tới từ Liêu Dương phủ, đưa năm vạn đại quân về Liêu Dương phủ, vậy việc phòng ngự đường Nam Kinh làm sao bây giờ? Gia Luật Hồng Cơ sẽ tán thành phương án này sao?
Gia Luật Ất Tân rất khó xử, trong những phương án đã đang được đưa ra tranh luận trước mắt, cũng không có kế hoạch nào là điều quân đội của đường Nam kinh tới Đông Kinh, nếu mình gấp gáp đề xuất, làm sao có thể thông qua được?
Sáng sớm hôm sau, Gia Luật Ất Tân cận kiến thiên tử Gia Luật Hồng Cơ.
Mấy ngày nay, Gia Luật Hồng Cơ cũng phiền não về việc tăng binh Đông Kinh phủ Liêu Dương, tuy rằng quân Tống ở Đông Kinh nói chở đi một trăm ngàn hộ thợ thủ công người Hán, không công kích thành trì, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ không đến nữa.
Còn có quân Tống ở Đông Kinh nói bắc bộ tập kích bộ lạc tộc mọi Khiết Đan, đã tạo thành thương vong nghiêm trọng, chí ít có hai mươi bộ lạc trở lên mất đi liên hệ, ở đường Đông Kinh binh lực quá ít, quả thật phải tăng binh rồi.
Nhưng hiện tại quân đội của Liêu quốc nhân số giảm mạnh, tám vạn người ở Bột Hải bị giết, còn có mười hai vạn đại quân bị nhốt ở khe núi Tỉnh, hai trăm ngàn đại quân này đã không còn.
Toàn bộ Liêu quốc chỉ còn lại có hai mươi sáu vạn quân đội, Tây Kinh Đại Đồng phủ ba vạn, Đông Kinh Liêu Dương phủ ba vạn, Nam Kinh Tích Luật phủ tám vạn, Trung Kinh phủ Đại Định hai vạn, Thượng Kinh Lâm Hoàng phủ một trăm ngàn, đây là bố trí binh lực trước mắt của Liêu quân, thế thì điều binh kiểu gì đây.
Hiện tại triều đình có hai phương án, ý kiến thứ nhất là chiêu binh một trăm ngàn, khiến tổng binh lực có thể đạt tới ba mươi sáu vạn, còn phương án khác là điều ba vạn quân từ Thượng Kinh trợ giúp Đông Kinh, hai này phương án có số người ủng hộ bằng nhau, khiến Gia Luật Hồng Cơ vô cùng khó xử.
Lúc này, hoạn quan ở cửa bẩm báo:
- Bệ hạ, Gia Luật tướng quốc cầu kiến!
- Tuyên y vào!
Không bao lâu, Gia Luật Ất Tân bước nhanh đến, khom người thi lễ:
- Tham kiến bệ hạ!
Gia Luật Hồng Cơ thở dài:
- Không bột đố gột nên hồ, trẫm thật sự không biết nên điều binh đi đạo Đông Kinh như thế nào đây!
Gia Luật Ất Tân không chút hoang mang nói:
- Vi thần đúng là vì chuyện này mà đến.
Gia Luật Hồng Cơ ngồi xuống nói:
- Trẫm nguyện chăm chú lắng nghe!
- Bệ hạ, bây giờ hai phương án kỳ thật vi thần đều phản đối, một là chiêu mộ tân binh, phương án thoạt nhìn thì tốt, nhưng phương án chế định người lại chưa từng nghĩ đến, chúng ta lấy cái gì chiêu mộ, chiêu mộ tân binh dựa theo lệ thường, mỗi người cấp cho mười quan phí an gia, vậy phải lấy ra triệu quan, trước mắt kho phủ nội còn lại chỉ có sáu trăm ngàn quan, phải gánh toàn bộ chi phí tài chính của Liêu quốc, nói đơn giản, chúng ta căn bản không có tiền chiêu mộ tân binh.
Gia Luật Hồng Cơ gật gật đầu:
- Điểm này trẫm cũng suy xét tới rồi, quả thật tài chính khó khăn, chiêu mộ tân binh tạm thời không thực tế lắm, vậy có phải nên chia quân đội Thượng Kinh đi Đông Kinh hay không?
Gia Luật Ất Tân thở dài thật sâu:
- Bệ hạ, vốn là hai trăm ngàn đại quân bảo vệ xung quanh kinh thành, bây giờ còn phải chia ra ngoài, thần cảm thấy lo lắng sâu sắc ạ!
- Sầu lo của khanh là chỉ cái gì?
Gia Luật Ất Tân chỉ về biên giới hướng bắc:
- Bệ hạ cảm thấy bọn họ thật sự thần phục sao?
Gia Luật Hồng Cơ lập tức tỉnh ngộ, nơi Gia Luật Ất Tân chỉ chính là các tộc Thiết Lặc thảo nguyên, Liêu quốc chính là vì áp chế các tộc thảo nguyên, mới chuyển trung tâm thống trị Đông Kinh tới Thượng Kinh, ngay tại đầu năm mới trấn áp bộ tộc Thôi Khắc Liệt phản loạn, làm sao bọn họ có thể thật sự thần phục?
Gia Luật Ất Tân lại tiếp tục nói:
- Hiện tại chúng ta còn tăng gấp đôi thuế đối với các bộ tộc thảo nguyên, các bộ tộc thảo nguyên phẫn hận có thể lường trước, một khi quân đóng ở Thượng Kinh giảm bớt, các bộ tộc thảo nguyên nhất định sẽ lại rục rịch, hơn nữa Thượng Kinh chỉ có một trăm ngàn quân đội, phải bảo vệ đạo Đông Kinh, ít nhất phải điều năm vạn quân đội đi, chỉ có năm vạn quân đội ở đô thành, bệ hạ không thấy rất nguy hiểm sao?
Gia Luật Hồng Cơ tâm phiền ý loạn, gã quả thật không ngờ đến uy hiếp của các bộ lạc trên thảo nguyên, hiện tại Gia Luật Ất Tân nhắc nhở gã, gã mới ý thức tới, quân đội Thượng Kinh thật đúng là không thể hành động thiếu suy nghĩ.