- Thế theo ý khanh nên làm thế nào cho phải?
- Bệ hạ chẳng lẽ không nghĩ đến việc điều quân đội đạo Nam Kinh đi tiếp viện đạo Đông Kinh?
- Khanh nói là U Châu?
Trong lòng Gia Luật Hồng Cơ cả kinh, gã lắc đầu liên tục:
- U Châu là tiền tuyến cuối cùng, Dịch huyện đã thất thủ, nếu điều quân đội U Châu đi, chỉ sợ đạo Nam Kinh cũng không giữ được.
Gia Luật Ất Tân cười khổ một tiếng:
- Bệ hạ, quân đội đạo Nam Kinh này do bộ Binh làm chủ, thiên về phòng ngự, tám vạn đại quân phân tán ở các thành trì, nếu hai trăm ngàn chủ lực Đại Tống bắc công, tiêu diệt từng bộ phận quân đội đạo Nam Kinh, tám vạn quân đội cũng không thủ được đạo Nam Kinh, không bằng lưu ba vạn quân đội tử thủ U Châu, điều năm vạn quân đội đi phòng ngự đạo Đông Kinh, chỉ cần bảo vệ U Châu không mất, quân Tống đánh hạ các thành trì khác cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Gia Luật Hồng Cơ hơi dao động, đại bộ phận thành trì đạo Nam Kinh đều là thành trống không, ý nghĩa không lớn, chỉ có U Châu thành có vài chục vạn nhân khẩu, nếu tử thủ U Châu, từ bỏ các thành trì khác, thật ra lại là một lựa chọn tốt.
Gia Luật Ất Tân nhìn ra Gia Luật Hồng Cơ đã động tâm, lão thêm một mồi lửa nữa nói:
- Bệ hạ, vi thần là Tể tướng, lấy thân phận Tể tướng mà nói, đạo Đông Kinh là nơi cung cấp lớn nhất về tài chính và thuế vụ, quyết không thể bị quân Tống chiếm lĩnh, mà đạo Nam Kinh đối với tài chính và thuế vụ Liêu quốc cống hiến đã rớt đến một phần mười, thuộc loại gân gà, làm Tể tướng, vi thần càng coi trọng đạo Đông Kinh, Đông Kinh nguy cấp, không thể do dự nữa rồi.
Gia Luật Hồng Cơ nghĩ đến thuế phú tài nguyên đạo Đông Kinh, trong lòng căng thẳng, đạo Đông Kinh đối với bọn họ quá trọng yếu, không thể có nửa điểm sơ suất, nhưng đạo Nam Kinh bên kia...
Do dự một chút, Gia Luật Hồng Cơ lại nói:
- Có thể để người Hề với tộc Bột Hải phát binh trợ giúp không?
Gia Luật Ất Tân thở dài:
- Bệ hạ cảm thấy bọn họ có thể xuất binh sao?
Quả thật rất không có khả năng rồi, bốn vạn quân đội người Hề và tộc Bột Hải vừa mới táng thân đáy biển, giờ bảo bọn họ xuất binh, bản thân mình cũng không mở miệng được.
Cuối cùng gã bị Gia Luật Ất Tân thuyết phục, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Vậy theo phương án của Tướng quốc đi, lưu lại ba vạn quân đội tử thủ U Châu, năm vạn quân đội Bình Châu lập tức trợ giúp đạo Đông Kinh.
Một khi Gia Luật Hồng Cơ hạ quyết tâm, Liêu quân liền nhanh chóng hành động, năm vạn đại quân rời khỏi Bình Châu, hăng hái tiến đến hướng Đông Kinh Liêu Dương Phủ.
Quân Tống đã chiếm lĩnh Giác Hoa đảo, lấy Giác Hoa đảo làm cơ sở, hơn mười chiến thuyền quân Tống không ngừng tới gần Bình Châu, bức Liêu quân không thể không điều các quân đội từ lộ Nam Kinh về hướng Bình Châu.
Thống Chế thuỷ quân Bột Hải Miêu Thuận Lợi đã phát hiện sự điều động của quân Liêu trong thời gian sớm nhất.
Trên một con thuyền lớn vạn thạch, Miêu Thuận Lợi ngắm nhìn hành lang Liêu Tây nơi xa, y có thể cảm giác được năm vạn quân đội đang nhanh chóng thông qua hành lang.
Miêu Thuận Lợi đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức chặn chi quân đội này lại, không nói đến đây là ý đồ của Phạm tướng công, dùng cách vây Nguỵ cứu Triệu để điều quân Liêu ở U Châu đi Liêu Dương phủ, hiện tại nếu ngăn chặn sẽ phá hư ý đồ của Phạm tướng công.
Dù xuất binh chặn lại, ba vạn quân đội của y cũng không chắc có thể địch nổi năm vạn Liêu quân tinh nhuệ, điểm này Miêu Thuận Lợi biết rất rõ ràng.
Năm vạn Liêu quân lên phía bắc rồi, Miêu Thuận Lợi vẫn kiên nhẫn chờ đợi bên Cẩm Châu báo cáo.
Hai canh giờ sau, một tên binh lính đi vào khoang thuyền bẩm báo:
- Khởi bẩm Tướng quân, nhận được tình báo mới nhất, Liêu quân đã qua Cẩm Châu!
Miêu Thuận Lợi gật gật đầu, quay đầu nói với Phó tướng Trương Thuận:
- Có thể xuất binh rồi!
Binh lực lộ Đông Kinh giật gấu vá vai, Liêu quân đóng giữ Cẩm Châu mới một ngàn người, đối với quân Tống mà nói dễ như trở bàn tay, quân Tống sở dĩ chậm chạp không tấn công Cẩm Châu, chính là đang đợi quân đội của U Châu trở về Liêu Dương phủ.
Hiện tại thời cơ chín muồi rồi.
Hai vạn quân Tống nhanh chóng lên bờ, bọn họ chia binh làm hai đường, một đường năm ngàn người thẳng hướng Du Quan phía nam, chiếm lĩnh Du Quan liền cắt đứt thông đạo quân đội U Châu lên hành lang Liêu Tây ở phía bắc, một đạo mười lăm ngàn quân đội khác do Miêu Thuận Lợi tự mình dẫn đầu giết thẳng hướng Cẩm Châu.
Trưa ngày thứ ba, quân Tống đã tới Cẩm Châu, lúc này, châu trị Vĩnh Lạc trấn của Cẩm Châu đã là một tòa thành trống không, một ngàn binh sĩ trú đóng thành đã biệt tăm biệt tích, không biết là đi theo năm vạn đại quân rút lui, hay là lâm trận chạy trốn.
Cửa thành mở ra, một gã quan viên ôm theo quan ấn một mình đứng ngoài cửa thành.
Miêu Thuận Lợi dẫn đại quân đến, quan viên tiến lên quỳ xuống nói:
- Huyện lệnh Vĩnh Lạc tạ ơn trước, cung nghênh quân Thiên triều!
Miêu Thuận Lợi vung roi chỉ vào trong thị trấn hỏi:
- Liêu quân trong thành đâu rồi?
- Khởi bẩm Tướng quân, một ngàn Liêu quân nghe nói đại quân đã đến, nửa canh giờ trước bỏ thành mà chạy, hiện tại trong thành đã không còn một gã Liêu quân nào cả.
Miêu Thuận Lợi nhìn nhìn rồi mở cửa thành ra, quay đầu nói với một gã thiên tướng:
- Dẫn năm trăm huynh đệ vào thành xem xét, phòng ngừa có phục binh!
- Tuân lệnh!
Thiên tướng dẫn theo năm trăm binh lính chạy vội vào thành, Miêu Thuận Lợi nói với Huyện lệnh:
- Huyện lệnh xin đứng lên, nếu quả thật như lời ngươi nói, ta có thể chấp nhận đầu hàng, sẽ không tàn sát dân trong thành!
- Đa tạ Tướng quân!
Không bao lâu, Thiên tướng dẫn theo mấy tên lính đi ra bẩm báo nói:
- Phụ cận cửa thành không có phục binh, cũng không có các loại vật phẩm như dầu hỏa, lưu huỳnh.
Miêu Thuận Lợi gật gật đầu, ra lệnh:
- Đại quân vào thành!
Mười lăm ngàn quân đội tiến vào thị trấn, thị trấn Vĩnh Lạc khá lớn, bên trong thành rất an tĩnh, trên đường không có người đi đường, quân Tống đánh tới, sợ tới mức từng nhà đều đóng cửa lớn đóng cửa sổ, sợ hãi cực kỳ.
Miêu Thuận Lợi lại hỏi Huyện lệnh:
- Bên trong thành bây giờ còn bao nhiêu dân chúng?
- Hồi bẩm Tướng quân, nhân khẩu Vĩnh Lạc trấn khi nhiều nhất có tám ngàn gia đình, hơn ba vạn người, sau vài lần di chuyển, hiện tại chỉ còn lại có hơn một ngàn hộ dân chúng, nhân khẩu trên dưới năm nghìn.
Miêu Thuận Lợi nhướn mày:
- Sao nhân khẩu giảm xuống nhiều như vậy?
- Chủ yếu là do năm ngoái Giác Hoa đảo bị quân Tống công chiếm, triều đình Liêu quốc liền chiêu mộ lượng lớn dân chúng Liêu Tây di chuyển đi Liêu Dương phủ và Thái Định phủ, hiện tại các thị trấn trên thông đạo Liêu Tây gần như đều không có bao nhiêu dân chúng, Vĩnh Lạc huyện cũng không ngoại lệ.
- Vậy người Hán chiếm bao nhiêu phần?
Miêu Thuận Lợi lại hỏi.
- Đi phân nửa! Trước kia là người Hán chiếm đa số, sau đại đa số người Hán đều bị bắt ép đi lấy quặng rồi, hiện tại người Hán chiếm một nửa, người Khiết Đan và người Hề chiếm một nửa còn lại.
Miêu Thuận Lợi gật gật đầu:
- Ta có thể không giết người Khiết Đan và người Hề, nhưng ta muốn biết bọn họ có bao nhiêu thanh niên cường tráng, nếu thanh niên cường tráng nhiều, vậy bọn họ nhất định phải dời đi, đi An Đức huyện hoặc là An Thịnh huyện.